Phía Sau Lớp Mặt Nạ

Chương 41: Nghi ngờ



Chiếc váy để đi dự tiệc bị hỏng, Vũ Hân Nghiên chỉ có thể mua một chiếc khác để đi dự tiệc. Nhưng dường như tối hôm đó vận may đã rời Ngôn Bắc Hải mà đi.

Hắn vốn muốn mở rộng quan hệ hợp tác của mình kết quả lại đụng phải Trình Tuấn Triết. Kẻ này từ sau khi về nước đã lập một công ty, còn thường xuyên nẫng tay trên của Ngôn Bắc Hải.

Bữa tiệc này đương nhiên Trình Tuấn Triết cũng phải tới, mỗi khi Ngôn Bắc Hải làm quen với ai anh ta đều chen chân vào cướp mối làm ăn.

Ngôn Bắc Hải bực mình, chờ cho Trình Tuấn Triết đi vê sinh liền theo sau đến một nơi vắng vẻ mắng anh ta.

"Đừng tưởng bản thân mở được công ty là có thể thắng được tôi. Dẹp ngay cái trò bẩn thỉu cướp khách hàng của người khác đi."

Trình Tuấn Triết phì cười.

"Anh giờ ngoài cay cú thì làm được gì. Chuyện nhà đầu tư cũng phải có kỹ năng, là do kỹ năng của anh kém cỏi lại đổ cho tôi chơi bẩn sao."

Dứt lời Trình Tuấn Triết đi đến đẩy Ngôn Bắc Hải.

"Kẻ như anh không có tư cách dạy đời tôi."

Ngôn Bắc Hải biết anh ta ám chỉ việc mình nhờ biến cố của nhà vợ mới có ngày hôm nay, hắn chỉ hận không thể giết chết Trình Tuấn Triết. Nhưng vừa hay có người đi vào nên hắn không dám hành động lỗ mãng.

Trở về nhà Ngôn Bắc Hải liền trút giận với em gái.

"Tại cô làm hỏng chiếc váy mới khiến anh không lấy được hợp đồng, thiệt hại biết bao nhiêu tiền có biết không hả!"

Ngôn San San khóc lóc nói.

"Anh quá quắt quá, mấy cái đấy đâu phải lỗi của em cơ chứ! Là tại đám con nhà giàu kia bắt nạt em!"

Vương Mỹ Lâm ngồi trên sô pha quát lớn.

"Hai đứa im đi, chuyện xui xẻo như vậy chắc chắn là do Đào Thi Hàm gây ra, cô ta đang trả thù nhà chúng ta."

Với những lời hoang đường của mẹ Ngôn Bắc Hải chỉ biết thở dài.

"Mẹ à chẳng có thứ gì là ma quỷ hết, mẹ đừng có nghi thần nghi quỷ nữa được không!"

Dứt lời anh ta bực bội đi lên trên tầng, Ngôn San San cũng nói có việc bận mà ra khỏi nhà. Lúc này Vũ Hân Nghiên bưng chè bát bảo tới cho Vương Mỹ Lâm ăn, bà ta thì chẳng có tí tâm trạng nào để ăn với uống.

"Để đấy đi lát tôi ăn."

"Nhưng mẹ à chè này phải ăn nóng mới ngon, để nguội dưỡng chất sẽ bị mất đi đó mẹ."

Nói rồi Vũ Hân Nghiên cầm thìa xúc một muỗng lên đưa cho bà ta.

"Kìa mẹ, mau ăn đi, cái này ngon lắm."

Vương Mỹ Lâm tái mét mặt, tại sao giọng nói này lại nghe giống như Đào Thi Hàm đến vậy. Bà ta hét lên một tiếng ngồi dậy hất văng bát chè nóng cùng Vũ Hân Nghiên sang bên cạnh.

Tiếng động lớn làm cha con họ Ngôn chạy vào kiểm tra. Chỉ thấy Vương Mỹ Lâm chỉ vào Vũ Hân Nghiên chửi bới.

"Là cô ta, cô ta chính là Đào Thi Hàm, mau đuổi cô ta đi đi!!"

Vũ Hân Nghiên sợ sệt nhìn mẹ chồng, Ngôn Bắc Hải nghĩ mẹ mình lại phát bệnh nên đến đỡ Vũ Hân Nghiên lên còn lau đi chè dính trên người cô.

"Mẹ nhìn cho rõ đi, đây là Hân Nghiên, Thi Hàm đã mất ba năm rồi mẹ ơi!"

Ngôn Bắc Hải không muốn so đo với mẹ nữa đưa Vũ Hân Nghiên ra ngoài, còn lại hai vợ chồng trong phòng Ngôn Tống Bình lại nói một câu.

"Bà cứ như thế này bí mật chúng a che giấu sẽ bị kẻ khác biết mất!"

"Nhưng nó chính là Đào Thi Hàm, ông phải tin tôi."

Hết cách Ngôn Tống Bình phải an ủi bà ta.

"Được rồi để ngày mai tôi sẽ cho người tìm kiếm xương cốt của Đào Thi Hàm, vừa lòng bà chưa?"

Vương Mỹ Lâm gật đầu chấp thuận. Phải thấy tận mắt thi thể của Đào Thi Hàm bà ta mới an tâm ngủ được.

Nhưng lúc này đây Vương Mỹ Lâm lại trở nên cảnh giác với con dâu mới. Sáng hôm sau bà ta dậy sớm nấu một nồi cháo bề bề.

Cả nhà đi xuống thấy bà ta nấu ăn thì kinh ngạc lắm, Ngôn San San gặng hỏi.

"Mẹ à mẹ khỏi đau lưng rồi sao?"

"Ờm, đã khỏi rồi nên muốn nấu chút gì đó cho cả nhà."

Nói xong bà ta múc cháo ra bát, đến lượt Vũ Hân Nghiên thì bà ta múc nhiều bề bề cho cô nhất.

"Mấy hôm mẹ ốm là con chăm sóc cho mẹ nên mẹ cho con nhiều bề bề nhất đó."

Ánh mắt Vũ Hân Nghiên ngạc nhiên với thái độ này của bà ta, cô gật đầu cảm ơn rồi nhìn bát cháo chưa vội động đũa. Vương Mỹ Lâm quan sát nhất cử nhất động của cô còn hỏi.

"Ăn đi con, để nguội nó tanh đó."

"À vâng thưa mẹ."

Vũ Hân Nghiên múc bề bề lên ăn ngon lành trước con mắt của Vương Mỹ Lâm, ăn xong cô còn khen mẹ chồng nấu ăn thật ngon.

Vương Mỹ Lâm thì không nói gì, sở dĩ bà ta làm vậy muốn xem cô con dâu kia rốt cuộc có phải Đào Thi Hàm không. Đào Thi Hàm bị dị ứng hải sản, vì thế bà ta đặc biệt nấu cháo bề bề xem phản ứng của cô.

Vậy mà ăn xong Vũ Hân Nghiên vẫn chẳng có biểu hiện gì khác thường, còn cười nói bình thường làm bà ta khó hiểu. Chẳng nhẽ bà ta đã trách nhầm con dâu mới rồi?