Phi Thiên

Chương 654-1: Lung Linh bảo tháp (1)



Sau khi mặc quần áo lại tử tế, sửa sang lại mái tóc, quay đầu lại hô:

- Đáng ghét, còn không mau tới xem có vấn đề gì không, xem có thể ra ngoài gặp người hay không?

Miêu Nghị đi tới, sau khi đi quanh nàng một vòng, lắc đầu nói:

- Không xảy ra vấn đề gì.

Lão Bản Nương có thể nói hận đến ngứa ngáy tay chân, vì lễ vật nàng mới từ xa chạy tới đây, kết quả bị vô lễ một trận như thế, đưa tay đẩy Miêu Nghị qua một bên, nhanh chóng lóe ra khỏi huyệt động, biến mất ở ngoài động.

Miêu Nghị đi ra ngoài cửa động đã không nhìn thấy bóng dáng Lão Bản Nương, chỉ có mùi thơm cơ thể của Lão Bản Nương vẫn còn đang bồi hồi quanh chóp mũi, rút thanh chủy thủ trên ngực ra, phát hiện hiệu quả hù dọa của vật này thật không tệ, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi ôm Lão Bản Nương vào trong ngực giày xéo, bất giác ngửa mặt lên trời cười ha ha, giống như tìm được một loại khoái cảm chinh phục.

Bát Giới nhìn qua, thấy chủy thủ trên tay hắn, còn có ‘vết máu’ trên ngực, không khỏi thất kinh.

Sau khi xác nhận Miêu Nghị không có chuyện gì, cánh mũi hắn lại phe phẩy hít hà, trên mặt lộ ra một nụ cười gian! Thình lình cái ót lại bị đánh một cái.

Bát Giới bị đánh lảo đảo một bước, vuốt đầu nhe răng nói:

- Lão Đại, ta cảnh cáo ngươi, nếu còn động thủ động cước đừng trách bần tăng không khách khí! Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa mọc, Trang Hữu Văn từ trong nhà đi ra liền đụng đầu với Miêu Nghị.

- Trang Hành tẩu, tại sao lại nhìn ta như vậy?

- Làm sao mỗi lúc trời tối ngươi đều chạy ra đây?

- À! Không có gì, một mình cô đơn vắng lặng, muốn ra ngoài cùng tình nhân ngắm hoa dưới trăng mà thôi.

Miêu đại điện chủ nói rất thật, nhưng Trang Hữu Văn lại lắc đầu, hiển nhiên cho rằng Miêu Nghị nói hưu nói vượn, đổi đề tài khác nói:

- Hôm nay ngươi có đi ‘chợ’ nữa không?

Miêu Nghị nói:

- Không cần, cung chủ không phải nói ngày mai mới lộ ra đuôi hồ ly sao? Ta đi dạo một lát sẽ trở lại, ngày mai lại đi xem náo nhiệt.

Trang Hữu Văn gật đầu, hiển nhiên cũng đang có ý đó:

- Phong Bắc Trần cũng không biết giở trò quỷ gì, mời nhiều người đến đây, nhưng lại không để lộ ra bất cứ tin tức gì. Miêu Nghị cười ha hả nói:

- Đoán chừng là muốn cho mọi người một niềm vui bất ngờ, sợ tiết lộ tiếng gió sẽ hù dọa người ta chạy mất, chỉ hi vọng niềm vui này không quá mức, làm cho mọi người xuống đài không được.

Trang Hữu Văn hừ hừ một tiếng:

- Lão đệ, ngươi khoan hãy nói, nếu làm không tốt thật sự sẽ đúng như ngươi nói vậy. Cung chủ không phải đã nói rồi sao, giữa sáu nước từ trước đến giờ luôn có ý đối địch trông chừng nhau.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới trước cửa phòng Trình Ngạo Phương, mỗi người đứng một bên, xuôi tay chờ chực.

Chỉ một lát sau, Trình Ngạo Phương từ trong nhà đi ra, sau khi hai người hành lễ, liền đi theo phía sau nàng tới gặp Quân Sử.

Trình Ngạo Phương đi phía trước vừa đi vừa nói chuyện:

- Sau khi tới vấn an Quân Sử, ta cũng không đi tới ‘chợ’ nữa, nếu hai người các ngươi muốn đi dạo, cứ từ từ đi.

- Vâng!

Hai người đồng thanh trả lời, nhìn nhau, tựa hồ như ngầm hiểu. Xem ra cung chủ cũng có suy nghĩ giống chúng ta. Đi tới chính sảnh, thấy Phong Trạch, Trúc Thượng Pha và Yến Tử Thu đi ra, mới biết Quân Sử từ sáng sớm đã nhận được thông báo bên phía Linh Lung tông, tới bái kiến Tam gia tông trấn của Vô Lượng Thiên.

Không có cách nào, nếu không gặp được Quân Sử, bọn họ cũng không tiện phối hợp rời đi, mọi người không thể làm gì khác hơn là chờ ở ngoài sân bên ngoài chính sảnh.

Cũng không đợi quá lâu, Nhạc Thiên Ba dẫn hai thị nữ đã vút không quay về. Mọi người hành lễ:

- Tham kiến Quân Sử.

Nhạc Thiên Ba giơ tay lên ý bảo không cần đa lễ, hắn cũng không đi vào chính sảnh, trực tiếp đứng ở sân nói với mọi người:

- Mới vừa nhận được thông báo của Linh Lung tông, hôm nay Phong Bắc Trần cũng lộ diện, có lẽ sẽ xuất hiện chính sự, tất cả mọi người lên tinh thần, cẩn thận ứng đối!

- Vâng!

Sau khi mọi người chắp tay lĩnh mệnh, đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều có chút bất ngờ, Phong Bắc Trần quả thật là có toan tính cố làm ra vẻ huyền bí.

- Đi!

Nhạc Thiên Ba nói một tiếng, dẫn mọi người nhanh chóng rời đi.

Động tác đầu tiên của Miêu Nghị chính là ôm lấy bắp đùi Trang Hữu Văn, cũng không phải là ôm bắp đùi, mà là thiếu chút nữa không ôm được cánh tay, ôm nhầm bắp đùi, may là tốc độ của tên nhãi này rất nhanh, bắt được cổ tay Trang Hữu Văn. Ai kêu hắn phi không nhanh, chỉ có thể dính lấy cái đuôi phía sau. Những người khác đều chưa quen thuộc, nếu ôm cánh tay Trình Ngạo Phương đoán chừng sẽ bị Trình Ngạo Phương đánh chết, Trình Ngạo Phương không phải là Lão Bản Nương, có thể tùy tiện cho hắn sờ loạn, nắm loạn chiếm tiện nghi.

Nhưng Trang Hữu Văn cũng quen rồi. Hắn không muốn mang theo Miêu Nghị cũng không được, tất cả đều theo chân cung chủ tới đây, cùng là quan chức nhỏ của Mộc Hành cung, ở bên ngoài lúc nào cũng phải làm ra vẻ hòa thuận ôn hòa, nếu không Trình Ngạo Phương sẽ là người đầu tiên mất hứng.

Trong lòng Trang Hữu Văn chỉ có thể thầm than một tiếng, gánh nặng!

Địa điểm vẫn là khu đất lớn ngày hôm qua, chỉ có điều tất cả quầy hàng ở đây đều đã được dọn dẹp toàn bộ, trên dãy núi xung quanh bày sáu chỗ ngồi, bố trí xung quanh khu đất lớn. Ngũ phương lộ thiên, có một phương, cũng là trên ngọn núi cao nhất đắp nổi lên một cái đài lớn, bốn phía treo màn tơ màu trắng, bên trong mơ hồ có thể thấy được bài biện xanh vàng rực rỡ, không cần phải nói, nhất định là chuẩn bị cho Phong Bắc Trần.

Trên đỉnh núi khá thấp của năm ngọn núi khác để lộ ra chỗ đất khá bằng phẳng, bày lần lượt từng cái trường án. Những người ngồi ở những vị trí này cũng vừa vặn lục tục đi tới, thí dụ như đám người Nhạc Thiên Ba, có đệ tử Linh Lung tông tới đây thông báo:

- Vị trí ngũ phương không phân biệt tôn ti, người tới trước chọn trước, không biết Quân Sử chọn phương nào?

Nhạc Thiên Ba không để ý đến hắn, dĩ nhiên là ngồi cùng một khối với Tiên quốc, dẫn mấy người bay về phía ngọn núi đối diện, bên đó đã có người của mấy lộ Tiên quốc chiếm vị trí tốt, nhìn nhau chào hỏi.

Miêu Nghị không biết Nhạc Thiên Ba có ý gì, Miêu đại điện chủ hắn không muốn ngồi cùng một chỗ với hai tỷ muội Ngô Chân, Ngô Minh, nhưng Nhạc Thiên Ba lại thích ngồi cùng với Quân Sử Âu Dương của Tử lộ, làm đám người phía dưới bọn họ không có quyền lựa chọn chỉ có thể ngồi theo.

Chỗ ngồi ở bậc thang này có chút thú vị, loại địa vị thấp nhất là Miêu Nghị, ngược lại ngồi ở vị trí đầu tiên, người địa vị cao ngược lại ngồi phía sau, nguyên nhân là địa thế phía sau cao, điều này làm cho người đã quen trốn ở phía sau như Miêu Nghị cảm thấy không được tự nhiên, tất cả cấp trên đều ngồi phía sau canh chừng, phải ngồi thật quy củ đàng hoàng.

Chỗ tốt duy nhất là, Miêu Nghị và Trang Hữu Văn ngồi ở bàn kề cận nhau, không cần chen chúc cùng một bàn, mỗi người một bàn, trên bàn bày đầy món ngon mỹ vị,

---------------