Phía Mặt Trời Lặn Có Một Ngôi Sao Rất Sáng

Chương 14: Bắt đầu lại một lần nữa



Phía mặt trời lặn có một ngôi sao rất sáng

Bắt đầu lại một lần nữa

Tôi đang chuẩn bị tan làm, thì nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ, nhìn số điện thoại quen quá tôi lục tìm trong nhật kí liên lạc thì mới nhận ra đó là tin nhắn của Hoàng Long, phong cách nhắn tin của anh ấy vẫn y hệt bốn năm trước

"Tan làm chưa anh đứng chờ ở ngoài."

Lúc nào cũng làm rồi mới nói, lỡ như tôi đi về rồi thì sao, tôi phụng phịu ném điện thoại vào túi xách, dặn lòng không thèm quan tâm đến anh ấy. Lát sau chân tôi lại đi thẳng về phía bãi đỗ xe, tôi đứng lấp ló thập thò do thám, đảo mắt một hồi cuối cùng cũng tìm được anh ấy. Anh ấy đứng dựa vào mũi xe, ở góc của tôi chỉ nhìn thấy được bóng lưng của anh nhưng lại khiến tôi bồi hồi không thể tả, hình ảnh này y như khi chúng tôi mới yêu nhau, anh ấy tới trường đại học đón tôi, cũng vào buổi chiều nắng nhạt như thế này, anh ấy đứng đó, nắng rọi lên vai anh ấy phát sáng. Tôi lại ngẩn người ra ngắm nhìn

"Này, em ngẩn ngơ cái gì đấy?"

Đấy, cái giọng điệu này cũng y như lúc đó. Tôi chạy đến nhìn chằm chằm anh ấy

"Ơ anh cắt tóc với cạo râu rồi này"

"Ừ"

"Sao thế? Anh thích để như vậy mà"

"Nhưng em không thích mà"

"Em không thích thì liên quan gì?"

"Tại em không thích nên anh không để nữa. Sao? Nhìn anh giống hồi đó chưa?"

"Cũng được."

Tôi chép miệng, thật ra anh ấy để như này nhìn rất trẻ, khác xa với hình ảnh ông chú luộm thuộm mà tôi hay chê bai.

"Anh thấy em nhìn trộm anh rồi, không cần ra vẻ."

"Em cần gì nhìn trộm anh."

"Ừ anh cũng tính nói thế đấy. Em muốn ngắm anh cứ thoải mái đến trực diện mà ngắm, không cần phải nhìn trộm."

"Không thèm. Em xinh đẹp thế này cần gì nhìn trộm anh."

"Thế anh không đẹp à?"

Anh ấy đẩy khuôn mặt sát về phía tôi, mỉm cười, trái tim tôi đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngoại hình anh ấy hôm nay cũng không khác mấy so với lần đầu tôi gặp anh ấy, tóc mái được vuốt nhẹ lên, đôi mắt cười, chiếc mũi cao này, nụ cười này lâu lắm rồi mới được thấy lại.

"Rung động quá"

"Hả?"

Tôi vô thức nói ra suy nghĩ trong đầu, bị anh ấy hỏi lại tôi lập tức sửa chữa

"Nhìn cũng tàm tạm."

"Em càng ngày càng thấp đi nhỉ?"

Anh ấy đặt bàn tay lên đầu tôi bắt đầu chọc ghẹo, tôi hất tay anh ấy ra cau có

"Tự nhiên anh đến đây làm gì?"

"Đón em"

"Đón em làm gì?"

"Anh sợ em lại khóc nhè nên qua đây đón em."

"Ai khóc nhè?"

"Em"

"Không thèm cãi nhau với anh."

Anh ấy chỉ cười trừ lắc đầu rồi mở cửa xe cho tôi, tôi không biết Lamie đã nói gì với anh ấy chưa, nhưng tôi quyết định không hỏi anh ấy nữa, trong lòng tôi chỉ có cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn chua xót, nhìn anh ấy cười đùa vui vẻ thế này, tôi mới hiểu được cảm giác tội lỗi của Lamie.

"Anh có muốn đi dạo không?"

"Hửm?"

Anh ấy đang lái xe bỗng quay sang nhìn tôi với khuôn mặt khó hiểu, sau đó khẽ mỉm cười gật đầu.

Chúng tôi dừng xe trong công viên thành phố, hai chúng tôi ghé vào quán cà phê mua hai ly nước rồi đi tản bộ trong khuôn viên.

"Em ổn hơn chưa?"

"Em ổn"

"Thế thì tốt rồi"

"Anh không tò mò chuyện tại sao em bị đánh ghen à?"

"Không"

"Tại sao?"

"Tại anh tin em"

"Anh không sợ em có người yêu à?"

"Nếu như em muốn yêu ai đó, anh mong em sẽ gặp được một người tốt."

"Anh không mong người tốt đó là anh à?"

"Anh mong nhưng anh biết mình không phải người tốt. Làm gì có người tốt nào lại bỏ mặc và làm tổn thương bạn gái mình nhiều năm như thế."

"Kì lạ thật."

"Hửm?"

"Mỗi lần em gặp chuyện gì đó, người em nghĩ đến đầu tiên và người giúp đỡ em lại đều là anh."

"Anh vẫn luôn dặn dò bản thân rằng dù cho anh có ở cạnh em trên danh nghĩa nào thì việc anh làm cũng sẽ như những gì anh nói trước đây, không bao giờ thay đổi."

"Vì sao? Vì anh yêu em hay vì anh thấy có lỗi?

"Cả hai."

"Cảm ơn anh. Lamie nói anh đã giúp em dọn sạch mấy ồn ào trên mạng."

"À...ừ. Không có gì. Em đã gặp Lamie à?"

"Vâng. Cô ấy tới khách sạn nhân tiện giải quyết nhân sự khách sạn."

"Thế à? Chắc đã có người phải nghỉ việc nhỉ? Con bé đó nóng tính lắm."

Tôi bật cười

"Vâng. Nhưng cô ấy rất quyết đoán, cũng rất ngầu."

"Thế cũng tốt, vậy mới điều hành được cả một tập đoàn lớn chứ, dù sao tuổi nó cũng còn non trẻ, phải trải nghiệm nhiều hơn nữa."

"Anh nói chuyện cứ như ông cụ ý."

"Anh cũng chẳng biết nữa. Mới 31 tuổi, mà cứ lo ngược lo xuôi như ông già, bảo sao em bảo anh giống ông chú."

"Em bảo anh giống ông chú vì lúc đó anh để tóc dài còn có râu nữa. Chứ bây giờ nhìn anh có khi còn trẻ hơn em ấy chứ."

"Hoài An biết khen anh rồi cơ đấy."

"Anh lại chuẩn bị trêu em chứ gì?"

"Em còn ghét anh không?"

Câu hỏi đổi chủ đề bất ngờ của Hoàng Long khiến tôi bối rối

"Không."

"Thế à?"

"Anh giúp em nhiều thế em ghét anh chỉ có lỗ thôi."

Hoàng Long bật cười nhìn tôi, đôi mắt của anh ấy nheo lại, anh ấy cứ cười như vậy, trái tim tôi không ổn rồi. Tôi lại vô thức ngẩn ngơ đứng nhìn anh ấy, đưa tay lên muốn chạm vào mặt của anh ấy nhưng rồi lại rụt tay về, có lẽ Hoàng Long đã đoán được hành động của tôi, anh giữ lấy cổ tay đang đưa lên đó, kéo tôi sát lại vào lòng anh. Thấy tôi giãy dụa định thoát ra thì anh vuốt nhẹ vào tóc tôi thỏ thẻ

"Anh đã định ôm em từ ngày đầu tiên gặp em rồi."

"..."

Tôi im lặng áp tai vào lồng ngực anh, tim anh đập rất nhanh, anh cũng đang rung động.

"Yên tâm đi, anh không bắt em chịu trách nhiệm đâu. Anh chỉ muốn ôm em một cái, và nói với em..."

"Nói gì?"

"Hoài An, những năm qua em đã vất vả rồi."

Anh ấy nói rồi thả lỏng tay, từ từ buông tôi ra, có lẽ anh ấy cũng ngại ngùng, anh ấy nghĩ rằng tôi đã hết yêu anh ấy. Nên mọi cử chỉ với tôi, anh ấy đều rất để ý, rất thận trọng. Sau cái ôm đấy chúng tôi chẳng nói gì nữa, cứ thế đi dạo bên nhau. Tới khi lên xe chuẩn bị trở về nhà, thấy mặt tôi vẫn cứ thộn ra anh ấy bèn đùa bảo

"Sao từ lúc đó tới giờ em cứ ngây người ra thế? Sợ à? Anh đã bảo anh không bắt em chịu trách nhiệm đâu mà. Anh chỉ muốn an ủi em thôi."

Tôi lấy hết dũng khí hít một hơi thật sâu, rồi quay sang nhìn anh ấy, anh ấy thấy điệu bộ căng thẳng của tôi thì vô cùng lo lắng, còn tưởng bản thân đã làm gì sai rồi.

"Bắt em chịu trách nhiệm đi."

"Hả?"

Anh ấy tỏ vẻ khó hiểu

"Em nói là bắt em chịu trách nhiệm đi."

Vừa dứt câu tôi liền nhoài người hôn lên môi của anh ấy thật nhanh, nhưng ngay sau đó tôi đã bắt đầu thấy hối hận, cả người tôi nóng ran, ngại đỏ cả mặt, liệu anh ấy có nghĩ tôi đang lợi dụng anh ấy không? Anh ấy có chê tôi sỗ sàng không? Tôi run tới mức hai tay đã bấu nhàu cả chân váy. Bây giờ mà anh ấy buông lời nào trêu ghẹo hay từ chối tôi chắc tôi sẽ xuống xe tự đi bộ về hoặc đào luôn cái hố nhảy xuống. Tôi khẽ liếc mắt qua nhìn phản ứng của anh ấy, chỉ thấy anh ấy đặt một tay lên môi, miệng vẫn nhoẻn miệng cười, thấy tôi chủ động, anh ấy cũng không ngần ngại nữa mà tiến tới hôn ngược lại tôi, nụ hôn đầu tiên sau nhiều năm xa cách, nụ hôn chứa đầy đau khổ và nhớ thương, nụ hôn mà chúng tôi phải trả một cái giá quá đắt để đặt lên môi đối phương. Và rồi chúng tôi lại một lần nữa ở bên nhau.

Những ngày sau đó của tôi trôi qua thật nhẹ nhàng, biến cố xảy ra đã không còn ảnh hưởng gì đến tâm lý cũng như cuộc sống của tôi nữa, nhưng với Minh Triết thì chưa chắc, trên fanpage và các diễn đàn thể thao mọi người vẫn bàn tán về cậu ấy, bất kì bài đăng nào có liên quan đến cậu ấy đều bị chửi mắng thậm tệ, tới mức trang chủ của đội bóng phải khoá bình luận.

"Đồ cặn bã này phải đuổi khỏi đội bóng."

"Ô hay chưa bị cấm thi đấu à?"

"Còn tưởng thế nào, núp váy phụ nữ"

"Đã bất tài còn tính bắt cá hả?"

"Hồi trước là fan anh này, thấy năng động dễ mến lắm, ai mà có ngờ..."

"Tại sao anh này cũng lợi dụng mà có mỗi cô kia trả giá thế? Người nổi tiếng nên không phải chịu trách nhiệm sao?"

"Đã tìm được chiếc ô nào to hơn chưa anh trai?"

"Còn chẳng lên bài xin lỗi, mặt dày thực sự."

Những bình luận kiểu này lướt mãi cũng không hết được, tôi biết áp lực từ bạo lực mạng rất lớn, có lẽ tôi hiểu được tâm trạng của cậu ấy hiện giờ, tôi cũng hiểu được tại sao phản ứng của cộng đồng mạng lại gay gắt đến như thế.

Tối hôm ấy, lúc tôi đang cùng Hoàng Long ngồi ở quán cà phê quen thuộc thì nhận được điện thoại của Triết, nghe qua giọng điệu có vẻ cậu ấy đã ngà ngà say, cậu ấy muốn gặp tôi nói chuyện. Hoàng Long trầm tư một lúc rồi khuyên tôi

"Anh nghĩ em nên bảo cậu ta về nghỉ trước, khi nào tỉnh táo rồi nói chuyện sau."

Thật ra Hoàng Long nói rất có lý nhưng tôi suy đi tính lại vẫn quyết định gặp cậu ấy, tôi chưa bao giờ thấy Triết say mèm rồi gọi cho tôi như thế này cả, là một người bạn đồng hành nhiều năm bên cạnh nhau, tôi không thể bỏ rơi cậu ấy lúc này. Tôi thuyết phục Hoàng Long đồng ý cho tôi đi gặp, rồi hẹn cậu ấy ra quán cà phê gần nhà nhưng cậu ấy nói đang đứng trước nhà tôi, tôi đành kêu cậu ấy đứng yên đó đợi tôi về ngay. Hoàng Long đưa tôi về nhưng tôi muốn tránh cho Minh Triết có suy nghĩ lệch lạc hay hiểu lầm nên tôi bắt anh dừng xe từ đầu ngõ, tự mình đi bộ vào, anh ấy có vẻ không yên tâm lắm nhưng vì chiều tôi nên vẫn theo ý tôi muốn.

Triết ngồi dựa lưng vào cổng nhà tôi, tay còn ôm một bó hoa hồng, mặt mũi cậu ấy đỏ tía lên, vừa thấy tôi đi vào cậu ấy loạng choạng đứng dậy, suýt ngã mấy lần, tôi ngó vào trong nhà thì thấy đèn đóm đã tắt hết, có lẽ ba mẹ tôi đã ngủ, tôi kéo cánh tay Triết lôi sang một góc tường, Triết vẫn mơ màng, đẩy bó hoa vào trong tay tôi

"Tặng cho cậu."

"Cậu say lắm rồi sao không về nhà đi?"

"Mình đâu có say đâu."

"Cậu không say mà ngồi dựa vào cổng như thế à? Đứng còn không vững"

Triết ật ưỡng ngả người vào bờ tường, miệng vẫn mỉm cười, đặt bàn tay lên vai tôi vỗ vỗ

"Mình nhớ cậu mà. Sao cậu gặp mình mà không vui vậy?"

Tôi một tay ôm bó hoa, một tay cố gắng giữ lấy người cậu ấy không ngã ra đất, sự chênh lệch cỡ người của hai chúng tôi khiến tôi khó khăn hơn, cánh tay tôi gồng nổi cả gân xanh

"Triết, cậu đứng thẳng lên đi, mình đưa cậu về nhà."

Bỗng nhiên cậu ấy đứng dậy gục đầu lên vai tôi, hai tay kia ôm trọn lấy tôi, tôi nghe cậu ấy nói trong tiếng nấc

"Hoài An, mình chỉ còn cậu thôi, cậu đừng bỏ rơi mình."

Tôi nhích người đẩy cậu ấy ra, nhún xuống nhìn vào mắt cậu ấy, đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ

"Cậu khóc đấy à? Có chuyện gì thế?"

"Cậu hãy ở bên mình đi."

"Triết, cậu làm sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói với mình đi."

"Mình không thể không có cậu được đâu, cậu không yêu mình cũng được, nhưng hãy ở bên mình có được không?"

Hai tay Triết nắm chặt lấy bàn tay đang buông thõng của tôi, trạng thái bất ổn của Triết vừa khiến tôi hoang mang vừa có chút sợ hãi, tôi vẫn cố gắng khuyên nhủ cậu ấy về nhà

"Mình đưa cậu về rồi chúng ta nói chuyện sau có được không? Bây giờ tinh thần cậu không tỉnh táo đâu."

"Mình rất tỉnh táo. Mình biết là cậu chỉ muốn đuổi mình về thôi."

"Cậu nói gì vậy Triết?"

"Mình đã ở bên cậu lâu như thế, cũng vẫn không thắng được kẻ đã bỏ rơi cậu, mình làm thế nào cậu mới yêu mình đây?"

"Đừng có nói linh tinh nữa, đi về thôi."

Tôi cố gắng kéo cậu ấy đi thì Triết hất tay tôi ra, cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ

"Tất cả những gì mình làm, cậu không cảm nhận được chút tình yêu nào sao?"

"Mình trân trọng tình bạn của chúng ta, nhưng đó là biết ơn, không phải tình yêu."

"Cậu bị làm sao vậy hả An? Sao cậu cứ yêu anh ta vậy hả? Mình đây nè, mình mới là người trước mắt cậu đây, cậu nhìn về phía mình một lần đi."

"Triết, mình đã nói rồi, chuyện giữa chúng ta không liên quan gì đến anh ấy."

"Chỉ một chút nữa thôi, chút nữa thôi là mình đã thành công rồi, cậu đã rung động mà đúng không? Nếu anh ta không đột nhiên quay lại, có lẽ giờ mình đã ở bên nhau rồi."

"Không phải rung động, là cảm động. Cho dù không có anh ấy, giữa chúng ta cũng sẽ không tồn tại tình yêu được."

"Khốn kiếp!"

Triết hung hãn giựt bó hoa trên tay tôi đập mạnh vào tường, cánh hoa và cành hoa văng tung toé ra đất, tôi sợ hãi lùi lại

"Triết, cậu bình tĩnh lại đi. Cậu không biết mình đang làm gì đâu."

"Sao lại không biết?"

Tôi càng lùi Triết càng tiến tới, cậu ấy nắm chắc lấy hai cổ tay của tôi rồi cố gắng cưỡng hôn tôi, tôi vừa né vừa hét lên

"Cậu điên hả Triết? Cậu làm gì vậy?"

"Mình yêu cậu mà!"

"Bỏ mình ra"

"..."

"Bỏ ra."

"Hoài An, cậu đừng hét nữa, ở bên mình đi mà."

"Có ai không? Cứu tôi..."

Bỗng nhiên có một ai đó kéo Triết ra khỏi tôi, rồi vung tay đấm mạnh vào mặt Triết khiến cậu ấy lăn ra đất, hai người lập tức lao vào vật lộn, tới khi tôi nhận ra người vừa nãy kéo Triết là Hoàng Long thì cả hai đã đánh nhau tới mức bật máu miệng, tôi lao vào can cũng bị đẩy ngã, Hoàng Long thấy tôi ngã vội vã buông cổ áo Triết ra chạy tới đỡ tôi dậy, Triết được đà càng hung hăng hơn nhào tới đạp liên tục vào lưng Hoàng Long khiến anh ngã ra, Triết hoàn toàn mất lí trí, đá liên tục vào hông Hoàng Long, dù đau đớn anh vẫn quyết che chắn cho tôi

"Dừng lại đi...Triết"

"Dừng lại"

Mặc cho tôi la hét thế nào Triết cũng không dừng lại, tiếng động xô xát cùng tiếng kêu của tôi khiến ba mẹ tôi tỉnh giấc, hai người vừa ra mở cổng thì thấy tôi với Long nằm dưới đất, còn Triết vẫn điên cuồng đạp vào người anh ấy. Ba tôi vồ lấy cái chổi trong sân chạy tới đập túi bụi vào người Triết, vừa đập vừa chửi

"Thằng súc sinh, mày dám đánh con gái tao hả? Tao cho mày no đòn."

Mẹ tôi chạy lại đỡ tôi và Hoàng Long dậy, Triết bị ba tôi cầm chổi đánh chỉ biết co ro ôm lấy đầu, dường như lúc này cậu ta mới tỉnh táo hơn, ngước lên thấy ba tôi đang tức giận, còn tôi thì đầu tóc te tua, cậu ấy mới quỳ xuống xin lỗi

"Cháu xin lỗi bác, xin lỗi Hoài An, cháu...cháu không biết tại sao mình lại làm như thế nữa...cháu..."

Ba tôi thở hổn hển quay lại bảo mẹ tôi

"Bà gọi điện báo công an đi, lần này tôi phải tống thằng này vào tù."

Triết bò tới ôm lấy chân ba tôi cầu xin

"Bác ơi cháu xin lỗi...bác tha thứ cho cháu với...cháu...cháu không cố ý đâu..."

"Đợi cậu cố ý chắc con chúng tôi bị cậu hại chết rồi."

"Cháu xin lỗi hai bác...đừng báo công an...Hoài An...cậu biết mình mà, mình không làm như thế đâu."

Tôi nhìn thấy Triết đang quỳ dưới đất khóc lóc cầu xin, tôi lại mủi lòng, tôi bước đến nắm lấy cánh tay ba tôi

"Tha cho cậu ấy đi ba, cậu ấy uống say rồi. Sau lần này cậu ấy cũng không dám nữa đâu."

"Con lại mềm lòng, tha cho loại người này là hại bản thân nha con."

"Ba để cậu ấy đi đi. Từ nay về sau con không muốn gặp lại cậu ấy nữa."

Ba tôi bực tức ném mạnh cái chổi trong tay xuống đất, giọng đanh thép cảnh cáo Triết

"Cút ngay. Từ nay về sau đừng lảng vảng tới gần gia đình tôi, bằng không tôi sẽ đích thân giết chết cậu."

Triết loạng choạng đứng dậy, hai đầu gối cậu ấy run cầm cập tới nỗi đứng không vững, cậu ấy cố gắng lê từng bước rồi biến mất trong màn đêm.

Ba mẹ tôi vồ vập ôm lấy tôi, kiểm tra từ trên xuống dưới xem tôi có bị thương không, ba tôi không ngừng xót xa than vãn

"Con bé này, đứng ngay trước cửa rồi cũng không biết gọi ba mẹ ra cứu, suýt chút nữa là có chuyện lớn rồi."

Mẹ tôi lo lắng tới bật khóc

"Cháy hết ruột gan mất thôi con ơi..."

"Con không sao, con không bị thương mà..."

Tôi vừa nói vừa xoay một vòng cho ba mẹ xem, lúc này ba mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm, mẹ tôi lúc này mới quay qua Long

"Cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi..."

Ba tôi hom hem nhòm sát vào mặt Hoàng Long tặc lưỡi

"Bị thương hết mặt rồi, chả nhìn rõ mặt mũi ra làm sao.."

Mẹ tôi nghe xong liền đánh vào vai ba tôi, cau mày trách móc

"Người ta bị thương ông không quan tâm, nhìn mặt mũi người ta làm cái gì?"

"Không sao đâu ạ"

"Cậu vào trong nhà tôi sát trùng vết thương cho."

"Dạ thôi khuya rồi cháu cũng nên về đây ạ"

"Mặt mũi thế này làm sao mà về, cứ vào đây đừng ngại."

"Dạ nhưng mà còn xe cháu đang đậu ngoài đường lớn cháu..."

Ba tôi hắng giọng

"Cậu đưa chìa khoá đây tôi chạy vào cho."

Hoàng Long cũng không ngần ngại móc chìa khoá trong túi đưa cho ba tôi

"Dạ thế nhờ bác, cảm ơn bác."

"Đừng khách sáo."

Tôi và mẹ đưa Hoàng Long vào nhà xử lý vết thương, còn ba tôi đi ra ngoài di chuyển xe của anh ấy vào trước cổng.

Sau khi kiểm tra vết thương xong hết, mẹ tôi vào bếp lấy nước cho chúng tôi. Tôi ngồi trên sofa bên cạnh Hoàng Long, nhìn mặt anh ấy bầm tím đầy rẫy vết thương, khoé miệng còn hơi sưng lên, tôi xót xa

"Sao anh còn quay lại? Em tưởng anh đi về rồi."

"Anh không yên tâm. Anh về rồi thì bây giờ em phải làm sao hả?"

"Do cậu ấy say thôi chứ bình thường cậu ấy sẽ không làm đau em đâu."

"Chuyện đến nước này em còn bênh cậu ta."

"Còn anh nữa, anh đánh nhau với cậu ấy còn nguy hiểm hơn."

"Nguy hiểm cho ai? Em lo cho cậu ấy hay lo cho anh?"

"Lo cho anh, được chưa. Bị thương mà cũng cãi tới nữa."

Chúng tôi đang tranh cãi thì ba tôi từ cửa bước vào, ông đi tới ngồi đối diện hai đứa tôi, ánh mắt dò hỏi

"Cậu tên là gì nhỉ?"

"Tên cháu là Hoàng Long ạ, Võ Hoàng Long."

"Cậu quen biết thế nào với Hoài An nhà tôi?"

Hoàng Long khẽ quay sang nhìn tôi, theo như tôi đoán thì chắc anh ấy muốn hỏi xem tôi đã kể gì với ba mẹ chưa, còn tôi lập tức quay sang lườm ba tôi

"Sao tự nhiên ba hỏi cung người ta vậy?"

"Ba hỏi cung bao giờ? Ba hỏi thăm."

"Dạ. Cháu là bạn trai của Hoài An."

Hoàng Long tự tin trả lời làm cả tôi lẫn ba tôi đơ ra, tôi chưa bao giờ kể về Hoàng Long cho ba mẹ nên có hơi ngỡ ngàng, còn ba tôi thì sốc khỏi bàn rồi, mẹ tôi nghe được cũng chạy ra, tò mò hỏi thêm

"Hai đứa quen nhau bao lâu rồi."

Hoàng Long ngẫm nghĩ một lúc rồi thản nhiên đáp

"Tính cả khoảng thời gian xa cách thì là 6 năm ạ."

"Cái gì? 6 năm?"

Cả ba mẹ tôi đều đồng thanh hỏi, ngỡ ngàng tới há hốc mồm

"Vâng 6 năm"

"Nhưng mà khoảng thời gian xa cách là sao?"

"Dạ do cháu đi..."

"Anh ấy đi ra nước ngoài, bọn con yêu xa 4 năm."

Tôi cắt ngang, không phải tôi muốn giấu ba mẹ, nhưng chuyện đã qua tôi không muốn ba mẹ phải lo lắng, hơn nữa giờ chúng tôi cũng đã tái hợp, 4 năm xa cách kia cả hai cũng chưa từng ngừng yêu đối phương.

"Mẹ chưa bao giờ nghe con nói về chuyện con có bạn trai lâu năm."

"Tại bọn con không muốn ba mẹ lo lắng thôi. Chẳng phải bây giờ anh ấy cũng ngồi trước mặt ba mẹ đây sao."

Hoàng Long kính cẩn đứng lên, cúi đầu chào ba mẹ tôi

"Cháu là Võ Hoàng Long, 31 tuổi, cháu định sẽ đến ra mắt hai bác trong thời gian sớm nhưng mà không may lại gặp hai bác trong tình cảnh mặt mũi bầm tím thế này, mong hai bác bỏ qua."

"Không sao không sao, ngồi đi."

Mẹ tôi ra hiệu cho Hoàng Long ngồi xuống

"31 tuổi cũng khá lớn rồi, ý tôi là trưởng thành rồi"

"Dạ"

"Tôi hỏi cái này, cậu không phiền chứ?"

"Hai bác cứ hỏi đi ạ"

"Cậu làm nghề gì thế?"

"Dạ?"

"Ý tôi là công việc của cậu ý?"

"À dạ cháu làm vườn."

"Làm vườn? Là làm nông à?"

"Vâng"

Tôi lại tiếp tục khó hiểu cậu hỏi của ba tôi, tôi cau mày lí nhí

"Ba hỏi gì nữa vậy?"

"Ba ngạc nhiên thôi"

"Ba ngạc nhiên cái gì?"

"Cậu ta bảo cậu ta làm nông kìa, là nông dân đấy à"

"Làm nông thì sao đâu ba?"

"Cậu ta đi mercedes đấy. Làm nông giàu thế à?"

"Ba để ý cái xe người ta làm gì chứ..."

Tôi chỉ biết chống tay lên trán bất lực, Hoàng Long nghe được cuộc đối thoại 'lí nhí' của hai chúng tôi liền vội vàng giải thích

"Ngoài làm vườn ra thì cháu cũng có cổ phần tại một công ty nên cũng có chút thu nhập thưa bác."

"À à người trẻ giờ làm nhiều việc quá."

"Cậu đừng trách chúng tôi nhiều chuyện, tại trước giờ chưa nghe con bé kể yêu đương với ai, thời gian qua lại dính vào lùm xùm không hay, chúng tôi cũng chỉ lo lắng cho con."

"Cháu hiểu ạ. Hai bác có thắc mắc gì cứ hỏi thẳng cháu ạ"

"Thôi thôi chúng tôi không hỏi gì nữa đâu, mất công có người lại nhảy dựng lên."

Ba đôi đá đá mắt về phía tôi.

Mẹ tôi nhìn đồng hồ rồi bảo với Hoàng Long

"Cũng khuya lắm rồi, cậu còn đang bị thương, thôi thì ngủ lại đây đi."

"À dạ thôi ạ. Cháu về được mà."

"Cậu cứ ngủ lại một đêm, mai thức dậy rồi đi ra viện kiểm tra xem xương cốt thế nào, bị đánh đau như vậy mà."

Ba tôi cũng nói thêm vào

"Để cậu về lỡ trên đường xảy ra chuyện gì chúng tôi sẽ ân hận cả đời mất."

Sợ Hoàng Long khó xử tôi bèn bảo anh ấy

"Anh để em đưa anh về, sáng mai em chạy xe qua đón anh."

"Thế sao được. Đêm hôm con gái không chạy xe được đâu."

Ba tôi lập tức phản đối, Hoàng Long có vẻ cũng không đồng tình với ý kiến của tôi

"Vậy hai bác cho cháu ngủ nhờ một đêm với ạ."

Ba mẹ tôi vui vẻ gật đầu, ba tôi còn cho anh ấy mượn một bộ đồ ngủ của ông vì quần áo của anh ấy lúc ngã ra đất đều bị bẩn hết, mẹ tôi thì sắp xếp lại căn phòng ngủ dành cho khách.

Trước khi đi về phòng, anh ấy vẫn không quên dặn ba mẹ tôi

"Từ nay hai bác cứ gọi cháu là Long hay Hoàng Long đều được ạ. Gọi cậu nghe nó cứ hơi...khách sáo."

Và đương nhiên ba mẹ tôi rất vui vẻ đồng ý.