Phía Sau Em Là Anh

Chương 27: Đừng sợ, anh sẽ ở đây cùng em



“Đừng sợ, anh sẽ ở đây cùng em. Anh cũng không có việc gì làm.”

An Tử bắt đầu chú ý đến sắp tài liệu tôi đang cầm, là không muốn hỏi đến. Tôi giữ thứ này có ích lợi gì chứ, dứt khoát đưa sang bên cạnh cũng là lúc chúng tôi nhìn thấy gương mặt không muốn nhìn nhất.

An Tử kéo tôi chạy như bay ra ngoài, phía sau là tiếng gọi đến tuyệt vọng của mấy chú cảnh sát.

“An Tử, cậu đi đâu vậy?”

“An Tử, người bên cạnh cậu, đứng lại đó, đuổi theo.”

“Mau đuổi theo.”

Tôi tự hỏi náo loạn ở căn cứ chưa đủ sao? Đến tận cục cảnh sát để gây rối. Mụ phù thủy tính trước một bước, bà ta ngồi ngay ngắn ở trong đó chờ chúng tôi đến.

Gương mặt thú vị còn đắc ý hơn boss của tôi gấp trăm ngàn lần.

An Tử ngắt đuôi bọn người đuổi theo, chở tôi đến nhà anh ấy. Điện thoại cũng tắt nguồn, làm đến bước này tôi có hơi lo.

“Anh không sợ sao?”

Đưa cho tôi lý nước anh ấy đáp.

“Anh thường xuyên đối mặt với cái chết nếu nói sợ, có lẽ sợ phải chia cắt với em.”

Ý tôi muốn hỏi anh ấy không sợ có người gọi đến, lỡ mất việc lớn hay sao? Tôi thừa biết công việc trước kia của đối phương là đi phá bom.

Tôi ngã ra phía sau dành ít phút ngẫm nghĩ, tiếng gõ như muốn dỡ cái cửa đi làm tôi và anh ấy phải cảnh giác vài phần.

Cảnh sát đã lần đến đây rồi sao?

An Tử mở cửa, tôi đương nhiên phải trốn rồi. Chạy vào phòng ngủ của anh ấy thì ngốc quá, tôi ra ban công, tình hình không ổn thì leo sang nhà hàng xóm.

“Tôi biết Ngưỡng Mi đang ở chỗ cậu, kêu cô ấy ra đây.”

Tự hỏi mười mấy năm nay luôn an phận, khoảng thời gian gần đây như đạp trúng phải phân. Hết người này đến người kia, mà cái vận này có lẽ Ngưỡng Mi ban phát.

Giọng nói vừa rồi là của Dục Phong, hắn đến tìm Ngưỡng Mi nhưng tôi không phải, không phải, không phải.

Rầm!

Tiếng đóng cửa cục súc như tiếng lòng của tôi.

Xem ra Dục Phong vẫn kiên trì gõ cửa, chẳng mấy chốc mà kinh động đến hàng xóm. Tình hình cứ diễn ra như thế này, có lẽ cảnh sát buộc phải đến, ở cũng không được đi cũng không xong.

Hoàn cảnh ép tôi chọn phương án còn lại, trèo xuống từ tầng hai, chân chạm đất đã biến mất dạng.

Tôi mù đường, không sao, gọi xe là được.

Chiếc xe dừng trước con hẻm, ánh đèn đường thân thuộc, hôm nay nó ảm đạm quá. Dáng người thẳng thớm đi đến đối diện, đúng là nó rồi.

“Mày sao vậy? Buồn bã như thế kia chắc chắn không phải thiếu tiền hay thất tình rồi. Hai thứ này mày trước nay chưa có, vậy thì tại sao vậy?”

Chất giọng của Ngưỡng Mi vẫn có thể lạc quan, gương mặt trong rất thanh tỉnh, nụ cười còn treo ở trên môi.

Có phải tôi tự suy diễn hay không, hình như nó không làm sao cả.

“Mẹ mày tìm đến.”

Tôi vừa nói vừa mở cổng nhà, nó đi theo vào trong, đáp lời.

“Trước đây bà ta cũng đến tìm tao, mụ điên ấy mà.”

Nếu không phải một chuyến ra bắc tôi đã cho rằng người sau lưng hỗn hào, bất hiếu đến cỡ nào. Tôi còn thừa nhận bà ta điên, những con người như vậy không đáng sợ, đáng sợ nhất bà ta chính là mẹ.

Tôi chặn nó trước cửa phòng tiếp tục nói.

“Dục Phong cũng tìm đến, đang ở chỗ An Tử.”

“Tử Ca sẽ xử lý tốt, sư phụ sẽ không kiên trì đến mức đứng đó cả đêm. Mày đang lo cho tao sao, trốn nhà kiểu này tao làm suốt.”

Nói không lo là dối lòng, tôi lo nó bị đám người bại trận dưới tay tôi truy sát đến mức máu me be bét.

Nó chặn cửa, trầm mặt nói.

“Sắp tới nhà có tiệc, tao không muốn về. Chuyện đó là thật, muốn đến chỗ mày cũng là thật.”

“Mừng thọ lão phu nhân.”

Nó ngạc nhiên khi tôi biết buổi tiệc mà nó nhắc đến, vô tình biết được thôi, cũng bất ngờ khi bản thân có thể ghi nhớ ngày sinh của một người xa lạ, ngay cả tôi cũng thấy khá vô lý.

Nhốt nó ở bên ngoài, tôi tắm rửa sạch sẽ đặt lưng xuống rồi cố gắng ngủ. Hiếm khi ngủ thành công, cứ nghĩ đến có người bên ngoài đứng canh cho tôi ngủ, chẳng tồi chút nào.

Buổi sáng thức giấc hệt như suy đoán, Ngưỡng Mi đã vào đây một cách thầm lặng, nằm ngay ngắn bên cạnh tôi.

Điện thoại nhận được vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, An Tử hình như lo lắng cho tôi. Nhắn lại vài câu rồi tôi vào nhà vệ sinh, ra ngoài mua đồ sáng.

Vừa mở cổng đã nhìn thấy mụ phù thủy đứng đối diện, bà ta chờ ở đây bao lâu rồi?

Mấy vị cảnh sát cứ như vây bắt tội phạm, tôi lại có suy nghĩ không phải Ngưỡng Mi đến tìm tôi là trùng hợp đấy chứ?

Chuyện đến nước này tôi muốn nói ra cho xong, vài lý do nào đó mà tôi không thể mở miệng.

Một phần vì trốn tránh đi sự thật Lam Giả Mẫn giết người, chín phần còn lại có cảm giác bọn họ sẽ nghĩ tôi bị điên. Nếu đứng trước mắt ba mẹ tôi bọn họ nhất định sẽ hỏi lý do, còn người phụ nữ này có chỗ nào xem Ngưỡng Mi là con?

Lần nữa ngồi trên máy bay tư nhân, bên cạnh là người phụ nữ có thể phát bệnh bất cứ lúc nào.

“Đối tượng mà lão phu nhân sắp xếp, mày nên chấp nhận đi. Bà già đó chỉ mong thấy cảnh mày đứng trên lễ đường, đừng chọc giận bà già đó nữa.”

Hóa ra buổi tiệc là sắp xếp cho đôi bên gặp nhau. Nghe tới nghe lui việc chia gia sản vẫn đặt lên hàng đầu, ngay cả chuyện kết hôn cũng chẳng quan trọng.

Từ đây nhảy xuống có chết được không? Mà thứ tôi quan tâm mụ phù thủy có đau buồn khi thấy cảnh Ngưỡng Mi tự tử?