Phía Sau Em Là Anh

Chương 23: Bọn họ đều đi cả rồi



Tôi nghĩ học lớp võ để có thời gian tập luyện, đại diện trường tham gia hội thao, hạng mục tôi chọn là điền kinh và nhảy xa. Tất cả đều tốt, boss xuất hiện làm mọi kế hoạch tan thành khói.

Mở đầu cho những câu chuyện về sau, lần đầu tiên trốn ba mẹ rời khỏi cái tổ để bước lên sàn thi đấu.

Tôi kiêu ngạo khi đánh bại những người lớn tuổi hơn, vui mừng vì số tiền kiếm được mà không ảnh hưởng đến việc học. Từng phân vân vì đây là trận đấu phi pháp ngay cả đứa trẻ vị thành niên cũng dám cho đấu.

Đối thủ như bậc thang từ thấp đến cao, tôi tiếp thu được rất nhiều điều, bản thân cũng dần mạnh lên.

Xuống tầng ba vẫn mang vẻ kiêu ngạo nhưng đối phương tỏ ý thù địch muốn giết tôi cho bằng được. Họ mạnh nhưng tôi không phải gà mờ, bản thân vừa đánh vừa nghĩ cách cho trận đấu kết thúc.

Sau trận đó chí ít có vài vết bầm mà thôi. Nhưng tôi không muốn tiếp tục công việc đó nữa, boss bắt đầu hợp tác với cảnh sát tìm vài việc vặt.

Nói boss ưu ái tôi hay nói đúng hơn chăm tốt hơn vài con gà khác. Lão đảm bảo tôi sẽ không chết trên sàn đấu, luôn ưu tiên lịch học, nhưng lão sẽ mắng khi tôi làm sai và đánh tôi thật.

Dù sao cũng được tự do rồi, còn có khoản tiền kếch xù. Đột nhiên nói mình có số tiền lớn ba mẹ lại nghi ngờ tôi đi lừa gạt người ta mất.

Sau này tìm được việc thì nói lương cao một chút là được rồi.

Vừa mở cổng đã thấy ba người ở cùng phòng, trên tay còn cầm cái bàn phím của tôi, gương mặt nghiêm trọng.

Ngày hôm nay bọn họ quay lại là đúng rồi, sao lại hậm hực thế kia?

Lục Hy Hy đưa cái bàn phím cho tôi, giọng điệu quả quyết.

“Quỳ xuống, đã dặn sao hả, rượu bia thì cứ nốc, nốc đến khi ói thì thôi. Thuốc lá không được chạm vào, thấy ông nội chết vì thuốc lá không?”

“Em hút khi nào?”

Đoạn clip được Lục Diệu đưa đến trước mặt.

Trong clip là khung cảnh tôi ngồi một mình ở công viên, trên tay là điếu thuốc cháy dở, đôi mắt trong đoạn clip khá vô hồn. Quay rất sắc nét, quay rõ cảnh tôi đưa điếu thuốc lên rít một hơi, sau đó thả ra là n khói trắng.

Boss chơi chó quá, thế này có khi bị mắng đau tai luôn.

Khi đó tôi nhận nhiệm vụ từ phía cảnh sát đảm bảo an toàn một nhân vật cấp cao đến nước. Tôi nấp ở toàn nhà gần đó để xem xét, kết quả…

Nhiệm vụ hoàn thành, nhưng một đứa trẻ trong lúc xô xát mà bị thương, chết rất nhanh.

Tôi hẹn boss ra nói vài câu, để lão thanh tẩy cái đầu của tôi. Quả nhiên rất hữu hiệu, tôi đã phủ nhận mọi việc rồi quay lại cuộc sống của mình.

Ai mà biết lão trước khi xuất hiện lại lén quay tôi chứ?

Tôi hít sâu một hơi, đã làm nếu bị phát hiện thì phải nhận thôi. Gối tiếp xúc với bàn phím, cái bàn phím tôi thương nhất, bọn họ cố ý đây mà.

Quỳ khoảng chừng năm phút, có vài người đi vào nhìn thấy bộ dạng hiện tại của tôi.

“Vào trong đi.”

Tôi cầm lấy bàn phím chạy vào trong, quỳ ở góc phòng. Tầm một tiếng sau mọi người đã mềm lòng rồi, thuốc lá tôi cất giấu đều bị tịch thu.

Phải trưng ra cái bộ mặt cún con để thương lượng với bọn họ.

“Đừng nói với ba mẹ em mà.”

Tịnh Lâm ra tay cứu giúp, mở lời.

“Mày ăn chưa.”

Cảm ơn, cảm ơn nhiều luôn, tôi lập tức trả lời.

“Chưa ăn.”

Vậy là mọi chuyện dừng ở đó, cả bốn kéo nhau ra quán ăn, cùng nhau trò chuyện rôm rả như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đang hăng hái ăn đột nhiên có ngón tay rớt vào tô của tôi, đợt này mất ngủ bao nhiêu ngày đây?

Tôi muốn nôn, ánh mắt đã ngập nước mắt nhìn nhân viên trong quán. Đối phương đi trước dẫn đường cho tôi, nôn ra rồi, trở lại cái quán ăn trở thành một bãi phế liệu.

Còn cái dạng gì đâu? Di chuyển cẩn thận đến chỗ anh chị đang đứng, tôi sợ hãi hỏi.

“Chuyện gì vậy?”

“Chém giết lẫn nhau, không liên quan đến mình.”

Tịnh Lâm nói rồi đi dắt xe, chúng tôi bỏ lại mọi thứ. Đừng tìm rắc rối cho bản thân, đều là bọn họ nói cho tôi biết.

Lục Hy Hy ngồi phía sau, chọc ghẹo.

“Mày chắc bị ám ảnh hả, chém bay ngón tay còn văng vào tô của mày luôn.”

“Không ăn món đó nữa.”

Lục Hy Hy cười lớn, giọng cười của chị ấy rất dễ lôi kéo người khác cười theo.

Học kỳ mới tôi cứ ngỡ căn phòng này sẽ ấm cúng, sai rồi. Ba người bọn họ học cùng trường, cùng nhau đăng ký tham gia môn giáo dục quốc phòng.

Phải đến quân khu một tháng, ôi trời.

Nhìn ba cái vali to đùng nằm ở góc phòng, cay mắt thực sự.

“Thôi, thôi đừng khóc. Có sợ ma thì bật đèn phòng mà ngủ.”

Lục Dịu dở chứng trêu chọc tôi, Tinh Lâm cũng hùa theo.

“Gọi mấy anh tầng trên xuống ngủ cùng cho đỡ sợ.”

Bọn họ nói ngang nó dọc vẫn dặn tôi khóa cửa cẩn thận nhớ ăn uống đầy đủ. Nhất là Lục Hy Hy cứ gào vào tai tôi, sao mà quên được.

Tôi tự thôi miên bản thân để đi vào giấc ngủ, sáng hôm sau bên cạnh tôi có thêm một người, xém chút thì ngất luôn.