Phi Trần

Chương 77



Đệ thất thập thất chương.

Hôm nay là 7-7 (xem như là thất tịch *dương lịch* đi ha~ <3) chương 77 nha bà con:v, chương này lãng mạn quá, ngọt tới sâu răng mà cũng chua xót tới đau bao tử lun

Có ai thương thay cho ta hơm ~ Băng tỷ đã bỏ ta đi rồi hiu hiu~~~ Đại tỷ à, đại nhân à, đại ác ma à, em nó đang cực khổ lam lũ với cuộc sống lắm đây nè, mau hiện thân đi!

————————————————————————————————-

Trong phòng ngập tràn mùi vị rượu thuốc, Hà Uẩn Phonng thổi tắt nến, nằm xuống cạnh Mạc Phi Trần rồi kéo chăn đắp ngang hai người.

Mạc Phi Trần tựa như một đứa nhỏ, vươn tay ôm lấy eo Hà Uẩn Phong, đầu dúi tại ngực y. Hà Uẩn Phong nằm yên lặng, nhẹ vỗ vỗ đầu Mạc Phi Trần, kéo dây buộc tóc hắn ra, ngón tay y luồn vào từng kẽ tóc hắn.

Mạc Phi Trần đột nhiên có cảm giác thực an toàn, tựa như mình đã được về lại mái nhà tranh trong Côn Uẩn sơn trang.

"Ngươi trải qua những ngày qua thế nào?" giọng nói của Hà Uẩn Phong thật nhẹ nhàng thật nhu hòa.

"Cũng tạm.... Ta quên nói cho ngươi biết, Liễu cung chủ của Tú Thủy cung bị Ôn Tiềm Lưu hại chết, trước khi nàng lâm chung đã đem vị trí cung chủ truyền lại cho ta." Mạc Phi Trần ngước mắt nhìn Hà Uẩn Phong.

"Vậy à, thế ngày mai chúng ta không quay về Côn Uẩn sơn nữa, hay là đi Tú Thủy cung đi, ngươi đã làm cung chủ của người ta rồi." Hà Uẩn Phong khinh miêu đạm tả (nhẹ nhàng bâng quơ) nói, tựa hồ đi đâu đối y cũng không quá quan trọng.

"Uẩn Phong?" Mạc Phi Trần mở to mắt, trên môi Hà Uẩn Phong vẽ nên một nét cười nhẹ, cực kỳ sủng nịch điểm điểm chóp mũi hắn.

"Không cần suy nghĩ gì nhiều."

Mạc Phi Trần gật gật đầu, nhưng trong lòng lại thắc mắc... Hà Uẩn Phong chẳng lẽ không muốn đi Tây Vực tìm Ôn Tiềm Lưu để đòi lại Thiên Vân kiếm sao?

Hai người dựa vào nhau như thế, hô hấp Mạc Phi Trần dần đều lên, sau đó chậm rãi thiếp đi.

Mơ mơ màng màng có thể cảm thấy bàn tay Hà Uẩn Phong khẽ vuốt qua eo hắn, luồn vào áo trong, cách nội y vuốt ve mông hắn, không quá dùng sức lại tựa hồ có ý tứ khiêu khích.

Cánh môi Mạc Phi Trần bị tách ra, đầu lưỡi Hà Uẩn Phong dọc theo viền môi liếm láp mỗi một góc cạnh khoang miệng hắn. Mạc Phi Trần theo bản năng mở miệng, đối phương nhẹ nhàng mút lấy phiến môi hắn, sau đó khẽ thì thầm bên tai hắn: "Phi Trần... ta có thể ôm ngươi không?" (Á á á ~~~~ >"<~~~)

Tư duy nhát mắt thanh tỉnh, trái tim cũng khẽ rung động, nhìn thẳng vào mắt Hà Uẩn Phong, Mạc Phi Trần xoay người một cái phủ lên người y, "Được."

Khẽ cười một tiếng, Hà Uẩn Phong nâng môi hắn lên hôn, "Không ngờ ngươi lại đáp ứng thẳng thắn như thế."

Mạc Phi Trần chậc một tiếng, đưa tay cởi áo Hà Uẩn Phong, cởi hết ra, hôn lấy bờ vai cùng cơ ngực y, không có kỹ xảo gì, hắn chỉ đơn giản muốn hôn y mà thôi.

Hà Uẩn Phong ôm hắn, nhắm mắt cảm thụ tiếp xúc của Mạc Phi Trần, cổ họng phát ra tiếng thở dài.

Mạc Phi Trần ngồi ngang hông y, có thể cảm nhận thứ cứng rắn nóng bỏng kia cách một lớp quần khẽ ma sát đùi hắn, giống như đang tuyên cáo sự nóng lòng của chủ nhân. Mạc Phi Trần nuốt nước miếng, bò xuống phía dưới, ngón tay run run cởi bỏ quần Hà Uẩn Phong, cái vật kia liền ngang nhiên dựng thẳng trước mặt hắn hơi rung rung.

"Phi Trần...." thứ kia mang theo nhiệt độ nóng bừng, Mạc Phi Trần rụt lại đầu lưỡi mình. Nơi đó của Hà Uẩn Phong thật lớn, thầm nghĩ nếu nó tiến vào thân thể mình, có chút cảm giác thật mãnh liệt.

...........

Hà Uẩn Phong thở hổn hển, hơi bật cười nói: "Sao thế? Không ra được rồi sao?" Y chống người ngồi dậy nhìn Mạc Phi Trần, đưa tay nâng cằm hắn, ngón tay vuốt ve khiến hắn bình tâm, chậm rãi rút ra.

Mạc Phi Trần dùng tay bóp bóp khớp hàm mình lại ( =]]) Hà Uẩn Phong cười nói: "Khó lắm mới được ngươi chủ động a..."

"Ngươi cứ cười ta đi." Hà Uẩn Phong ôm eo Mạc Phi Trần, chớp mắt áp hắn nằm lại giường, "Vẫn là để ta đi."

Ngón tay Hà Uẩn Phong vuốt qua eo Mạc Phi Trần, vói vào nội y hắn, chậm rãi trượt, kéo xuống. Mạc Phi Trần mím môi, cảm giác Hà Uẩn Phong cúi đầu, sợi tóc quét qua giữa chân hắn, nhẹ nhàng hôn lên da thịt hắn.

Hai người đã rất lâu rồi không cùng nhau như thế, trái tim Mạc Phi Trần cũng đập rất nhanh, hai chân hắn bị mở ra, động tác của Hà Uẩn Phong rất chậm, cẩn thận sợ tổn thương mắt cá chân đang bị thương của hắn.

Mạc Phi Trần hít một hơi thật sâu, hắn run rẩy nghiêng thân đi, muốn làm dịu sự khẩn trương của mình, lại bị Hà Uẩn Phong giữ lấy, bị y kéo tới mép giường.

Mạc Phi Trần nắm chặt gối, Hà Uẩn Phong tựa đầu lên vai hắn, nghiêng đầu hôn lên mặt hắn.

Tốc độ khi tiến vào thực thong thả... Mạc Phi Trần khẽ rên lên, ngón tay bị Hà Uẩn Phong nắm lấy.

"Đừng sợ, đã vào hết rồi."

Lúc này Mạc Phi Trần mới dám hô hấp, đáp lại nụ hôn của Hà Uẩn Phong.

Hắn cảm giác được vô cùng rõ ràng. Thậm chí cảm nhận được điểm trong cơ thể bị va vào, hô hấp ẩn nhẫn cùng tiếng rên rỉ đều bị Hà Uẩn Phong buộc chặt, đầu hắn dán chặt vào gối, Hà Uẩn Phong ngậm lấy vành tai lộ ra ngoài của hắn, liếm lộng... Mạc Phi Trần há miệng, tiếng rên rỉ nghẹn ngào phát ra nơi cổ họng, khoái cảm lan tràn toàn thân, rồi lại hoảng hốt.

Hà Uẩn Phong gần như làm tới hung ác, y thở hổn hển vô độ, cửa huyệt cơ hồ bị xé rách, tơ máu chảy ra càng làm thâm nhập thêm thông thuận, giống như muốn va chạm khiến Mạc Phi Trần xuất ra. Hai tay Hà Uẩn Phong đè lại hắn, ép hắn dán tại chỗ.

"Uẩn Phong... chậm chút...." Mạc Phi Trần đã chịu không nổi, đành phải cầu xin. Hà Uẩn Phong lại quay mặt hắn lại, cắn lấy môi hắn.

Mạc Phi Trần chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, muốn khóc lên lại sợ mất mặt đành phải nhịn xuống.

Hắn cảm thấy thực kỳ quái, Hà Uẩn Phong quả thực có thể duy trì rất lâu, từ trước giờ y sẽ không bao giờ hài lòng với chỉ một tư thế duy nhất, càng sẽ không thể không khống chế được như thế, tựa như hiện tại chính là lần cuối cùng y ôm hắn vậy, mang hết tình yêu cả đời mà làm một lần.

Mạc Phi Trần bỗng nhiên thấy sợ hãi, Hà Uẩn Phong rốt cuộc lật người hắn lại, mặt đối mặt đè lên hắn mà hôn.... Mạc Phi Trần thở gấp, Hà Uẩn Phong ôm hắn về giường, hai người cứ thế ngủ thiếp đi.

Đến chính ngọ (giữa trưa) hôm sau, Mạc Phi Trần mới tỉnh lại.

Hà Uẩn Phong vẫn ghé lên người hắn, Mạc Phi Trần dùng bả vai đẩy đẩy y, lại không thấy có phản ứng,

Ngoài phòng có tiếng ồn ào, nghe qua là tiếng của khách nhân của khách điếm, thanh âm rao hàng, nhưng trong phòng lại thực yên ắng. Mạc Phi Trần rất thích cảm giác này, giống như bọn họ đã được về với túp lều tranh trên sạn đạo trong Côn Uẩn sơn trang.

Hắn đưa tay vuốt ve thái dương Hà Uẩn Phong, cảm nhận nhiệt độ cơ thể y.

"Uẩn Phong...." Mạc Phi Trần nghiêng đầu ngắm nghía khuôn mặt tĩnh lặng của Hà Uẩn Phong, một nỗi hoảng hốt không tên đột ngột bao trùm hắn, hắn dùng bàn tay nâng mặt y lên, một lần rồi lại một lần kêu tên y, thế nhưng không có chút phản ứng nào.

Mạc Phi Trần nắm lấy cổ tay y, Hà Uẩn Phong mạch đập suy yếu, hô hấp ngắt quãng. Nội tức Mạc Phi Trần từ kinh mạch đi vào khí hải y mới phát hiện khí hải hư không, kiếm chủng đang dần suy yếu, có lẽ do khí hải bị thương nên khiến chân khí không thể ngưng tụ cùng duy trì kiếm chủng. Ôm chặt thân thể Hà Uẩn Phong, đem toàn bộ chân khí của mình chắp vá vào chỗ trống của khí hải.

Trái tim tựa như bị hung hăng bóp chặt, hắn không thể tưởng tượng được, nếu Hà Uẩn Phong xảy ra chuyện gì thì mình sẽ thế nào.

Uẩn Phong.... Ngươi không thể xảy ra chuyện gì hết!

Thời gian trôi qua khiến tim hắn đập càng nhanh, Mạc Phi Trần cảm thấy nam tử suy yếu kia rốt cuộc cũng dần hô hấp rõ ràng hơn, cho tới khi Mạc Phi Trần mệt mỏi tới sắp suy kiệt, mi mắt Hà Uẩn Phong khẽ run, chậm rãi mở ra.

"Phi Trần."

Mạc Phi Trần chỉ cảm thấy hồn phách của mình đang lơ lửng cuối cùng cũng trở lại, hắn liều mạng ôm lấy bả vai Hà Uẩn Phong, "Sao ngươi lại bị như thế?"

"... Ta còn tưởng mình có thể chết trong thân thể ngươi rồi." Hả Uẩn Phong cười cười tự giễu.

"Chết cái gì chứ?" Mạc Phi Trần rống lên.

Hà Uẩn Phong trầm mặc, ngón tay lau đi mồ hôi trên thái dương Mạc Phi Trần, nhẹ giọng nói: "Cứ như thế cùng ta chờ đợi, không cần quan tâm chuyện khác được không?"

"Không được." Mạc Phi Trần hiểu được Hà Uẩn Phong nhất định bị nội thương rất nặng, hơn nữa trọng thương chắc chắn không thua gì khi mình bị Vô Lượng đại sư hủy đi kiểm chủng. Nếu đổi lại là Mạc Phi Trần bị trọng thương như Hà Uẩn Phong, chắc chắn sẽ chết tại chỗ, nhưng Hà Uẩn Phong chẳng những có thể trở lại Trung Nguyên còn có thể xuất kiếm, chẳng qua là dựa vào nội công y thâm hậu. Nhưng nếu là nội lực thâm hậu, khí hải bị thương nặng như thế, thì nội lực sẽ bị tiêu hao hết.

"Ngươi nên biết ta sẽ chống đỡ không được lâu nữa." Hà Uẩn Phong nói thật bình tĩnh, nhưng lại như thiên thạch rớt xuống biển, làm dậy lên ngàn tầng sóng, khiến Mạc Phi Trần ngây dại không thể làm gì hơn.

"Chống đỡ không được bao lâu nghĩa là sao?"

Hà Uẩn Phong nghiêng người, chậm rãi rời khỏi thân thể Mạc Phi Trần, nhưng lại dựa vào người hắn, đầu chôn trong ngực hắn. Đây là lần đầu Mạc Phi Trần thấy y như vậy, lần đầu y dùng tư thế như vậy dựa sát hắn, không có sự yếu ớt, ngược lại còn tựa như an ủi.

"Ngươi nhìn mình đi, nếu ta không tỉnh dậy thì thế nào đây?" Hà Uẩn Phong lại cười cười.

"Vậy thì ta cùng ngủ với ngươi thôi."

"Đứa ngốc này, vậy nên ta mới kêu ngươi chọn Quân Vô Sương hoặc là Lục Khinh Mặc." Hà Uẩn Phong hạ mi, "Bọn hắn có thể ở bên ngươi thật lâu, thật lâu...."

Mạc Phi Trần lắc lắc đầu, "Tại sao ngươi bị thương?"

"Thì ra Bái Huyết giao đem kiếm chủng của Át La Đa truyền qua nhiều đời, đã qua ba vị giáo chủ, mà Kha Ma La là người thứ tư."

Mạc Phi Trần ngây người... năm đó Át La Đa cũng phải do Hà Uẩn Phong cùng Lạc Liên Vân liên thủ mới miễn cưỡng đối phó được. Hiên giờ Kha Ma La lấy được kiếm chủng của Át La Đa, mà Thế Ki kiếm của Hà Uẩn Phong đã không còn uy lực như trước, kiếm chủng của Lạc Liên Vân cũng đã rơi vào tay Ôn Tiềm Lưu, chỉ cần Kha Ma La hoàn toàn khống chế được kiếm chủng của Át La Đa, trên đời này còn ai có thể làm đối thủ của ả chứ?

end chương 77

Không biết mọi người nghĩ sao nhưng ta thấy tình yêu của anh Phong sao nó vĩ đại quá, lại thực tế nữa, luôn là người hy sinh, có lẽ cách biệt cả trăm năm khiến ãnh nhìn hết tang thương sự đời mới có thể làm như thế. Thôi thì ta ráng sống qua trăm tuổi xem có được vĩ đại như lão ấy không, thần tượng trong mơ của tui.