Phía Sau Em Là Anh

Chương 67: Nơi này không thể đi dạo



Tiếng chuông điện thoại phá vỡ không gian ám muội, An Tử còn cố tình giả vờ không nghe thấy, vậy tôi chỉ còn cách lên tiếng nhắc nhở.

“Dường như là chuyện gấp.”

An Tử nhíu mày quay người bỏ đi, anh ấy một bên nghe điện thoại, tôi ở bên cạnh ngắm nhìn hai cái mô hình nhỏ.

Sau khi nghe xong cuộc điện thoại An Tử liền ôm chặt lấy tôi, mặc dù hành động có không được đứng đắn cho lắm, lời nói ra có vài phần nghiêm túc.

“Những chứng cứ đã được xác thực Ngưỡng Khải rất nhanh sẽ phải ngồi tù.”

Tôi gật đầu vài cái, loại chuyện không tính là ngạc nhiên. Điều tôi bận tâm Quế Khương đang ở đâu, bà ta muốn trốn đến bao giờ chuyện mà bản thân tâm đắc nhất cũng muốn buông bỏ hay sao?

Bà ta muốn con gái mình lao vào cuộc tranh chấp tài sản mặc kệ đứa con ấy thân thể đầy thương tích.

“Em ngủ lại đây đi, hôm sau anh đưa em về.”

“Không được, về nhà làm chút chuyện.”

Câu nói vừa dứt An Tử nhanh tay khóa cửa phòng, nếu là người khác hẳn là phải đánh nhau một phen rồi. Anh ấy làm như thể không có chuyện gì, còn đưa đồ ngủ của bản thân cho tôi.

Chúng tôi trải qua một đêm không ngủ, An Tử ngồi suốt đêm ngắm từng chi tiết trên mô hình, tôi cảm thấy cũng đáng để chú ý, chú ý đến số tiền của mỗi mô hình. Tôi nghĩ những thứ này không đáng giá, là tôi sai.

Tôi bắt đầu phát hiện ra một điểm, thật ra An Tử rất giàu.

Dục Phong, An Tử, Ngưỡng Mi chơi với nhau tôi nghĩ hợp nhau cực kỳ, gia thế mỗi người đều không phải dạng tầm thường. Chưa từng một lần chứng kiến mức độ chi tiền và gia thế của Dục Phong nhưng tôi suy xét đến mỗi lần hắn xuất hiện, đều rất có khí chất.

Một giờ sáng An Tử nhanh như một tia chớp chạy ra khỏi nhà, vội đến nỗi bản thân còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Gương mặt anh ấy nghiêm trọng hơn bao giờ hết, hệt như lúc tôi thay Trấn Yên Yên lên ngọn núi có cài bom.

An Sung đứng phía sau tôi đột ngột lên tiếng.

“Lại xuất hiện rồi.”

Tôi còn nghĩ An Tử rút lui khỏi đội phá bom rồi chứ. Nhìn dáng vẻ của An Tử tôi có thể hình dung mỗi khi Dục Phong xuất hiện tại những nơi mà nạn nhân sắp kết thúc cuộc đời.

Tôi nhìn ra phía cổng hỏi.

“Người kia hành động không có kẻ hở sao, con vẫn thắc mắc nhiều lắm.”

Dựa trên hoàn cảnh mà tôi được biết thì chắc chắn nó kéo dài từ năm đến mười năm rồi, hai hoặc ba tháng đánh tiếng một lần, cứ sợ bên phía quân đội sẽ quên mất người đó hay sao ấy.

“Đội đặc nhiệm phòng chống khủng bố tinh nhuệ nhất bị người đó dắt mũi biết bao năm, hiện tại thì không có kẻ hở.”

Đội đặc nhiệm phòng chống khủng bố? Nghe có vẻ uy lực, tôi cứ quen miệng gọi là đội phá bom.

“Chắc là người đó cũng từng ở trong quân đội.”

Còn là người cực kỳ giỏi, tôi chỉ đơn giản nói ra một câu hình như là nói sai rồi, làm bác ấy rơi vào trầm tư.

Gần đến sáng quản gia đưa đồ của tôi đến, còn cẩn thận truyền đạt.

“Cô chủ, hai ngày nữa ông chủ bị đưa ra toàn án xét xử, tuần sau lão phu nhân xuất viện.”

“Tôi nhớ rồi, Quế Khương về nhà nhớ giữ chân bà ta lại.”

Quản gia kính cẩn rời đi, tôi vào trong dùng phòng của An Tử tắm rửa qua một lượt, sau đó cùng với An Sung đưa Du Nam đi học.

Đứng trước cổng trường cùng với nắng sớm, trong tôi chỉ toàn là những ám ảnh khó tả.

“Trưa nay ông nhờ người khác đến đón, được không?”

Du Nam vui vẻ gật đầu đáp lời.

“Dạ được, chào ông và chị em đi học.”

“Đi học vui vẻ.”

Nếu là tôi thì chắc chắn khóc thầm khi nghe câu chúc này rồi, nhưng ngoài câu này tôi cũng không biết nói cái gì.

Nhìn bóng lưng của Du Nam rời đi, sau đó tôi được An Sung đưa thẳng vào một trong những quân khu phía Bắc. Thì ra sáng sớm ông ấy mặc quân phục đều có lý do, tôi sải bước đi bên cạnh ông ấy, dáng đi và ngay cả phong phái cũng khác xa một trời một vực nơi đây.

“Con vào đây không thích hợp cho lắm.”

Giọng của An Sung nghiêm nghị hơn khi ở nhà, ông ấy nói.

“Con là 384, hợp tác với bên phía cảnh sát bấy lâu, không thể đánh đồng nhưng xem là đồng minh cũng không phải là không thể.”

Muốn nói với ông ấy tôi rời khỏi đó rồi, những công việc đấy sau này không làm nữa. Muốn nói rồi lại thôi, nghe cái số 384 cũng ngầu lòi ra.

Tôi vào thẳng vào phòng máy, mấy người mặc quân phục mặt người nào người nấy đều nghiêm túc. Mắt chăm chú vào máy tính, nhìn sơ một lượt có vẻ là đang xem thông tin của từng người đã rời khỏi quân ngũ.

Một số hồ sơ giấy được chất đống trên mấy cái bàn làm việc.

“Con có thể đi dạo một vài vòng.”

Quân khu là nơi có thể cho người khác đi dạo vài vòng sao, gương mặt của tôi còn đang bày ra vẻ kinh ngạc. Nghĩ lại có gì không thể, chú của Ngưỡng Mi hoặc có thể là của tôi là Thượng Tướng mà nhỉ.

Nơi đây ắt hẳn có vài kẻ sẽ ghét cái việc dựa vào quan hệ như thế này.

Tôi lắc đầu chỉ sang vị trí đang còn trống ở bên cạnh.

“Con chỉ muốn một chỗ ngồi thôi, không đủ can đảm đi dạo.”

Ngồi được một lúc người bên cạnh mặc dù không có nghiêng mặt qua hỏi nhưng tôi nghe thấy rồi.

“Sao hôm nay không mặc quân phục, còn nghe tin đồn cô đi cùng với Thượng tướng Ngưỡng Minh Kỵ vào nam phối hợp điều tra với bên đó.”

“Phía nam quá nguy hiểm, tôi trốn về.”

“Tối hôm qua Trung tướng ra lệnh điều tra lại tất cả thông tin của những người đã rời quân ngũ, người đó đừng nói là ẩn nấp trong nam?”

“Tìm là biết.”

“Tại sao cô không tìm? Có phải bị thương rồi không?”