Phi Trần

Chương 26



Đệ nhị thập lục chương

Sinh Thước trấn không tính là lớn, một kỹ viện duy nhất liếc mắt cũng có thể tìm được.

Lúc này, Quân Vô Sương đem chén thuốc đã sắc xong đưa tới trước mặt Liễu Phi Doanh đang giả nam trang, "Ủy khuất sư phụ ở tại nơi này rồi."

Liễu Phi Doanh tiêu sái cười cười, "Vi sư cảm thấy nơi này thực chất cũng thoải mái, hơn nữa chủ ý của ngươi thật tốt, nếu ta là Kha Ma La cũng sẽ không tìm đến kỹ viện. Hơn nữa chỉ cần lòng ngươi trong sạch, vô luận ngươi ở đâu đều sạch sẽ thôi."

"Ra nước bùn mà bất nhiễm, trạc thanh liên mà không yêu." Mạc Phi Trần chậm rãi mở cửa ra.

Quân Vô Sương nhìn thấy hắn trở về, cũng nhẹ nhõm thở ra, "Ngươi cuối cùng cũng tới đây."

Trong lòng Mạc Phi Trần có điểm đắc ý nho nhỏ, Quân Vô Sương mỗi lần bị hắn chọc là nữ nhân đều rất tức giận, nhưng xem bộ dạng đó còn giống một tiểu nương tử đang trông mong trượng phu mình trở về hơn.

"Thương thế Liễu cung chủ thế nào rồi?"

"Đã tốt hơn rất nhiều." Liễu Phi Doanh cười nói, ba người ngồi nói chuyện một hồi cũng gần giữ trưa.

Quân Vô Sương gọi thức ăn, sau khi ăn xong, Mạc Phi Trần cùng Quân Vô Sương liền đóng cửa ngồi trước phòng chờ Liễu Phi Doanh vận công chữa thương.

"Xế chiều hôm nay chúng ta liền khởi hành, đi suốt đêm hướng tới Cô Độc Nhạn sơn, tiếp đến sẽ tới Tú Thủy cung của chúng ta, lúc đó Kha Ma La chắc chắn sẽ không dám dây dưa xông tới."

Nghe Quân Vô Sương nói thế, tâm lý Mạc Phi Trần cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ngoài phòng, một nữ tử chỉ mặc yếm ôm khách đi ra, nam nhân ghé vào bên tai nữ tử nói nhỏ gì đó, nàng kia liền phát ra tiếng cười duyên nhưng trên mặt lại không hề ửng hồng, xem ra đối với loại tâm tình ngọt ngào này, nàng đã sớm nghe quen tai rồi. Đôi tay nam nhân luồn vào trong yếm đỏ vuốt ve, nữ tử kia còn khoa trương hơn, nâng một chân cọ xát đối phương, dùng nông ngữ (tiếng địa phương) nói: "Lần sau lại đến nha~"

Mạc Phi Trần ngồi ngoài cửa nhìn thấy một màn này, miệng mở rộng, hai mắt trừng lớn.

Cô nương ở kỹ viện này trình độ cũng cao quá đi.

Nàng kia dáng ngươi đong đưa hướng tới sương phòng, chỉ để lại cái lưng trơn nhẵn, đi vào rồi cũng không thèm nhíu mày nhìn Mạc Phi Trần đang trợn mắt há mồm ngồi đó.

Nhất thời, hơi thở trầm xuống.

"Uy, uy ngươi làm sao vậy?" Quân Vô Sương nhanh chóng đưa tay áo che đi mũi hắn, hạ thấp giọng sợ Liễu Phi Doanh trong phòng nghe thấy, "Ngươi chưa từng thấy qua nữ nhân sao... đến cái nỗi này...."

Mũi Mạc Phi Trần bị đối phương đè thiếu điều lõm xuống, vẻ mặt đau khổ nói: "Nhẹ... nhẹ.... tay."

Quân Vô Sương hừ lạnh một tiếng, đem tay bỏ ra liền nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Mạc Phi Trần.

"Ai nói ta chưa từng thấy qua nữ nhân... chẳng qua mấy ngày nay chạy trốn mệt gần chết nên mới chảy máu mũi thôi!" Mạc Phi Trần chột dạ nói dối.

"Ta xem... ngươi là nghẹn quá lâu đó...." Quân Vô Sương tựa vào bên tai Mạc Phi Trần nói, hơi thở mềm mại, Mạc Phi Trần chỉ cảm thấy mình sắp chảy máu mũi nữa rồi, "Nếu không để ta giúp ngươi hạ hỏa đi."

Nói xong liền bế Mạc Phi Trần lên, hướng tới một gian phòng trống.

"Uy. Ngươi làm gì đó? Sư phụ ngươi...."

"Chờ chúng ta đi ra, sư phụ có lẽ sẽ vừa xong." Quân Vô Sương nhếch miệng cười tà, Mạc Phi Trần cầm lấy cổ tay hắn muốn tránh đi, thậm chí nắm chặt khóa cửa không buông tay.

Quân Vô Sương không biết dùng loại võ công gì, đầu ngón tay điểm nhẹ tại cổ tay Mạc Phi Trần, hắn liền giống như bị điện giật vội vàng buông tay bị Quân Vô Sương kéo vào.

"Quân... Quân sư huynh..."

"Ngươi đừng kêu, sư phụ nghe thấy thì biết làm sao?" Quân Vô Sương ôm hắn đặt vào chăn gấm màu hồng phấn trên giường. (=='')

Mạc Phi Trần tức, kia là sư phụ ngươi, chính ngươi ở đây khi dễ ta, còn kêu ta quản sư phụ ngươi nghe thấy! Mạc Phi Trần vừa muốn kêu lên, Quân Vô Sương mạnh hôn lên áp chế, đưa hắn ấn sát trên gối đầu.

Mạc Phi Trần bực bội, chính mình bị Quân Vô Sương đè, còn nói cái gì giúp mình hạ hỏa, chính ngươi mới là người bốc hỏa, giả bộ làm đồ đệ ngoan đã lâu nên không dám tìm cô nương, bây giờ lại lấy Mạc Phi Trần ta đây làm vật tế!

Vì thế hắn hạ quyết tâm cho tên kia một bài học, chân khí ngưng tụ muốn điểm huyệt đối phương, không nghĩ tới Quân Vô Sương bỗng nhiên đứng dậy, nắm chặt tay Mạc Phi Trần, chân khí từ ngón trỏ tràn ra cản trở chân khí hắn, sau đó đem tay hắn đặt tới trên miệng, cánh môi chạm tới cổ tay.

Không giống với ý tứ trêu cợt trước kia, Mạc Phi Trần cảm thấy có gì đó không giống lúc trước, "Quân.... Quân sư huynh...."

Quân Vô Sương bỗng nhiên ngã nhào lên người hắn, đầu đặt sát bên tai Mạc Phi Trần, "Phi Trần.... Ta hình như thực sự thích ngươi."

Đồng tử Mạc Phi Trần phóng to, mở mắt trừng trừng nhìn đỉnh giường, chỉ cảm thấy trời đất một trận xoay chuyển.

Đây là nguyền rủa.... Đây nhất định là do Vu Cấm nguyền rủa...

Mạc Phi Trần đột nhiên nhớ lại chính mình ngày đó tại kỹ viện phá vỡ chuyện tốt của Vu Cấm, tên kia nguyền rủa mình đời này không được nữ nhân thích, mình liền vui đùa nói lại trên đời trừ bỏ nữ nhân còn có nam nhân.... Không không không, này hoàn toàn là Mạc Phi Trần tự nguyền rủa chính mình....

Hai tay Quân Vô Sương ôm chặt, đặt trên lưng hắn, chậm rãi từng chút từng chút hạ xuống, cách quần xoa mông hắn.

"Quân... Quân sư huynh, ta với ngươi thương lượng một chút, ta giúp ngươi tìm một cô nương để giải quyết.... Ta, ta sẽ ở bên ngoài canh chừng, tuyệt đối không để sư phụ ngươi biết ngươi là kẻ không đứng đắn đâu..."

"Ngươi cứ tiếp tục tự mình an ủi đi." Động tác trên tay Quân Vô Sương ngừng lại, đầu như trước vùi trên vai hắn, thanh âm nghe không ra hỉ nhạc.

"Ngươi...." Mạc Phi Trần bỗng nhiên mạnh ngồi dậy, "Ngươi lại trêu chọc ta!"

Quân Vô Sương ngồi ở góc giường bên kia, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, "Vậy cứ xem như ta đang trêu ngươi đi."

Nói xong, liền tiêu sái rời giường, đẩy cửa ra ngoài. (Một lần tỏ tình thất bại của Sương ca, haiz~ haiz~ TT^TT)

Mạc Phi Trần thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy bóng lưng Quân Vô Sương thật cô đơn. Chỉ thấy hắn đi tới cửa đột nhiên quay đầu, trên mặt là nét cười yếu ớt, "Uy, Mạc Phi Trần... Cái người ngươi nghĩ tới khi bện châu chấu, trông như thế nào?"

"A?" Mạc Phi Trần ngây người, nhưng nụ cười của Quân Vô Sương làm hắn an tâm.

"Coi như chưa nói gì đi, để ngày nào đó ta lên Côn Uẩn sơn trang nhìn thử. Có phải là giống như hoa mẫu đơn thật không, có thể câu mất hồn ngươi như vậy."

Mạc Phi Trần nhếch miệng, ngươi nếu phát hiện ta nhớ đến là Hà Uẩn Phong, có thể hay không tức chết?

Tuy Mạc Phi Trần cảm thấy lời này của Quân Vô Sương cũng không phải đùa, nhưng là hắn càng muốn tin đó chỉ là lời nói đùa giữa bọn họ.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Liễu Phi Doanh vận công xong rồi, bọn họ liền rời khỏi Sinh Thước trấn, hướng tới Cô Độc Nhạn sơn. Mạc Phi Trần cũng không ngồi cạnh Quân Vô Sương giống mấy hôm trước, mà ngây ngốc trong xe nhìn Liễu Phi Doanh nhắm mắt dưỡng thần.

Cuối cùng cũng tới địa phận Cô Độc Nhạn sơn, nơi này núi đá san sát, bốn phía vách núi, bọn họ đành để lại xe ngựa mà đi bộ.

Quân Vô Sương vừa mới nắm chặt dây cương, chỉ cảm thấy một luồng khí ùa đến, hắn còn chưa ngẩng đầu đã hô lớn: "Cẩn thận!"

Mạc Phi Trần vốn định thò đầu ra xem, áo hắn lại bị Liễu Phi Doanh kéo lại, phá thùng xe nhảy ra.

Một đạo kiếm khí mang theo tức giận đánh xuống, chẳng những thùng xe tứ phân ngũ liệt, đến cả con ngựa đang hoảng sợ hí lên cũng bị chém thành hai nửa. Kiếm khí lưu lại trên mặt đất một vết cắt sâu, cả tòa Cô Độc Nhạn sơn cũng vì thế mà chấn động.

Phẩy bụi tán đi, Mạc Phi Trần ngửa đầu nhìn thấy Kha Ma La đang đứng trên tảng đá, khóe miệng ả khẽ nhếch, kiếm khí trên đầu ngón tay cuồn cuộn, chưa đợi Liễu Phi Doanh đứng vững, lần thứ hai đánh úp lại.

Liễu Phi Doanh bật người xuất kiếm, đáng tiếc kiếm khi còn chưa triển khai cùng đối phương giao phong bị vây vào tình huống xấu, trong nháy mắt Mạc Phi Trần cũng xuất kiếm, hắn cùng Quân Vô Sương ăn ý, Phi Trần kiếm đánh lên Mạc Phong kiếm của Kha Ma La.

Kha Ma La ngay từ đầu chưa hề đem tên tiểu bối này để trong mắt, không nghĩ tới kiếm khí của hắn tuy không hùng hậu nhưng nhẹ nhàng giống bụi bay theo gió, gắt gao bám chặt kiếm khí của mình, vùng vẫy không lối thoát lại không biết làm thế nào bức phá.

Thúc Tâm kiếm cũng theo sát, bén nhọn dọc theo kiếm khí Mạc Phi Trần cuốn tới, tách rời đạo kiếm khí của Kha Ma La, kéo dài thời gian giúp Liễu Phi Doanh giải khai nội lực, một kiếm phóng tới, đánh thẳng mặt Kha Ma La.

Kha Ma La thức thời thu lại kiếm, phi thân rời đi. Mà mỏm đá nàng đứng qua nhảy mắt nổ tan tành, Thanh Loan kiếm đánh thẳng vào trong, xuyên thủng một lỗ thật sâu.

Mà Kha Ma La cũng chưa từ bỏ ý định, thân thể nhảy một vòng trên không trung, kiếm khí xé gió mà đến, Liễu Phi Doanh lại phát lực ngăn cản, hai đạo cao thủ khai chiến ngay trước mặt Mạc Phi Trần, điều này làm trống ngực hắn đập liền hồi, tuy rằng mình luôn muốn hỗ trợ Liễu Phi Doanh, nhưng cũng rất có thể trở thành một tên vô dụng chắn đường.

Quân Vô Sương hướng Mạc Phi Trần nhướn nhướn mi, hắn nhất thời hiểu ý.

Hai người đồng thời xuất kiếm, kiếm khí tụ cùng một chỗ, quấn lấy hỗ trợ nhau, sắc bén bao vây lấy trầm ổn tinh tế vọt tới chỗ Kha Ma La, nàng không khỏi nhanh chóng thu kiếm, mà Liễu Phi Doanh cũng nhân cơ hội phát lực làm nàng lâm vào tình thế khó khăn, công kích hay phòng thủ đều không được.

Kha Ma La mồ hôi lạnh chảy ròng, nội lực Liễu Phi Doanh đã khôi phục năm phần, mà hai tên tiểu bối kia lại ngoài ý muốn khó đối phó.

Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm khí lạnh lẽo từ sau Liễu Phi Doanh đánh úp lại, Mạc Phi Trần quát to một tiếng xuất kiếm ngăn cản, đạo kiếm khí kia lại phá khai Phi Trần kiếm trực tiếp đâm tới hậu tâm (giữa lưng) Liễu Phi Doanh.

Liễu Phi Doanh xoay người một cái, kiếm khí ngưng tụ mà lên, hóa giải đòn công kích. Người xuất kiếm đánh lén kia lại là Lãnh Ngọc Phương.

Tâm Mạc Phi Trần chợt lạnh, xong rồi xong rồi, Lãnh Ngọc Phương cùng Kha Ma La... Hai người kia đều muốn chìa khóa, bọn họ ứng phó Kha Ma La đã đủ mệt, nay lại thêm Lãnh Ngọc Phương đến góp vui....

"Vô Sương, Phi Trần hai ngươi đối phó Lãnh Ngọc Phương, Kha Ma La giao lại cho ta!" Nói xong, nàng liền phi thần đối phó Kha Ma La.

Quân Vô Sương nhìn về phía Lãnh Ngọc Phương, khẽ hừ một tiếng, Thúc Tâm kiếm hăng hái xuất ra, lúc xẹt qua đầu Mạc Phi Trần xém chút nữa cho hắn tạ thế.

"Đứa ngốc! Còn không mau xuất kiếm đi!"

Mạc Phi Trần nhanh chóng xuất kiếm, Quân Vô Sương chủ công mà Mạc Phi Trần nhận thủ kín đáo không chút kẽ hở.

Hai người hợp tác ăn ý, làm Lãnh Ngọc Phương nhất thời tìm không ra sơ hở.

Phía sau truyền đến tiếng kiếm khí va chạm vào nhau, dư âm thậm chí đập đến sống lưng Mạc Phi Trần.

"Phi Trần! Không cần phân tâm!"

Kiếm khí Mạc Phi Trần nháy mắt phân tán, Lãnh Ngọc Phương thừa cơ mà đến khiến Quân Vô Sương đánh phải buông tha tiến công, kiếm khí vừa chuyển chặn lại nàng.

"Thực xin lỗi....."

Lời của editor: Sắp đi học hè rồi TT^TT.... Ta đang bấn bộ "Thương Khung Chi Thượng" của chị Donggua lun ~~~ Có lẽ sẽ làm bộ đó thôi =))