Phía Sau Em Là Anh

Chương 13: Chuyện của vài năm trước



Muốn lo chuyện bao đồng, nói vậy cũng không sai.

“Sư phụ lo cho chị họ tôi thì hơn, vài vết cào trên mặt nghiêm trọng lắm. Có khi hủy nhung nhan rồi cũng nên.”

Người đàn ông trước mặt làm tôi phải thốt ra mấy câu như này, đúng là kỳ tích.

Tôi không quay về khách sạn, tôi muốn trở lại con người của tôi.

Mệt mỏi nhất chính là phát hiện ra bản thân mù đường, cái điện thoại chân chính của tôi chứa đầy những tấm ảnh chụp mấy thứ tào lao.

Con mèo ốm yếu xấu xí bên đường mà nó cũng cho chụp.

Tôi còn đứng lóng ngóng đã bị Dục Phong tóm lấy, cách hắn nắm tay tôi. Chắc không phải như tôi nghĩ chứ? Tên này không phải là muốn xem vết thương đó chứ?

Mấy vết bầm bầm đỏ đỏ trên mặt do phấn mượn người ta thôi. An Tử dùng vẻ đẹp trai của mình mượn đó, có phải thật đâu.

Tôi đương nhiên vùng ra khỏi hắn.

Có chút hốt hoảng, tôi bật ra mấy chữa.

“Muốn gì thì nói.”

“Bị đánh như thế còn không cho tôi xem vết thương, cô bị làm sao vậy?”

Tôi bị làm sao hay hắn bị làm sao? Chung quy là giả nên rất sợ bị phát hiện cho dù là vết thương trên mặt hay cái thân phận này.

“Không cần sư phụ quản, hẹn gặp lại ở khách sạn.”

Câu tôi muốn nói là không bao giờ gặp lại. Tôi hít sâu một hơi quay người bỏ đi, đương nhiên chỉ còn một đường về khách sạn.

Khung cảnh Ngưỡng Mi cởi trần nằm trên giường, vết thương dữ tợn phía sau lưng cứ thế đập vào mắt, nói nó lì đòn cũng không sai.

Tôi đảo mắt tìm bóng hình của An Tử.

“Đừng tìm nữa, tao nhờ Tử Ca đến tìm mày, mày lại thần không biết quỷ không hay mà trở về đây.”

Băng trắng thấm máu nhiều đến mức chuyển sang đỏ được nó để ở dưới sàn, thảm cảnh mà.

Trên người nó chi chít vết sẹo, chẳng trách nó chỉ mặc quần dài của tôi, ngay cả tay cũng có mấy vết mờ mờ.

Tôi lấy lại bình tĩnh, mở miệng.

“Tao không biết xử lý vết thương.”

Nó rất bình thản, vẻ mặt xem lời vừa nói như điều hiển nhiên.

“Lát nữa sư phụ sẽ đến xử lý thôi. Trước khi tao đến gặp mày, sư phụ đã từng xử lý qua.”

Tôi hình như nhầm tưởng cái gì nữa rồi, Ngưỡng Mi có vứt đoạn tình cảm này chưa vậy. Mặc dù không phải chuyện của tôi, cứ cảm thấy khó chịu.

Tiếng gõ cửa đều đều, tôi cẩn thận thông qua cái lỗ nhỏ xem đó là ai. Phải nói Ngưỡng Mi thần cơ diệu toán, nó đoán đúng rồi Dục Phong đến tận cửa tìm.

Tôi thở ra một hơi, nói.

“Tự lết xác đến mở cửa.”

Bản thân phải chạy vào phòng vệ sinh để trốn, tình cảnh này cũng không phải chưa từng trải qua.

Tôi dùng tai để nghe những thanh âm, trường hợp này là bất khả kháng.

“Nhẹ, nhẹ tay một chút. Sư phụ bực bội cái gì thế? Muốn tôi đau thêm thì cứ trực tiếp xát muối vào.”

Mặc dù Ngưỡng Mi kìm nén lại tiếng xuýt xoa, giọng nói của nó đã làm lộ tẩy tất cả.

“Lúc nãy sao lại vội vã rời đi?”

“Đau bụng.”

Nó viện cớ cũng nhanh thật, nếu là tôi hẳn là chần chừ một lúc mới lôi ra được hai từ này. Miệng mồm nó nhanh nhạy, điểm này cả hai thực sự khác nhau.

“Chuyện năm đó đã qua rồi, cảm thấy tội lỗi thì đừng đến nữa.”

Dục Phong nhắc đến chuyện xưa, tôi tò mò muốn nghe nhiều thêm một chút.

Cách nói chuyện này có vẻ hắn chứng kiến chuyện năm đó. Mà cũng phải thôi, bọn họ làm việc cùng nhau biết rõ cũng là chuyện dễ hiểu.

Ngưỡng Mi đột nhiên im lặng ngay cả tiếng thở nặng nề cũng nén lại. Động đến vết thương lòng sao?

Tự dưng tôi lại tò mò chuyện không đâu, có nên hỏi nó về ngọn ngành khi đó không?

Hỏi rồi thì làm gì đây? Tôi đâu có năng lực an ủi người khác.

Cảm giác ngột ngạt này khiến tôi khó chịu, bốn bề tĩnh lặng làm mọi giác quan của tôi trở nên nhạy bén hơn.

Tôi không nên đứng trên lập trường của Ngưỡng Mi để nghĩ, tôi sợ bản thân sẽ sai từ khi bắt đầu. Gia đình nó phức tạp, yêu thương bằng đòn roi, tranh chấp tài sản, đặc biệt không ai hiểu nó.

Tiếng đóng cửa vang lên, tôi nghe thấy giọng nói của Ngưỡng Mi.

“Ra đi, sư phụ đi rồi.”

Bỏ qua mọi thứ cái tôi thắc mắc, nó sẽ phơi bày trước mặt tên Dục Phong sao?

Nó hình như đoán được điều tôi muốn hỏi.

Bàn tay đập đập xuống bên cạnh, ý muốn gọi tôi đến gần. Vẻ bình thản trên gương mặt của Ngưỡng Mi khiến tôi bức bối, là theo kiểu muốn đánh.

Tôi thề rằng bản thân không có xu hướng bạo lực, đột nhiên lại như vậy thôi.

“Ba năm trước tao đi theo sư phụ gỡ bom, sư phụ chỉ huy. Một con nhóc thì sao có thể đảm nhiệm việc tiếp cận quả bom. Nhiệm vụ của tao chỉ đứng bên ngoài xem, lần đó bọn họ phát hiện không những một quả bom, nhân lực cử đi không đủ mà thời gian có hạn. Sư phụ cũng nhập cuộc tháo gỡ bom, màn hình lớn chỉ còn mỗi mình tao, như đứng xem một thước phim hành động.”

Ánh mắt nó dần hạ xuống, tôi hình như nhìn thấy nỗi buồn.