Phía Sau Em Là Anh

Chương 9: Tôi sợ ma là thật



Tôi vẫn chôn chân tại đó, gương mặt cứ đờ ra. Bản thân đang cố lờ đi, những chuyện này không phải của tôi, kệ bà ta vậy.

“Mấy ngày trước mày còn nói được mấy câu, sao bây giờ lại im rồi? Sao hả?”

Sao là sao? Bà ta làm tôi khó chịu quá.

Người phụ nữ này vẫn tiếp tục lớn giọng, trút hết cơn bực tức lên người tôi.

“Một lát nữa con sẽ đến gặp bà nội, người vì sao lại tức giận như vậy?”

Dỗ ngọt, đúng rồi đó là cách tôi làm để không bị người phụ nữ này tiếp tục càm ràm.

Bà ta đứng phắt dậy, ánh mắt căm thù nhìn tôi, gằn giọng mà nói ra từng chữ một.

“Làm không được thì tốt nhất đừng trở về căn nhà này nữa, cứ chết quách ở đâu đó đi.”

Chẳng trách Ngưỡng Mi luôn rời khỏi nhà, nó cũng khuyến khích tôi làm như vậy. Ngặt một nỗi tôi không biết đi chỗ nào, mật khẩu thẻ của tôi và nó đều chưa trao đổi cho nhau có lẽ vì muốn đảm bảo an toàn.

Nhưng nó không còn tiền mặt, bảo tôi phải làm sao?

Bức chân rời khỏi căn phòng tôi mới nhận ra thứ vừa va trúng lưng là chiếc túi xách.

Tôi dò đường đi đến vườn, băng qua dãy hành lang tôi bắt gặp thân ảnh của Trấn Yên Yên, ngày hôm nay chị ta lại đến, chẳng trách mẹ của Ngưỡng Mi tức giận.

“Ba, người yên tâm đi. Con nhất định sẽ khiến Ngưỡng Mi bị bà nội ghét triệt để.”

Tôi có dự cảm bản thân sẽ nghe thấy vài bí mật nên lấy điện thoại ra ghi âm lại.

“Gia phả là do bà tự tay viết đương nhiên bà sẽ tức giận rồi. Con đã nói cách này khiến nó chịu không ít đòn mà, bà vì tức giận mà không muốn truy cứu. Lần này qua mặt được bà nội dễ như trở bàn tay, người cứ giao phó chuyện tiếp theo cho con.”

Tôi gửi ngay và luôn cho Ngưỡng Mi, nó không có phản hồi. Chắc là tức đến ngu luôn rồi, chuyện này khi về thì tự nó giải quyết vậy tôi không có cái gan đó.

Trấn Yên Yên đến chỗ bà nội trước, tôi đợi một lúc mới xuất hiện để không bị nghi ngờ.

Chị ta luôn mỉm cười vâng dạ khi nói chuyện với bà nội, tôi không cười nổi. Nếu miễn cưỡng nó cũng trở nên méo mó, như cái máy bị hỏng.

“Nội ơi, người nói muốn gửi ít tiền cho võ đường ở trong nam. Việc này cứ giao cho Ngưỡng Mi đi, cơ hội tốt để em ấy chứng tỏ bản thân.”

Trấn Yên Yên đột nhiên khơi gợi một chuyện mà tôi chẳng biết cái vẹo gì. Lời nói luôn quan tâm đến Ngưỡng Mi, nghe ra thì giống âm mưu của chị ta hơn. Tôi cấm cuối nhắn tin hỏi ý của hàng thật.

Nó đáp lại tôi mấy chữ.

“Đồng ý đi.”

Nếu nó đã muốn như vậy thì cứ như vậy.

Bà nội nhìn về phía tôi, tôi lập tức gật đầu.

“Vậy được, bảo Dục Phong nghỉ phép vài ngày đến trông chừng. Con đi một mình ta không yên tâm.”

Chuyện này thì liên quan gì đến Dục Phong? Tôi đi một mình là an toàn tuyệt đối rồi, làm ơn.

So với sự kích động của tôi thì Trấn Yên Yên có vẻ còn kích động hơn, chị ta cướp lời của tôi.

“Chuyện liên lạc để con giúp em ấy.”

Tôi cũng chả biết phía trước có gì nhưng thoát khỏi nơi đây có lẽ là tốt nhất rồi.

Mười hai giờ khuya đôi mắt của tôi vẫn còn linh hoạt. Trên màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến của tên Dục Phong.

Bằng một cách thần kỳ nào đó tôi đã có mặt ở phòng giải phẫu. Cái xác chết nằm ngay ngắn trên bàn mổ, là cái tên lần trước muốn tự tử đây mà.

Tôi ngơ ngác đặt câu hỏi.

“Sao vậy?”

Hắn không cho tôi đáp án, chăm chăm giữ im lặng.

Tôi cũng nên biết ơn hắn, thà không nói. Nói rồi tôi lại không biết tiếp chuyện như thế nào, vừa rồi suy nghĩ chưa thấu đáo.

“Cô nghĩ người này làm sao chết.”

Câu này vẫn nằm trong phạm vi hiểu biết của tôi, may thật.

“Không có tiền trả thì người ta lấy nội tạng bán lấy tiền.”

Hắn trầm tư hỏi tiếp.

“Cô có nghĩ bản thân ngăn cản người kia là vô ích không?”

“Không.”

Tôi đáp rất nhanh, không cần thời gian suy nghĩ, đương nhiên đối phương sẽ thắc mắc về câu trả lời câu lời này. Tôi tốt bụng nói ra suy nghĩ của bản thân.

“Ngày đó người kia không muốn chết, cũng không có can đảm. Ngăn cản là đúng rồi, tôi luôn quan niệm nếu người ta thật sự muốn chết, người đến cứu mới là làm chuyện vô ích.”

Hắn thực sự rủ tôi đến xem xác chết, còn nhìn cái xác không có mặc gì. Dục Phong không nằm trong đội trọng án, việc hắn tò mò nguyên nhân cái chết là có thể, mặc nhiên không thể tự tiện điều tra.

Mục đích của hắn không phải là tôi không nhận ra. Trước khi đến đây Ngưỡng Mi đã dặn tôi phải bình tĩnh, chuyện nhìn thấy cái xác nếu tỏ ra sợ hãi sẽ bại lộ.

Tôi sợ ma là thật, kìm nén cũng là thật.

Mới nghĩ đến đây căn phòng đột nhiên mất điện, có cần phải linh như thế không. Cảm giác buồn nôn dâng trào đến cổ họng, tôi kìm nén thật sự quá lâu rồi.

Tôi nhận thức rõ cái xác vẫn còn giữa căn phòng, bản thân hấp tấp mà lui ra xa.

“Ngưỡng Mi.”

Giọng của Dục Phong đầy lo lắng, có lẽ hắn rõ việc Ngưỡng Mi sợ bóng tối. Tôi biết hắn đứng cách đó không xa, bản thân vì biết mới lùi về sau.