Phía Sau Em Là Anh

Chương 34: Phòng bên cạnh có biến thái



Từ bên này có thể trèo qua phòng bên cạnh, tôi có nên thử nhìn trộm người đàn ông kia không? Hành động chẳng hay ho gì nhưng tay chân tôi đã tự di chuyển rồi.

Từ cửa kính nhìn vào là hình ảnh ông ta đang cầm cái quần lót của nữ để thủ ***, trên tivi còn đang phát đoạn clip Liễu Thi tắm.

Đậu má, chọc mù mắt tôi đi.

A A A, hư hết mắt rồi.

Tôi hoảng loạn trèo lại bên phòng Liễu Thi, tay chân đều run rẩy ngồi thụp xuống. Cảm giác buồn nôn lại dâng trào, tôi mượn tạm phòng vệ sinh vậy.

Gương mặt tôi phản chiếu qua gương đã nhợt nhạt lắm rồi, Dục Phong còn nhạt hơn tôi, giọng điệu của hắn vô cùng sốt ruột.

“Tôi đưa cô đến bệnh viện.”

Tôi điên cuồng lắc đầu, hắn chần chừ hỏi.

“Có phải tên An Tử kia đã làm gì rồi không?”

Hắn lại nghĩ bậy bạ cái gì vậy? Tôi muốn giải thích lấy lại trong sạch cho An Tử ngay lập tức, vừa mở miệng là nôn. Mất một khoảng thời gian mới rời được phòng vệ sinh.

Tôi ngồi ở góc nhà nghĩ về nhân sinh, Dục Phong lo lắng đến không thể ngồi yên.

“Vì cái thai đó cô mới chọn An Tử đúng không?”

Tôi lắc đầu, có thể mở miệng rồi.

“Vừa nãy tôi ra ban công trèo qua nhà tên lúc nãy, kết quả…”

Thật muốn đánh chết mình, tôi bải bịt miệng chạy vào phòng vệ sinh. Nôn đến ra nước mắt, có lẽ trên núi đã kìm nén rất lâu hiện tại đều xả ra hết.

Dục Phong tiến đến muốn đỡ lấy nhưng tôi đã kịp tránh né, phân biệt một chút.

Đến khi bình tĩnh tôi tắt hết đèn truy tìm camera giấy kính, quả nhiên tìm được. Có người hàng xóm như vậy tôi thà nhảy xuống từ ban công còn hơn.

Dục Phong không cần tôi giải thích cũng biết mọi chuyện. Hắn huy động thêm người trực tiếp bắt tên hàng xóm, người đàn ông kia bị quy vào tội quấy rối tình dục.

Ngày đầu đi làm đã muốn nghỉ việc. Bên phía An Tử có vẻ thuận lợi hơn chúng tôi, anh ấy trong vòng một ngày đã tìm được người gây án, ném xác xuống sông.

An Tử nhìn dáng vẻ của tôi, nhíu mày hỏi.

“Em sợ máu đúng không? Đi một chuyến về tinh thần hoảng loạn như thế?”

Dục Phong thở ra một hơi, nói giúp tôi.

“Nhìn thấy tên biến thái.”

An Tử tiến đến ôm tôi vào lòng, cảm giác ấm áp này… Thích thật. Tôi cũng ôm chặt lấy anh ấy, một lần này thôi.

Tên Dục Phong nhìn chằm chằm rồi quay đầu bỏ đi, cứ thấy bản thân có lỗi. Nên nói chuyện này lại với Ngưỡng Mi thì hơn.

“Anh đưa em về.”

Dục Phong lớn tiếng.

“Vào phòng, họp.”

Tên đội trưởng này cuồng việc thế sao, tôi muốn về.

Rốt cuộc phải vào phòng, ngồi nghe Dục Phong phân tích về vụ án. Tôi chăm chú nghe, đôi mắt chưa rời giây nào, đặc biệt không hiểu.

“Nạn nhân đều là người có rất ít mối quan hệ xã hội, điểm chung không còn liên lạc với gia đình. Cả hai nạn nhân đều gánh một khoản nợ rất lớn và không có khả năng chi trả.”

Từ chỗ bọn đòi nợ có thể thỏi thêm vài thông tin, mà bọn chúng đương nhiên sẽ hợp tác với tổ chức buôn người lấy nội tạng, có ngu mà khai báo thật.

Buổi họp kết thúc, mấy chục ngày sau bọn tôi đều phải chia nhau đi điều tra, kể ra thì mất mặt. Bọn họ tác phong nghiêm túc tôi cứ ngơ ngơ ngáo ngáo làm kẻ dạo chơi hái hoa bắt bướm.

Ngồi xem lý lịch mấy ngày gần đây tôi nhắm đến một cậu thiếu niên mười hai tuổi, ba mẹ vừa qua đời. Mà số nợ lũ khốn kia để lại cho cậu nhóc cũng không phải ít.

Tôi, Lam Giả Mẫn trong vai một người cảnh sát theo dõi cậu thiếu niên Du Nam.

Cậu nhóc đang chuyển đồ cho cửa hàng tiện lợi, bởi vì tuổi còn quá nhỏ căn bản chỉ có thể phụ giúp khiên vác vài thứ linh tinh. Trải qua đau thương không có thời gian nghỉ ngơi đã phải lao đầu vào làm việc, tôi còn thua một cậu nhóc.

Tôi gọi cho Ngưỡng Mi kể lại từng chi tiết vụ án, đương nhiên sẽ giấu vài chuyện không hay.

Trong lúc nhàm chán tôi vừa để mắt Du Nam vừa nói chuyện với Ngưỡng Mi.

“Có cần tao chuyển tài liệu học cho mày không? Còn vụ án thì sao?”

“Không cần, vụ án vẫn vậy.”

“Tao thấy tổ chức buôn người đa phần được người khác che chở rồi, mày cẩn thận thì hơn. Việc cảnh sát là nạn nhân cũng chưa phải chưa từng gặp.”

“Mày khi nào thì quay lại?”

Ngưỡng Mi dừng rất lâu, tôi đoán nó không muốn trả lời. Trốn một khoảng thời gian không thể trốn mãi, tôi có tài cán gì đâu, chỉ là một đứa giả mạo, gánh vác không nổi.

“Ba ngày nữa mày trống lịch, sắp xếp đổi cho nhau. Thời gian này làm phiền mày rồi, Lam Giả Mẫn.”

Giọng điệu của nó nghe ra có chút buồn chán, tôi ngắt máy. Cậu nhóc phía trước cũng bị đám người bắt lên xe.

Toang thật rồi.

Tôi bắt xe đuổi theo phía sau, liên tục hối thúc bác tài bám theo. Trước khi lên xe tôi đã đọc biển số xe cho đội trưởng, hắn chỉ dặn không được tùy tiện hành động.

“Cô gái này, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Người trong chiếc xe phía trước bị làm sao vậy?”

“Bị bắt cóc ạ.”

Tôi mặc thường phục nên bác tài xế trò chuyện rất bình thường, người này tay lái rất ổn. Duy trì khoảng cách nhưng không bị mất dấu, có thể làm tôi bớt lộn xộn hơn.

“Có cần tôi vào trong cùng không?”

Bác tài xế trong cũng có tuổi rồi, vào trong nếu lỡ như gặp chuyện không hay thì thành ra liên lụy người vô tội.