Phi Trần

Chương 57



Đệ ngũ thập thất chương

Đẩy cửa ra, Khúc Hi Nhược bưng thuốc vào, thấy Mạc Phi Trần ngồi trong phòng tựa hồ có vài phần kinh ngạc.

Mạc Phi Trần đảo mắt, bật người muốn đứng dậy, "Ta đi...."

Nếu Khúc Hi Nhược thích Lục Khinh Mặc, hắn thân là ca ca đương nhiên phải tạo cơ hội tốt, tuy rằng Lục Khinh Mặc thực thích đại nam nhân Ôn Tiềm Lưu kia, nhưng cũng đã từng truyền trên giang hồ không ít tình yêu với nữ hiệp, hơn nữa nếu một ngày Lục Khinh Mặc lấy vợ, y chắc chắn sẽ đối với thê tử của mình hết thảy đều sủng ái.

——————————————–

Nhưng Mạc Phi Trần chưa kịp đứng lên đã bị đối phương giữ chặt cổ tay, "Phi Trần, ngươi đi bưng thuốc qua đây, đừng để Khúc tiểu thư bị phỏng."

Mạc Phi Trần vừa định bước tới lấy chén thuốc, không nghĩ tới Khúc Hi Nhược lách người lướt qua hắn.

"Lục đại ca, thuốc này không quá nóng đâu, huynh uống ngay cũng được."

Trên mặt Lục Khinh Mặc không tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chỉ cầm lấy chén thuốc, cố tình chọn góc độ để không đụng tới tay Khúc Hi Nhược. Mạc Phi Trần nhướn nhướn mày, hình như mình đứng ở đây có chút dư thừa. Vì thế hắn hướng Lục Khinh Mặc làm tư thế 'ta đi đây', sau đó đẩy cửa ly khai. Nhưng hắn lại không phát hiện, khóe miệng Lục Khinh Mặc khẽ nhếch có chút bất đắc dĩ, hơi hơi thở dài.

Mạc Phi Trần dùng qua bữa trưa, chợt nhớ tới nếu Khúc Hi Nhược đã tỉnh, vậy dược kia cũng đã giải được rồi. Lục Khinh Mặc từng nói sẽ đem cánh tay Diệp Tố để trước cửa Khúc gia, không biết hiện tại đã lấy đi chưa. Vì thế hắn ra đứng ở cửa, ngó trái ngó phải, xem ra Diệp Tố thật sự lấy cánh tay của mình đi rồi.

Mạc Phi Trần nghĩ tới ngày mai mình sẽ rời khỏi Ngọc Lân Môn, Khúc phu nhân cũng đã may cho mình một bộ xiêm y, nhưng mình lại không có gì đáp lễ, tốt xấu gì cũng từng là mẫu tử, Mạc Phi Trần sờ sờ bên hông, có chút bạc vụn, không biết có thể mua được thứ gì không.

Trấn này vốn rất phồn thịnh, Mạc Phi Trần lòng vòng vài tiểu quán, xem qua rất nhiều loại son phấn, trang sức dành cho nữ tử, nhưng Khúc phu nhân lại là phu nhân của một chưởng môn phái, chắc cũng không dùng tới mấy thứ tầm thường này đâu, đem tặng cho nàng chỉ sợ lại không vừa mắt. Lại nghĩ, bản thân ít tiền như thế, còn muốn đi mua đồ quý sao, chuyện cười. Dù sao cũng là nhi tử ta đây tặng cho nàng, nếu không thích thì cứ ném đi là được.

Đi một hồi, lại tới trước một tiệm bán đồ ngọc, đa số toàn là ngọc bài quý giá, hắn mua không nổi. Vốn định bỏ đi, lại nhìn thấy một ngọc bội Quan Âm bằng ngón tay cái, Quan Âm thần thái hài hòa, chạm trổ cũng có chút tinh tế. Mạc Phi Trần không phải người trong nghề, nhưng cũng nhìn ra tượng này tuy trạm trổ tốt, nhưng chất ngọc cũng khá bình thường. Hỏi giá, rồi trả giá, Mạc Phi Trần đem hết bạc trên thân ra, cuối cùng cũng mua được.

Vừa ra khỏi cửa tiệm, liền thấy một thân ảnh thon dài đi qua.

Mạc Phi Trần mở to hai mắt, chạy tới giữa đường nhìn lại bóng dáng kia, chính là..... Vu Cấm.

Hắn tới nơi này làm gì?

Mạc Phi Trần cũng không trực tiếp đi tới bắt chuyện, mà đi theo phía sau hắn, đến khi thấy được Vu Cám tiến vào một tửu lâu hoa lệ, Mạc Phi Trần lại mỉm cười.

Vu đầu gỗ này, ngoài mặt thì vô cùng đúng đắn, lại thích lui tới mấy nơi trăng hoa này, đúng là giả bộ!

Mạc Phi Trần nhếch miệng cười, bản thân hắn thoạt nhìn không hề giống đại gia chút nào, đương nhiên không thể vào bằng cửa chính rồi. Đi tới góc tường, nhẹ nhàng nhảy vào. Xuyên qua đại sảnh xa hoa, Mạc Phi Trần rất nhanh tìm được thân ảnh Vu Cấm. Tên này lại bao một sương phòng để tiêu dao rồi.

Mạc Phi Trần lần này rất quy củ, gõ cửa, còn cố tình nắm mũi giả giọng nữ nhân nói: "Đại gia, ta mang đến chút rượu, có thể mở cửa không?"

Nghe được tiếng mình, da gà Mạc Phi Trần cũng nổi hết lên.

Vừa mở cửa, Vu Cấm quả nhiên lộ ra biểu tình kinh ngạc. Mà Mạc Phi Trần lại đắc ý nói: "Thế nào, tiểu đệ ta giả giọng cũng đâu thế lắm đúng không?"

Vu Cấm thoáng tươi cười, một tay kéo hắn vào trong, một tay chống trên đầu Mạc Phi Trần, giam hắn giữa mình cùng vách tường, "Giả cũng không tệ lắm, không biết công phu trên giường thế nào?"

Mạc Phi Trần nhếch miệng cười, khẽ cúi người lách mình, thoát khỏi giam giữ của Vu Cấm.

"Sương phòng này quý lắm ha?" Chép chép miệng, hắn cầm lấy bình trà trên bàn uống một ngụm, ân, thượng hạng nha.

"Quả thực quý." Vu Cấm bước tới ngồi trên ghế, Mạc Phi Trần có chút hâm mộ, mỗi động tác của Vu đầu gỗ này lúc nào cũng cẩn thận cùng vài phần sắc bén.

"Vậy.... sư huynh ngươi có gọi cô nương không a?"

Nhìn ánh mắt Mạc Phi Trần, Vu Cấm bật cười nói: "Ta có việc."

"Có chuyện gì sao? Tên hỗn đản Quân Vô Sương sẽ không phái ngươi đi Tây Vực nữa chứ?"

"Không phải." Vu Cấm mỉm cười, có chút ý vị.

"Thì ra là nhiệm vụ bí mật, không thể cho ta biết."

"Cũng không phải." Vu Cấm kéo Mạc Phi Trần lại, nó nhỏ vào tai hắn, "Ta đang hộ tống nhi tử Điển Lăng là Điển Trạo tới Định Thiền Tự."

"A...." Mạc Phi Trần mở to hai mắt, Điển Lăng có nhi tử? Bỗng nhiên nghĩ tới diều gì, hắn ghé bên tai Vu Cấm, "Ôn Tiềm Lưu biết Điển Trạo còn sống sao?"

"Đương nhiên biết, cho nên hắn hiện tại đang tìm kiếm khắp nơi đó."

"Cho nên ngươi mới ở kỹ viện? Để tránh tai mắt người khác."

"Không sai. Ta đem hai người bọn họ hóa trang rồi."

Hai người nói chuyện đều ghé vào tai nhau mà nói, có loại lỗi giác vành tai chạm tóc mai. (Sương ca mà thấy thì..... =))))

"Vậy khi nào các ngươi rời đi?"

"Đêm nay, ngươi không cần tới tiễn."

"Được." Mạc Phi Trần ôm lấy Vu Cấm, "Vu đầu gỗ, ngươi nhớ cẩn thận."

......

Về tới Khúc gia, Mạc Phi Trần chạy lẹ đến xem Lục Khinh Mặc cùng Khúc Hi Nhược tiến triển thế nào, bất quá trực giác nói hắn biết Lục Khinh Mặc nhất định tìm các mời đại tiểu thư kia ra ngoài.

"Di, nàng đi rồi a?" Mạc Phi Trần đẩy cửa tiến vào.

Lục Khinh Mặc mỉm cười nhìn hắn, "Nàng đường đường là một cô nương chẳng lẽ cứ ở mãi trong phòng đại nam nhân ta sao?"

"Cũng đúng."

"Ngươi ra ngoài đi dạo?" Lục Khinh Mặc điều chỉnh tư thế tựa lưng, thoạt nhìn có vài phần dễ chịu.

"Đúng a, ta đi mua thứ này." Mạc Phi Trần đem khối ngọc kia quơ quơ trước mặt Lục Khinh Mặc.

Đối phương dùng ngón tay giữ lại khối ngọc đang đong đưa, ngón tay dọc theo sợi dây treo đỏ trượt lên, gảy gảy ngón tay Mạc Phi Trần, chỉ một đồng tác như thế, cũng khiến Mạc Phi Trần nháy mắt thất thần.

"Sao ta không biết ngọc khí cũng bán chung với son phấn cùng rượu a?"

Mạc Phi Trần đương nhiên thấy được vẻ trêu chọc trong mắt đối phương, "Đúng a, ta cũng dạo qua kỹ viện một vòng. Không còn cách nào, ai bảo Vu Cấm sư huynh của ta thích nơi đó?"

"Vu Cấm?"' Lục Khinh Mặc có chút kinh ngạc, "Sao hắn tới đây?"

"Quân Vô Sương cử hắn đi làm việc thôi." Nhắc tới tên người kia, trên mặt Mạc Phi Trần lại có chút ảm đạm. Bản thân đã cố gắng không nhớ tới hắn, nhưng một khi nhớ tới lại nhịn không được có chút đau lòng, không phải vì mình, mà vì Quân Vô Sương.

Bởi vì nụ cười thuần túy cùng khờ dại ngẫu nhiên hiện ra trên gương mặt hắn, rất dễ tan vỡ.

"Không nói chuyện này nữa, ngươi cảm thấy muội muội của ta thế nào?" Mạc Phi Trần tới trước mặt Lục Khinh Mặc hỏi.

"Người ta còn chưa từng kêu ngươi đại ca nha, thật không biết ngươi hăng hái cái gì nữa." Lục Khinh Mặc tức giận nói: "Ta đã nói với Khúc môn chủ, sáng mai rời đi."

"Được rồi, vậy ngươi cùng Khúc Hi Nhược nói chuyện gì? Nếu ta có thể tác thành cho hai người, vậy ta cùng Lục đại ca cảm giác đã thân còn thân hơn đó."

Lục Khinh Mặc kề sát mặt hắn, môi cơ hồ dán lên môi Mạc Phi Trần. Mạc Phi Trần kinh ngạc quay mặt né đi, lại không ngờ tay đối phương giữ chặt sau gáy hắn, "Ngươi muốn ta cùng nữ nhân khác cùng nhau sao?"

Nhìn ý cười trong mắt đối phương cùng đường cong trên môi, "Hi Nhược không phải nữ nhân khác!"

Lục Khinh Mặc buông tay, Mạc Phi Trần rốt cuộc có thể nâng người dậy. Gần đây Mạc Phi Trần càng ngày càng cảm thấy Lục Khinh Mặc thật dễ nhìn, đương nhiên y luôn luôn rất đẹp. Trước kia là mang theo thưởng thức, còn có chút hâm mộ. Hiện tại lại nhìn, thế nhưng cảm thấy y vô cùng gợi cảm, cho dù một chút lay động trên vầng trán kia, cũng khiến tim hắn đập không dứt.

"Cũng được, nàng cùng ngươi có vài phần giống nhau, nhìn nàng cũng có vài phần thỏa mãn mong ước."

"Cái gì?" Vì cái gì nhìn Hi Nhược cũng thỏa mãn mong ước?

"Biết ta nói với nàng cái gì không?" Lục Khinh Mặc nhẹ nắm sợi tóc Mạc Phi Trần, tinh tế chơi đùa.

"Nói cái gì? Ngươi sẽ không nói người mình thích chính là sư huynh Ôn Tiềm Lưu của ngươi chứ?" Mạc Phi Trần nghiêng đầu qua một bên, hắn nhìn đối phương nghịch tóc mình, còn tiếng tim đập cùng hơi thở của y. Cảm giác ấy thật kỳ diệu, khi ở nhà tranh ngây ngốc ngồi nhìn Hà Uẩn Phong, cũng từng có cảm giác ấy, mà khi Quân Vô Sương vô tình biểu lộ dáng vẻ gì đó cũng làm tim hắn đập nhanh, nhưng bây giờ.....

Xong rồi, xong rồi.... Mạc Phi Trần, ngươi lại là một kẻ hoa tâm thế sao?

"Ta nói, ta thích huynh đệ kết nghĩa của ta Mạc Phi Trần, làm việc tùy tiện, không giả tạo, không hay nhăn nhó." Ánh mắt Lục Khinh Mặc nhìn thẳng vào Mạc Phi Trần, không chút tránh né, thẳng thắn khiến hắn không biết né tránh thế nào.

Hắn theo bản năng lui lại mấy bước, lại bị Lục Khinh Mặc túm lại.

"Lục đại ca..."

"Ta biết ngươi thích Hà Uẩn Phong, ta cũng biết một tên Quân Vô Sương đã khiến người thực khổ sở. Nhưng nếu bây giờ ta không nói cho ngươi biết tâm ý của mình, ta sợ cứ mãi mang theo điều này đến khi nằm yên trong quan tài sẽ rất buồn bực." Ngữ khí Lục Khinh Mặc như trước nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Mạc Phi Trần lại có thể cảm nhận trong ấy rất nhiều, rất nhiều điều.

"Lục đại ca...." hắn cảm thấy mình nên giãy khỏi tay y, nhưng cũng tựa như Quân Vô Sương đã nói, hắn thật sự có một thói quen không tốt, đó là mềm lòng.

Y lại không hề cho Mạc Phi Trần thời gian do dự, kéo hắn vào lòng, "Ngươi không cần cảm thấy khó xử, bởi vì ta chưa từng mong ngươi đáp lại ta thứ gì, ngươi chỉ cần luôn 'Lục đại ca', 'Lục đại ca' gọi ta như thế, ta đã cảm thấy thực sung sướng."

"Ta nghĩ.... Ngươi còn thích Ôn Tiềm Lưu..."

Lục Khinh Mặc vùi mặt trên vai Mạc Phi Trần, "Ôn sư huynh của ta, tựa như một giấc mộng. Giấc mộng này không phải hắn dệt cho ta, mà là chính ta tự dệt nên cho mình."

Mạc Phi Trần trầm mặc.

"Có phải ngươi cảm thấy mình không thể tiếp nhận ta, còn có, hưởng thụ ta đối thật tốt với ngươi, cảm thấy thực áy náy?"

Mạc Phi Trần do dự trong chốc lát, gật đầu.

"Nhưng nếu ngươi không quan tâm ta đối tốt với ngươi, ta cũng rất khó chịu."

end chương 57.

Hàn: haiz~ Mặc Mặc a~ Anh làm em thở phào nhẹ nhõm rồi ~ Khiếp chương này làm ta đổ mồ hôi ~ ngồi beta mà tim đập thình thích ~ (chưa có gì đã vậy rồi TT^TT Ôi trái tim yếu đuối của ta ơi ~ *ca cẩm*)