Phía Sau Anh Còn Có Em

Chương 23: Thiếu gia nhà họ Trần



Chiếc xe hãng BMW đen sang trọng dừng trước cổng sắt trắng to lớn trên con đường hẻm hơi vắng vẻ. Hầu như khu phố này chỉ toàn là biệt thự của người giàu có, căn nào cũng to lớn rộng rãi vô cùng.

Gian sân trước của biệt thự nhà họ Trần không một bóng người, chỉ có những ánh đèn sáng đốm lên một khoảng không khí, lộ ra những chậu cây kiểng đắt giá được chăm sóc chu đáo đến xanh tươi mơn mởn.

Bách Triết ngồi trong xe, không vội vào nhà. Tay anh lia đến chỉnh điều hòa một chút, sau đó đưa mắt nhìn về căn nhà màu chủ đạo chính là trắng, thiết kế rất tỉ mỉ từng chi tiết một khiến cho căn nhà trở nên nổi bật giữa mấy trăm mét vuông sân cỏ.

Cũng đã lâu rồi anh chưa về lại nhà chính họ Trần, từng lúc rời khỏi căn nhà kế bên kí túc xá của Tư Hạ, anh thường trở về căn nhà to mà cụ Trần để lại gần trung tâm thành phố náo nhiệt, chỉ gần đây mới dọn về căn nhà đơn sơ kia sinh sống.

Từng ngón tay thon dài của anh gõ gõ nhịp nhàng trên cửa kính xe, như đang rất muốn đến trễ một chút. Đôi mắt đen huyền của anh khẽ liếc đến hộp để đồ trên bàn lái xe, ngẫm nghĩ một chút rồi cũng dùng tay mở nó ra.

Chiếc xe này không phải mới mua từ lâu, chỉ cách đây 2 3 năm anh được dịp nghỉ ngơi qua bên Đức, trực tiếp mua rồi vận chuyển nó về đây. Chiếc hộp được mở hé ra, ló vào bên trong là một hộp giấy nhỏ cùng một bật lửa cầm tay màu bạc.

Chiếc đồng hồ dòng Audemars Piguet bằng vàng trên cổ tay anh phản chiếu lại một ánh sáng bập bùng như lửa, sau đó dòng khói trắng bạc theo gió mà cuốn ra khỏi cửa kính xe.

Anh hít một hơi thật sâu vào điếu thuốc, ánh mắt nhìn về hướng xa xăm vô định. Mới chiều còn nói chuyện nài nỉ đau khổ với Tư Hạ chẳng ai biết được dáng vẻ bây giờ của anh là một người đàn ông đã ngón nghén 30 tuổi rồi, vừa trầm mặc ít nói, vừa xa lạ khó gần. Nếu có đưa Tư Hạ đến đây chắc không nhận ra anh mất.

Khói thuốc trắng từ thế mà bay xa ra khỏi chiếc xe, xa dần lên làn gió rồi mờ ảo biến mất. Đầu điếu thuốc cứ đỏ lên khi hút rồi cũng mất, luân phiên đến khi đã tàn điếu, anh rít một hơi cuối cùng rồi gạt điếu thuốc vào một hộp rác nhỏ đem theo trong xe.

Điện thoại anh bỗng chốc sáng lên, tiếng chuông từ đó mà vang vọng khắp cả xe. Cửa kính đã được anh bất nút khép chặt lại để diều hòa được mát hơn. Anh ngã người vào ghế dựa êm ái của xe, đôi mắt dán chặt vào màn hình điện thoại đang sáng lên, hiện lên dòng chữ ‘‘Lý Tôn’’.

Tiếng chuông cứ ngân dài, mãi đến khi nó chuẩn bị ngắt ngang thì Bách Triết hờ hững đưa tay bật nút nghe gọi.

‘‘Cậu chủ Trần…’’

Anh không trả lời, đôi mắt đen láy nhìn xa xăm như muốn nói người trong điện thoại đừng để anh phải hỏi vậy.

‘‘Cậu đã về đến Trần gia trang chưa? Mọi người đều đã đến đây đông đủ cả rồi, họ đều đang thưởng thức tiệc tại tầng 2, còn ông Trần đang đợi cậu ở phòng khách tầng trệt.’’

Phía bên kia hơi im lìm, có lẽ là cậu ta đang ở tầng trệt cùng với cha mẹ của anh. Kim đồng hồ mạ bạc chỉ rõ đã 6 giờ 50, anh cúp máy, tay mở khóa xe.

Chiếc xe khởi động, động cơ đều vang lên nhưng không ồn ào lắm. Tay lái được anh điều khiển một cách linh hoạt, xe chạy đến cổng biệt thự rồi vụt qua nó.

Cạnh biệt thự Trần còn có một hầm để xe lớn, anh lái xuống nơi hầm tối đen, đèn pha xe chiếu sáng một khoảng hầm, có rất nhiều chiếc xe hơi to nhỏ khác phía bên trong.

Chiếc xe đã đậu ở một chỗ trống, anh tháo dây an toàn một cái ‘‘Tách’’, rút chìa khóa chuẩn bị xuống xe thì phía điện thoại lại reo lên một tiếng.

Mặt anh hơi khó chịu, chau mày nhìn về ánh sáng trước mặt cứ tưởng là Lý Tôn lại gọi đến. Nhưng bỗng chốc đôi mắt sắc lạnh của anh hơi biến đổi, nhìn lên màn hình hiện ra ‘‘Tư Hạ’’ thì cơ mặt giãn ra, mọi sự chuẩn bị xuống xe của anh đều hoãn lại để bắt máy.

‘‘Alo Trần Bách Triết?’’

Giọng nói trong trẻo của cô gái nhỏ vang lên bên tai, như thể đang thăm dò thử anh có nghe rõ không?

- Em gọi cả họ tên tôi luôn à? Trịnh trọng vậy sao?

Bên kia im lặng, chẳng hay lần đầu tiên cô gọi cho anh như vậy, chắc chắn là một việc rất quan trọng cần anh phải nghe máy.

Tư Hạ không nói, câu nói trêu chọc của anh đã khiến cô trở nên gượng gạo, không muốn nói nữa.

- Có chuyện gì sao? Em không nói ư?

Anh cất giọng nói trầm ấm, trêu đủ rồi, có lẽ là cô cảm thấy không thoải mái nữa nên anh liền ngừng lại.

‘‘Tôi muốn mượn một ít tài liệu môn Pháp Luật Đại Cương để photo, anh cho tôi mượn được không?’’

Câu nói lịch sự nhỏ nhẹ, môi anh khẽ cong lên. Cô gái nhỏ này đột nhiên lại siêng học thế cơ à, trong lớp hết lần này đến lần khác anh bắt gặp cô vẽ bản thảo trong lớp, nay lại xin tài liệu sao?

- Em nghe lén 7 giờ tối tôi bận, em nghĩ bây giờ tôi có ở nhà không?

Lời nói của anh vừa nhẹ tênh, vừa có một chút ẩn ý. Quả thật cô nghe lén việc anh phải về nhà họ Trần có chút chuyện vào 7 giờ mà 6 giờ 55 cô gọi anh, thế không phải khiến người khác hiểu làm sao?

‘‘Tôi…’’

Cô lắp bắp, đương nhiên không thể trả lời bởi lẽ mục đích thật sự của cuộc gọi này chỉ là muốn xin tài liệu để ôn thi thôi, chỉ mấy tuần nữa cô có một bài thi tháng rồi, nhưng mà đột nhiên liền nhớ ra việc lúc chiều đã khiến anh hơi khó xử, thế nên không thể nói thành lời. Đầu dây bên kia cứ mãi im lặng không cất lời nói gì thêm, cô cũng chỉ nghe được sự tĩnh lặng phía dưới hầm để xe của anh mà thôi.

Mắt anh nhìn đồng hồ, trước nay tác phong làm việc của anh chưa từng trễ giờ, đã sắp 7 giờ rồi, anh cũng không muốn đôi co với cô liền bỏ chìa khóa xe vào túi quần, tay trái thì cầm điện thoại, tay phải tiện thể mở tay nắm của xe.

- Nếu em muốn, khi nào tôi trở về sẽ gọi điện em xuống lấy.

*Tút*

Bên kia không nghe thêm một tiếng động nào nữa, Tư Hạ đã chủ động cúp máy. Điện thoại trở về trạng thái tắt tối đen, khóe miệng anh chẳng nở nụ cười nữa, gương mặt sắc lạnh khiến người khác có chút rét.

Đôi chân dài của anh thoăn thoắt tiến đến thang máy sáng đèn phía trước, bấm vào tầng 1 rồi cánh cửa khép lại.

Kim giờ chỉ đúng số 7, anh bước ra từ thang máy với một chiếc áo sơ mi đen và một quần âu đen, điểm nhấn ở cái dây nịt Pierre Cardin đắt tiền.

Dáng người anh cao vời vợi, đoán chắc 1m89, tiếng đế giày ma sát với sàn gạch màu kem bắt mắt, đôi mắt anh dán chặt vào bộ sofa đằng trước, lấp ló bóng dáng ông bà Trần.

- Cậu chủ Trần đến rồi!

Lý Tôn đang đứng cạnh ông Trần khẽ thốt lên, chạy về phía anh hớn hở như mới đón được vàng.

- Cậu mà trễ tí nữa chắc tôi sẽ bị ông bà Trần làm thịt mất.

Ánh mắt anh đưa lên dáng vẻ cậu ta, đáy mắt hiện chút ý cười. Lý Tôn là vệ sĩ riêng của anh được ông bà Trần thuê từ Nga về, cậu ta chỉ tầm 23, tính cách thì vui vẻ thân thiện. Mặc dù vậy, bởi vì nghề nghiệp của anh không cần đến, thế nên cậu ta chỉ có thể theo ông Trần mỗi ngày đến công ty.

- Chào ba, mẹ.

Miệng anh cười nhẹ, gương mặt cũng bớt lạnh đi vài phần liền ngồi xuống đối diện ông bà Trần.

Chu Mạc Dương- mẹ anh vừa thấy bóng dáng đứa con trai to xác của mình đi đến thì cũng thở phào mỉm cười. Cứ tưởng đứa con trai đích tôn của mình sẽ như 2 năm trước không về nhà chứ.

- Triết Triết!

Giọng mẹ anh hiện rõ vẻ hạnh phúc, dù sao cũng đã 2 năm anh chưa về lại Nhiên Viên này. Mắt anh trìu mến nhìn mẹ mình, mặt bà cũng đã thấm vài nếp nhăn.

Trần Cơ- ba anh vừa thấy anh ngồi xuống, tiện tay ném một quả cam trên dĩa trái cây đặt ngay ngắn giữa lòng bàn trà rồi quát tháo:

- Thằng bất hiếu này, có phải nếu hôm nay không có ông nội trở về thì mày sẽ ở lì ngoài thành phố X luôn rồi không?

Anh khẽ bật cười thành tiếng, ban đầu anh chẳng muốn mỗi lần về nơi đây đều sẽ đằng đằng sát khí cãi nhau với ba mình, nhưng ông cứ cố chấp muốn anh tiếp quản cơ ngơi Trần thị.

- Ba à, con không muốn hai người phải mất mặt với dòng họ nên mới trở về, đừng vội mừng rằng con sẽ tiếp nhận Trần thị.

Khuôn miệng anh căng cười, nhưng rồi nói xong lại nghiêm túc đến lạ thường.

Trần Cơ không tức không giận, ông biết nếu cứ cãi nhau với đứa con ương bướng trước mặt mình thì chắc chắn mình sẽ là người thua, thế nên ông phải giữ bình tĩnh.

- Ta có thể tiếp quản Trần thị trong 5 năm tới nữa, nhưng con nhìn xem, sức khỏe của ta không tốt, không thể tiếp tục lâu được, đương nhiên cần người…

- Nếu không thể thì chúng ta chuyển nhượng công ty cho người khác là được, trên thị trường thương mại chẳng phải có rất nhiều người tài giỏi sao?_Bách Triết vội ngắt lời, như muốn chống đối lại lý lẽ vô lý của Trần Cơ.

Tay Mạc Dương xoa xoa lấy lưng ông như muốn trấn tĩnh lại, bà thấy ông đã mệt nên mới nói thay:

- Con cũng biết, dòng họ nhà Trần có ba con là anh cả, con chính là đứa con trai độc nhất của chúng ta, Trần thị đã tiếp quản được 4 đời, chẳng thể vì con không muốn mà lại sụp đổ.

Bách Triết dùng ánh mắt không nỡ cãi nhau nhìn mẹ, từ nhỏ đến lớn bà luôn là người nhẹ nhàng ân cần với anh nhất, anh dù có cãi nhau trăm trận với ba mình cũng không muốn nói nặng với mẹ nửa câu.

- Con đã nói ngay từ đầu, đừng áp đặt con phải thừa kế công ty, con không thích. Bằng kinh tế ba mẹ muốn con cũng đã tốt nghiệp đem về, bây giờ con muốn theo ngành cảnh sát lại bị cấm cãi.

- Cả họ hàng dòng họ không ai biết con là một cảnh sát ngầm của Cục cảnh sát Quốc tế. Hiện tại con có là cảnh sát an ninh thì hành tung của con đều không được tiết lộ. Con nhìn xem, 30 tuổi đầu rồi không lẽ suốt ngày đi giải quyết đấm đánh, chỉ có kinh doanh thì mới không bị sa thải vì lớn tuổi thôi.

Mẹ anh từ tốn nói lí, bà biết mình không tranh luận nổi với thằng con trai này, nhưng dù sao cũng phải thuyết phục anh trở về vai trò Tổng giám đốc Trần thị.

- Đường đường là thiếu gia nhà họ Trần, khắp thành phố này và lân cận ai mà không biết. Báo chí theo sát thế nào cũng chẳng biết mặt đứa con trai duy nhất của Tổng giám đốc Trần thị, rõ ràng là con không biết bao nhiêu người đang ngầm đánh giá con.

Anh cười khẩy trước câu nói của Trần Cơ. Sống 28 năm cuộc đời rồi, anh chưa từng nghĩ mình sẽ đi trên con đường hoa hồng mà mọi người vạch ra sẵn.

- Ba mẹ tưởng, Trần Bách Triết con sẽ như bao cậu ấm thiếu gia sinh ra đã ở vạch đích rồi sao? Cho dù hôm nay ba mẹ có nói khan cổ con cũng sẽ không đồng ý làm Tổng giám đốc Trần thị.

Trong lời nói anh dứt khoát, có vài phần quyết liệt nóng nảy. Chuyện này anh đã chịu 4 5 năm rồi, lần nào cũng không có kết quả mà họ mong ước.

- Thiếu gia nhà họ Trần đây là bị ba mẹ chiều hư rồi sao? Lâu rồi chẳng gặp, tính khí ương ngạnh, trầm tĩnh vẫn không đổi nhỉ?

Người đàn ông già nua từ trong thang máy bước ra, trên tay cầm một cây gậy gỗ, tuy vậy cũng là loại gỗ quý thượng hạng.

- Cụ Trần!!!