Phi Trần

Chương 34



Đệ tam thập tứ chương

Đảo mắt mấy ngày hè trôi qua, Mạc Phi Trần nằm trên giường gác chéo hai chân nói: "Uẩn Phong, ta muốn ăn hoa quế cao dưới chân núi."

"Ngươi hẳn là muốn xuống núi đúng hơn đi?" Hà Uẩn Phong khẽ cười, "Nghe Thanh Viễn nói, dưới chân núi chúng ta có một số người Kính Thủy giáo trà trộn vào, không chừng trong sơn trang cũng có, lỡ ngươi gặp phải bọn họ thì sao?"

Nhắc tới Quân Vô Sương, trái tim Mạc Phi Trần lại chấn động, không có cảm giác quá đau đớn nhưng ánh mắt lại ươn ướt, "Người đi lại trong giang hồ, sao tránh nổi ai đao? Chính là không biết được bọn họ lại có hứng thú muốn biết ta chết hay chưa...."

Hà Uẩn Phong cũng biết sự tình không đơn giản như Mạc Phi Trần đã nói, nhưng có nhiều chuyện đôi khi không cần biết quá rõ. Nếu Mạc Phi Trần đã không muốn nhắc tới, vậy y sẽ giúp hắn quên đi.

"Vậy được rồi, chúng ta 'hóa trang' một chút rồi đi." Đường cong khóe môi Hà Uẩn Phong mang vài phần hương vị thần bí, trong lòng Mạc Phi Trần la to, mụ nội nó tên này lại bắt đầu câu người! (=)))

Buổi chiều, Hà Uẩn Phong kêu đệ tử trong sơn trang đưa tới bột mì, gạo nếp cùng một vài thứ Mạc Phi Trần chưa từng nghe qua. Sau đó y lại nhào bột mì, cho một chút bột phần đặc biệt vào rồi lại dùng nội lực cắt ra, bột biến thành một tấm da mặt mỏng như cánh ve.

Mạc Phi Trần bên cạnh xem được thật hứng thú, "Uẩn Phong, ngươi đang làm gì vậy?"

"Làm mặt nạ Hầu tử (con khỉ ^^)." Lông mi Hà Uẩn Phong dưới ánh nắng trời chiều tạo thành tơ vàng gợn sóng, bộ dáng thực ôn nhu.

Mạc Phi Trần kỳ thực đến thế giới này bao nhiêu năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên được thấy thuật dịch dung.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Hà Uẩn Phong quay đầu lại, dùng ngón tay chọc chọc Mạc Phi Trần đang chống đầu sắp ngủ gật, "Dậy, đeo thử đi."

Mạc Phi Trần vừa nghe liền mở to mắt, nhìn thứ đã ra hình dạng mắt mũi miệng trên tay y. Hắn nhắm mắt lại, đối phương nhẹ nhàng đem mặt nạ nhẹ nhàng đắp lên mặt hắn, tinh tế điều chỉnh nếp uốn nơi khóe mắt, "Xong."

Nhanh chóng đi lấy một chậu nước, Mạc Phi Trần cúi đầu nhìn, mắt tít lại thành một đường, "Hay quá, ta còn nhận không ra chính mình nữa."

Gương mặt như cũ là một thiếu niên, bất quá ngũ quan lại phân minh rõ ràng, chóp mũi hơi dẹt, không giống một thiếu niên mười tám, ngược lại trẻ giống con nít mười bốn ở nông thôn.

Hà Uẩn Phong cũng tự làm mặt nạ cho mình, thực sự thì dung mạo y rất đặc biệt, nếu không dịch dung, dù trên giang hồ không ai biết mặt y cũng sẽ bị người nhìn chăm chú thật phiền phức.

"Đi thôi." Hà Uẩn Phong hướng Mạc Phi Trần vẫy vẫy tay, hai người mặc xiêm y cũ, rời khỏi nhà tranh.

Hà Uẩn Phong lấy biển gỗ treo trước nhà xuống, trên đó ghi 'Đừng tới quấy rầy', mỗi lần y cùng Mạc Phi Trần vận công chữa thương đều treo biển này. Đây chính là ý nói không được quấy rầy rồi.

Hai người hạ sơn, Mạc Phi Trần đã lâu không dạo phố, còn hơn một canh giờ hoàng hôn sẽ xuống, nhưng thể lực hắn lại không tốt nên khi đi cũng không quá nhanh.

Hà Uẩn Phong rất có kiên nhẫn, chỉ đi theo phía sau hắn, nếu hắn cầm thứ gì đó ở sạp hàng, y liền thẳng tay đưa chủ sạp vài văn tiền, thoạt nhìn như một vị đại ca tốt mang theo tiểu đệ dạo chơi.

Đến khi mặt trời lặn hẳn xuống núi rồi, Mạc Phi Trần mới đem mấy thứ đồ chơi tạm bỏ qua một bên, lôi kéo Hà Uẩn Phong tới một tiệm ăn.

"Tiểu nhị, mang lên một con cá hấp dấm đường, thêm một đĩa bánh bao hấp... ân.... Còn một phần rau xào." Mạc Phi Trần liếc mắt nhìn Hà Uẩn Phong, chính mình không thịt không vui, nhưng Hà Uẩn Phong tựa hồ thích ăn rau nhiều hơn.

Đồ ăn lên tới, Mạc Phi Trần vục đầu ăn như hổ đó, vừa cắn miếng bánh bao hấp, nóng đến nỗi phỏng cả lưỡi.

"Chậm một chút, chậm một chút...." Hà Uẩn Phong hơi nhíu mi, sau đó tiểu nhị lại bưng lên một chén canh ngân nhĩ hạ sen.

"Hình như chúng ta không gọi món này, các ngươi tặng miễn phí sao?" Mạc Phi Trần khó hiểu, tiệm ăn chết tiệt này thấy mình bị phỏng nên muốn tạ lỗi sao?

"Không phải không phải." Tiểu nhị nhìn chung quanh một lần, sau đó lại chỉ bóng lưng phiêu dật gần cửa sổ, "Là vị đại gia kia kêu mang tới."

Mạc Phi Trần nhìn tới ngoài cửa sổ, người kia quay đầu cười, bốn từ 'dịu dàng ôn nhu' thường chỉ để hình dung nữ tử, nhưng nếu để miêu tả dung mạo Lục Khinh Mặc lúc ấy dưới ánh trời chiều có lẽ còn kém thật xa....

"Cám ơn ngươi... Lục đại ca...."

Cơm nước no nê xong, hai người lại trở về Côn Uẩn sơn trang.

Thể lực Mạc Phi Trần vẫn chưa tốt lắm, đã bắt đầu mệt mỏi. Hà Uẩn Phong cõng hắn trên lưng, cứ vậy đi về, tiểu sạp ven đường ồn ào dọn dẹp, mấy hàng quán trừ bỏ tửu quán đều thu dọn đóng cửa.

"Sư phụ... Ta thấy hình như bên kia là người của Kính Thủy giáo, chúng ta có thể trở lại Côn Uẩn sơn trang dễ dàng vậy không?" Mạc Phi Trần ngẫm lại, không biết tên Quân Vô Sương kia suy nghĩ cái gì, hắn cái gì cũng muốn chiếm lấy sao? Lão cha kia ở Định Thiền tự, vị trí Giáo chủ Kính Thủy giáo, quả thực hắn hứng thú với mình như vậy, không phải người phá trinh (mất zin =))) mình cũng là hắn sao?

Phi phi, cái gì vậy, lão tử cũng không phải khuê nữ, xem như là bị chó cắn đi!

Khóe miệng Hà Uẩn Phong nhếch lên nụ cười thản nhiên, "Bọn hắn cũng không nhận ra chúng ta, xem ra là tùy tiện nhìn mà thôi, bất quá nên như ngươi nói, chúng ta vẫn là nên trở về sơn trang thôi."

Hai người đi tới nông trang sau núi, lại được quá giang một chiếc xe kéo.....

Hai năm trôi qua, kiếm chủng Mạc Phi Trần đã dần ổn định lại, hắn lại trở thành một con khỉ hoang ở Côn Uẩn sơn trang tự do tự tại. Mà Hà Uẩn Phong đối với hắn cũng không khắc chế giống lúc tánh mạng hắn vừa được bảo trụ, đôi khi buổi tối sẽ đem Mạc Phi Trần lăn qua lăn lại gây sức ép vài lần mới thôi.

Lâu ngày, Mạc Phi Trần không khỏi khó chịu, đúng vậy, nội lực của hắn vốn thua xa Hà Uẩn Phong, bị y đè cũng là chuyện đương nhiên (chấp nhận đau thương =))), bắt quá Mạc Phi Trần hắn vốn tuổi trẻ sung sức, Hà Uẩn Phong chung quy cũng sẽ già, đến lúc đó cũng đừng trách hắn 'Lạt thủ tồi hoa' (thủ đoạn độc ác á ~~~ Em tự tin đến vậy sao? =)))

Hà Uẩn Phong nằm nghiêng mình, nhìn biểu tình trên mặt Mạc Phi Trần không ngừng biến hóa, mà một chân của hắn còn gác bên eo y, động nhẹ một cái, thứ đang nằm trong thân thể hắn kia tựa hồ lại trướng lớn lên.

"Đừng.... đừng... Đêm nay dừng ở đây được không a?"

Nụ cười trên mặt Hà Uẩn Phong điềm tĩnh, mặc cho ai cũng không nghĩ tới y đối với đồ đệ mình làm cái gì, "Vậy ngày mai có thể?"

Mạc Phi Trần lại suy sụp.....

Bọn họ ngày ngày trôi qua ở Côn Uẩn sơn trang thật thái bình, nhưng trên giang hồ lại không thoải mái như vậy.

Người trong giang hồ vốn còn hận thù đối với Kính Thủy giáo tại đại hội võ lâm dám ám toán võ lâm đồng đạo, tuy rằng danh từ 'đồng đạo' này muốn dùng còn phải chờ suy xét lại, vì thế muốn lập cái gì mà đại hội thảo phạt linh tinh gì đó, kỳ thật chỉ là muốn thu thập ý kiến số đông mà thôi, còn thỉnh cả Vô Lượng Thiền Sư cùng Liễu Phi Doanh tới nữa.

Liễu Phi Doanh đã nói thẳng, Quân Vô Sương đã không còn là đồ đệ của nàng, nếu sau này Kính Thủy giáo tại giang hồ không gây chuyện thị phi gì, Liễu Phi Doanh nàng cũng sẽ không làm khó dễ Quân Vô Sương. Còn về Vô Lượng Thiền Sư, người ta là một hòa thượng ôn hòa thành thành thật thật, làm sao lại cùng Quân Vô Sương đánh đố cơ chứ, thắng nổi sao? Quân Vô Sương mới chỉ một cậu, "Văn Hân vốn là phụ thân ta, thân là nhi tử há có thể để y bị giam trong Định Thiền tự ngày ngày không được tự do?" Người ta hiếu tâm có nghĩa, Vô Lượng Thiền Sư ngươi cầm tù Văn Hân, hiện giờ nhi tử người ta lên tiếng như vậy, khí thế của ngươi cũng phải hạ ba phần.

Khỏi nói đến chuyện này, tên gia hỏa này còn đang trấn chỉnh Kính Thủy giáo, kết quả Tây Vực Bái Huyết giáo lại trực tiếp đánh tới, giang hồ liên thủ, muốn diệt cỏ tận gốc.

Bất quá qua ba năm, võ công của Kha Ma La tựa hồ ngày càng tiến xa, đối kháng ngang nhau Vô Lượng Thiền Sư hơn chăm chiêu lại đánh cho hòa thượng kia bị thương lại thua thảm, cuối cùng vẫn là người ta Quân Vô Sương cùng Liễu Phi Doanh liên thủ, Kha Ma La mới tạm thời rút lui.

Nhắc tới Tây Vực Bái Huyết giáo lịch sử xem như cũng lâu đời, trăm năm trước có vị Giáo chủ Át La Đa diện mạo tuấn nhã, lại thêm vẻ phong tình của Tây Vực, mới tới Trung Nguyên đã mê hoặc được nữ hiệp Lạc Liên Vân, đến nỗi trở thành chuyện kinh điển, thiên hạ ai ai cũng biết, nhưng cuối cùng Át La Đa lại đầu nhập ma đạo, bị Lạc Liên Vân cùng Hà Uẩn Phong liên thủ giết chết.

Hiện giờ võ lâm nhân sĩ bắt đầu sôi nổi bàn luận, Kha Ma La này không biết có theo khuôn Át La Đa hay không, còn hiện giờ trong chốn võ lâm ai có thể lại như Hà Uẩn Phong cùng Lạc Liên Vân?

Trong chốn giang hồ lại bắt đầu nghị luận, sợ gì chứ, Hà Uẩn Phong không phải còn sống sờ sờ sao?

Vì vậy chưởng môn các môn phái, cả Vô Lượng Thiền Sư còn đang tại dưỡng thương, cùng với Nam Lĩnh Thanh Y Hậu còn cả đảo chủ Bích Nham Đảo Kim Tử Du đã bế quan nhiều năm cũng đều đến. Liễu Phi Doanh phái Thanh Vũ thay mặt mình, mà Ôn Tiềm Lưu của Mộc Vân sơn trang vì ái thê qua đời nên cho Lục Khinh Mặc tới thay thế bái phỏng. Kể cả Kính Thủy giáo Quân Vô Sương – kẻ mà Mạc Phi Trần không muốn gặp nhất cũng tới. Chẳng qua bây giờ cần liên thủ đối phó kẻ thù, ân oán trước kia tạm thời bỏ qua một bên.

Mà Mạc Phi Trần cùng Hà Uẩn Phong như cũ ở tại trong gian nhà tranh nhỏ mặc kệ thế sự hỗn loạn, chỉ cần ở nơi đây ngày qua ngày yên bình là được.

"Tình huống của ngươi đã khá ổn định, ta nghĩ chúng ta có thể tiến hành bước cuối cùng rồi."

"Bước cuối cùng? Là gì? Có phải sau khi vượt qua ta lại có thể xuất kiếm không?"

Hà Uẩn Phong gật gật đầu, "Nhưng một bước này sẽ không dễ dàng như vậy, một khi thất bại tất cả phải làm lại từ đầu, hơn nữa phải liên tiếp ba ngày không thể gián đoạn. Chỉ cần chân khí của ngươi có thể một lần nữa xuất ra kiếm chủng, liền đại công cáo thành."

"Có phải giống như phá bỏ cổ bình không?"

"Ân."

"Thật tốt quá! Sau đó hai chúng ta lại có thể tới sau núi chơi trò chơi như trước kia, để lão tử khỏi phải bị nhốt trong phòng." Mạc Phi Trần ngốc nghếch cười rộ lên, nhân sinh mục tiêu thật đơn giản, không nghĩ dựa vào kiếm khí của mình mà nổi danh lập vạn.

Hà Uẩn Phong sờ sờ đầu hắn, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói, "Còn có thể một tháng không ra khỏi cửa để làm chuyện mà chúng ta muốn làm." (Ôi anh Phong, máu mũi xịt ~~~~)

Mạc Phi Trần nhìn y, đương nhiên hiểu được chuyện 'muốn làm' là chuyện gì, chính là vì sao trước kia ở trước băng quan không hề nghĩ tới nam nhân nghiêm trang này cũng có thể nói ra những lời kìa chứ?

"Ngươi quyết định rồi?" Hà Uẩn Phong hỏi.

"Tốt!" Mạc Phi Trần chạy ra cửa đem cơm trưa bưng vào phòng, "Uẩn Phong, ngươi xem... hôm nay có gà nướng, gà quay, thịt kho tàu đậu hủ... Còn có rau ngươi thích nữa...."

End chương 34

Hàn.