Phía Sau Em Là Anh

Chương 47: Không biết xấu hổ



Nghe có vẻ nó đang lo lắng cho tôi, quan tâm như vậy sao lại không gọi hỏi tình hình cũng thật lạ, có chuyện gì mà tôi bỏ qua sao?

“Bọn họ không thể làm gì tao.”

“Nhưng mày cũng đâu thể giết bọn người đó, bọn họ là rắn rết cắn mày sẽ chết đó.”

Câu nói này hình như nghe ở đâu rồi, xem trí nhớ của tôi kìa. Boss đã từng quát vào tai tôi câu này làm sao có thể quên như thế được.

An Tử sau khi làm xong chuyện đã bỏ ra ngoài, căn phòng chỉ có mình tôi. Gương mặt trầm tư đến khó coi cũng chỉ có bản thân biết.

Ngưỡng Mi nói đều đúng, tôi không thể giết bọn họ, mặc dù tay tôi đã không còn chỗ nào sạch sẽ. Nếu đã nói không lại, chỉ còn cách nói sang chuyện khác.

“Ngưỡng Minh Kỵ về rồi, đề nghị mày quay trở lại đội gỡ bom, còn có Dục Phong.”

Ban đầu nó chính miệng nói là do Ngưỡng Hải kỷ luật mà không phải Ngưỡng Minh Kỵ, chức vụ của bọn họ làm tôi rối đến nổi xoay mồng mồng. Chẳng phải hết thời gian kỷ luật trả lại giấy phép cho nó là được rồi sao?

Còn cần đến Ngưỡng Minh Kỵ? Chỉ có thể là Ngưỡng Mi thấy bản thân nhiều năm qua ấm ức đến điên rồi. Bọn người phía trên phát hiện không xử lý được lại lôi nó ra, nếu là tôi thì cũng bỏ mặc cho bọn cấp trên tự xoay sở.

“Không đi, chẳng phải đã nói chúng ta là chị em rồi sao? Nhiệm vụ của bọn họ có liên quan gì đến tao chứ. Mày còn không nói rõ chuyện này cho bà nội biết, sớm muộn cũng bị bọn người đó ép đi, đối mặt với cái chết không vinh quang như mày tưởng đâu.”

Tôi giết người cũng không có ánh sáng chiếu tới.

Thật sự phải nói ra chuyện này sao, Ngưỡng Gia trở nên như vậy tôi thấy chưa hả dạ, bực mình ở điểm nào nhỉ? Chắc là do bọn họ ức hiếp người chị mới nhận lại của tôi cách đây không bao lâu.

“Mẫn.”

Tiếng gọi của An Tử làm tôi lo lắng, tôi vội cúp máy nghe anh ấy nói rõ.

“Lão phu nhân gặp tai nạn trên đường, đang ở bệnh viện.”

Chúng tôi tức tốc đến bệnh viện, ngồi nhìn đèn phòng cấp cứu sáng cả đêm, bọn người giả tạo cũng đến. Ngưỡng Minh Kỵ xử lý vụ nổ đã thấm mệt, ông ấy trong bộ quân phục vẫn đứng bên cạnh tôi.

Quế Khương, rất lâu rồi tôi mới nhìn thấy mặt bà ta. Để ý bà ta làm gì chứ, cái tôi canh cánh trong lòng là chuyện bà nội gặp nạn thế nào, tôi cá toàn bộ tài sản của mình rằng không phải ngẫu nhiên.

Ngay lúc căng thẳng tôi nhận được điện thoại của người nhà là mẹ tôi, cũng rất lâu rồi tôi chưa gọi cho bọn họ.

Tìm một chỗ vắng vẻ mà nghe máy, giọng nói của bà ấy thật dễ nghe. Cuộc gọi kết thúc sau ba trăm sáu mươi giây, tính ra đơn vị giây sở dĩ cho nó nhiều một chút.

Nội dung rất ngắn gọn hỏi tôi còn đủ tiền để dùng hay không, cũng khá lâu rồi tôi chưa về quê. Tôi mất vài giây để suy ngẫm có nên lún sâu vào Ngưỡng Gia hay không, tôi biết mỗi người bọn họ đều giống tôi, giống Trấn Quy Kha, tay chân không sạch sẽ.

Sau khi nghĩ thông suốt, xoay đầu liền nhìn thấy An Tử, anh ấy hình như muốn nói với tôi chuyện gì đấy.

“Lão phu nhân được đưa đến bệnh viện rất sớm, em biết vì sao không?”

Tôi cũng không ngu đến mức không nghĩ ra, bà ấy chính là nghi ngờ tôi không phải là cháu bà ấy. Nghĩ cũng có nhiều sơ hở, nó cứng đầu còn tôi mở miệng toàn là những lời mềm mỏng.

“Nhờ anh nói, tôi biết rồi.”

An Tử ôm tôi vào lòng, rõ ràng anh ấy không nên vướng vào chuyện này, anh ấy thì thầm vào tai tôi.

“Anh giúp em sạc pin, cùng nhau vạch trần tất cả người trong nhà họ Ngưỡng. Bọn họ vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, không tiếc hại chết lão phu nhân. Anh cũng phải vì em làm một ít chuyện.”

Ai nhìn vào cũng đoán được là do người trong nhà làm ra, chỉ là không biết chính xác kẻ nào có can đảm như vậy.

Theo như bà nội nói thì Ngưỡng Anh Đạt và Ngưỡng Hương Đào hợp tác với nhau, bọn họ rất khả nghi. Tôi cũng không thể bỏ qua dễ dàng cho Ngưỡng Khải và Quế Khương, bọn họ thể hiện quyết tâm thế nào tôi đều thấy rõ.

Rất lâu sau đó cái đèn kia mới chịu tắt đi, bà ấy qua khỏi cơn nguy kịch, chìm sâu vào hôn mê, có lẽ làm bọn người kia thất vọng rồi.

Bà ấy được chuyển sang phòng vip, mọi người vẫn chưa thể vào thăm. Điều tôi lo lắng đã không xảy ra, bọn họ không trực tiếp đánh lên tôi mà nhắm vào bà nội.

Ngưỡng Minh Kỵ trở về đơn vị của ông ấy, lời đề nghị kia ông ta cho tôi một tuần để suy nghĩ, đồng nghĩa vụ án này có đến một tuần để điều tra.

Thứ tôi cần là đợi bà nội thuận lợi tỉnh dậy, ai biết được bọn họ có nhờ y tá tiêm thêm vài thứ thuốc hay không.

Buổi tối tôi cùng với An Tử gắn thiết bị nghe lén, gắn thêm mấy cái camera, hành động này chỉ có thể làm lén lút. Vừa ra đã đụng phải Dục Phong, gương mặt nhợt nhạt hơn cả người nằm trong phòng.

“Đến đây làm gì?”

“Vụ án thế nào rồi?”

Chúng tôi hỏi cùng lúc Dục Phong có vẻ như không muốn đáp, chẳng có câu nào là quan tâm đến hắn.

“Thượng tướng nhờ tôi đến trong chừng, ngay cả người nhà cũng không cho vào, mời hai vị về cho.”

Cứ thế mà lướt qua nhau, cảm thấy Dục Phong sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Tôi nhắn tình hình của hắn cho Ngưỡng Mi biết, hiếm khi thấy nó không trả lời.

Tôi chú tâm chuyện Dục Phong và Ngưỡng Mi mà quên mất nhìn đường, không có An Tử bản thân đã đâm đầu vào tường rồi.

“Em không nhìn đường thế này nguy hiểm lắm, cảm thấy Dục Phong tội nghiệp, hối hận muốn cùng đứng canh với hắn sao?”

Sao có thể, chỉ là muốn cho Ngưỡng Mi biết, cũng đâu đến cái mức đấy.

An Tử lạnh nhạt nói tiếp.

“Hắn bố trí một số người, ở sở cảnh sát vẫn còn nhiều chuyện lắm, em không cần lo hắn ngất tại chỗ.”

Tôi có lo lắng sao? Chỉ là, chỉ là có cái gì đấy rất khó nói. Mong An Tử hiểu được ý tôi, thôi xong rồi anh ấy vừa nãy còn dính lấy nhau sao đột nhiên lại xa cách như vậy? Tôi ngơ ngác đuổi theo anh ấy, một bước của người ta bằng hai bước của tôi.