Phía Sau Em Là Anh

Chương 77: Tôi rất biết ơn



Người có tiền thật sự rất lợi hại, chỉ cần một câu nói.

Kết quả trả lại cơ thể tôi hoàn toàn bình thường, các chỉ số đều ở trạng thái tốt.

Đi ngang qua hành lang, tôi bắt gặp vài người nhà của bệnh nhân, họ vừa mới khóc xong. Dáng vẻ tang thương này làm tim tôi trĩu nặng, trước đây tôi có thể đồng cảm như vậy sao, bản thân bất giác lại cảm thấy vui vẻ.

Dưới mí mắt tôi chưa từng xuất hiện thứ gì, đó là điều bất hạnh nhất.

“Ngưỡng, Ngưỡng Mi.”

Lướt qua nhau người nọ bỗng nhiên thốt ra vài chữ, tôi cũng hẫng vài nhịp. Vừa mới đồng cảm với họ xong, mặc dù người ta không cần nhưng có thể đừng trách mắng cái người tên Ngưỡng Mi không?

Tôi không vui đâu.

Xoay người lại nhìn người phụ nữ kia thật kỹ, là người tôi chẳng biết. Đối phương tiến đến nắm tay tôi đầy thành khẩn xém chút đã quỳ xuống.

“Cảm ơn, cảm ơn cô nhiều lắm. Nhờ có cô mà con trai tôi thoát khỏi tòa nhà đổ sập kia.”

“Con trai cô thế nào rồi?”

Người phụ nữ lắc đầu không nói.

Y tá gần đó bèn mạng phép chen vào cuộc trò chuyện.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
2. Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại
3. Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người
4. Ăn Vạ Chị Đại
=====================================

“Bệnh nhân quá nhiều, lượng máu cung cấp không đủ, ngân hàng máu cạn kiệt.”

Nói xong y tá thở ra một hơi, không phải kiểu thở dài thường thượt nó giống với kiểu thất vọng đến không làm gì được.

Tôi tiếp tục hỏi.

“Là nhóm máu gì?”

“Nhóm máu O.”

Thế thì hay rồi, bản thân cũng là nhóm máu O, tôi nhìn lão phu nhân rồi nói.

“Người đem vệ sĩ về trước, con sẽ về sau.”

Tôi nhìn đến chỗ người y tá mở lời.

“Tôi là nhóm máu O, đưa tôi đi xét nghiệm.”

Người vệ sĩ bị Trấn Yên Yên cắn cũng lên tiếng.

“Tôi cũng là nhóm máu O, có thể vừa truyền máu vừa đợi cô chủ.”

Lão phu nhân mặc dù miễn cưỡng mười phần vẫn gật đầu, có lẽ bà ấy xót tôi phải thức đêm truyền máu.

Người phụ nữ khóc sụt sịt trước mặt, trong đầu tôi tự nhiên lại thay thế người phụ nữ này thành mẹ của mình rồi tự biết thế nào là cảm giác đau thương, đâu đến nỗi tôi phải gắng kiềm lại giọt nước mắt.

“Ngưỡng Mi, tôi… Tôi biết cô là người tốt. Cô giúp gia đình tôi quá nhiều rồi, sau này tôi sẽ cố gắng đền đáp.”

Những lời này của người phụ nữ thật sự rất dư thừa, một câu cảm ơn Ngưỡng Mi đã khiến tôi xem trọng bà ấy rồi.

“Cô nghỉ ngơi một lúc, chuyện còn lại không cần phải lo.”

Tôi và Thụy Bằng đi theo người y tá làm xét nghiệm trước khi truyền máu cho con trai người phụ nữ kia. Cuộc phẫu thuật vì thế được tiến hành sớm một chút, vô cùng thuận lợi.

Ngân hàng máu thừa ra một ít nhóm máu O, tôi biết nó dùng chẳng đủ đến đến ngày hôm sau. Nhưng sức lực hai người có hạn, mà trọng tâm là bác sĩ Thạch đã đích thân giám sát, đối phương nói không thể tiếp tục tôi và Thuỵ Bằng chỉ biết nghe theo.

Hôm nay ngủ dậy cũng không ăn gì thật sự có lợi mà, Thụy Bằng là chưa kịp ăn. Hai chúng tôi chưa vội rời khỏi bệnh viện, ngồi nghỉ một lúc.

“Vệ sĩ còn lại tên gì vậy? Lúc trước tôi chưa hỏi.”

“Là Chung Điển.”

Sau khi ném lại chữ à, tôi đã nhấc thân người rời đi một lúc. Thụy Bằng hình như vẫn còn choáng nhiều lắm, không thể đuổi theo tôi. Lúc quay lại trên tay tôi là hai túi lớn thức ăn, đợi đến khi về khách sạn thì lâu quá.

“Cô chủ bảo tôi đi là được rồi, sau này không cần.”

Dáng vẻ lảo đảo của bản thân còn nhận không ra thì nói gì. Tôi ăn không đúng giờ ngủ không đúng giấc nhưng sức khỏe cũng đâu đến nổi yếu kém, đặc biệt có thể nhỉnh hơn Thụy Bằng.

Lúc nhỏ bọn người Lục Diệu, Lục Hy Hy đã giúp tôi ăn ngủ ở võ đường, phải cảm ơn bọn họ cho đàng hoàng.

“Tôi bảo anh đi chết, đi không?”

“Đi.”

Câu trả lời quyết đoán như vậy, đừng làm tôi sợ. Đứa trẻ vì tôi không chú ý đến phải bỏ mạng hiện tại còn chưa buông xuống được.

Tôi cùng với Thụy Bằng ngồi ngắm sao ăn tối, khuôn viên ngoài chúng tôi thì có vài y tá lâu lâu đi qua, mỗi lần xuất hiện là dọa đến tôi.

Một luồng gió cũng đủ rồi đừng nói là đến người, bản thân vì thế mà ăn rất nhanh.

“Cô chủ sao lại sợ ma vậy?”

Thụy Bằng hỏi mấy câu tào lao quá, tôi muốn im lặng nhưng như thế thì rất mất lịch sự.

“Sợ thì sợ thôi, cần gì lý do.”

Thuỵ Bằng bật cười mặc dù không có ý châm chọc, đợi đối phương gom gọn mấy thứ tôi bày bừa ra cho vào thùng rác thì cả hai xuất phát.

Trên đường về liên tục gặp xe cứu thương chạy ngược hướng với chúng tôi, cảm giác bất an dân trào tôi vội vàng xem tin tức mới được cập nhật, lần này là ở một trung tâm thương mại, buổi tối nên chỉ có vài người bị thương.

Vừa ngốc đầu lên nhìn đường thì phát hiện con đường này hơn lạ, tôi ngơ ngác hỏi Thụy Bằng.

“Đường này không đúng.”

Thụy Bằng bình tĩnh đáp.

“Lão phu nhân có nhà ở trong phía nam, đã cho người dọn dẹp rồi. Lão phu nhân dặn đưa cô chủ về đây, sáng đến khách sạn trả phòng.”

Sao bọn họ không nói sớm, để tôi mượn tiền ở khách sạn làm gì chứ? Mà thôi, nhìn cái đường rậm rạp lên một đồi núi tôi thấy quyết định của bản thân đúng rồi, nơi đây có mấy thứ không hay ho, hay xe hư giữa đường tôi sẽ giả ngất xỉu.

“Không hiểu sao lại mua nhà ở nơi khỉ ho cò gáy này.”

Thụy Bằng rảnh rỗi nên cũng đáp lại lời tôi.

“Lão phu nhân chọn nơi đây vì yên tĩnh, tôi sẽ cho người cắt bớt cỏ dại.”

“Không cần phiền như thế đâu.”

Sau này không đến là được, theo một cách tự nhiên nhất mà nhắm tịt mắt lại. Bình thường tôi sẽ có thói quen nhìn ra vệ đường, con đường này thì không cần đâu. Lỡ như có người đứng trong bụi cỏ vẫy tay chào hẳn là tôi không cần sống nữa.