Phía Trên Cường Phu Ắt Có Dũng Thê

Chương 7



Lâm phu nhân là người khá thực tế, bà mang theo hai nha hoàn và nửa rương sách, trừ hai cái này thì bà tay trắng vào Lâm gia, sau bà quản gia nhưng không quản bạc. Muốn vật gì đắt giá một chút cũng sẽ mở miệng hỏi qua gia chủ, đáp ứng rồi bà mới mua, nếu không đáp ứng bà cũng không đoái hoài tới vật đó nữa. Bà không có của hồi môn để về sau cho lại con gái, đồ hồi môn của bà là vẻn vẹn mấy cuốn sách và mấy bồn hoa.

Cái bà có thể cho con gái là tình yêu thương và những cử chỉ triều mến của mình.

Cũng may, nữ nhi là con cái Lâm gia, dù là một cộng lông dê chăng nữa tóm lại của hồi môn của con bé chắc chắn sẽ có.

Thấy Lâm phu nhân bình thản vậy, Lâm Đại Nương buồn cười “ Người không sợ cha phiền sao.”

Lâm phu nhân cười liếc nàng một cái, đem nữ nhi ôm trong ngực, nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, mỉm cười nói: “Ngươi còn biết đau lòng hả?”

Lâm Đại Nương cười ha hả rồi thở dài: “Lão cha nói kiếp trước chắc ông đã nợ con, con sẽ để cha xem chủ nợ hàng thật giá thật là như thế nào.”

Lâm phu nhân cũng buồn cười, nhịn không được vỗ nhẹ đầu nàng “Bướng bỉnh.”

**

Lâm Tam Bảo bên ngoài được người ta biết đến với vai trò là tiểu quản sự của tiệm gạo Lâm ký mễ hành, quản lí cửa hàng gạo Lâm gia đã hơn hai mươi năm, nhưng trên thực tế ông là tai mắt lớn nhất của Lâm gia ở Trướng Châu, thủ hạ của ông là mấy chục tiểu thám tử.

Tính ra ông chỉ nhỏ hơn Lâm lão gia hai tuổi, vốn là thời trẻ Lâm thái lão gia từ ngàn dặm ở ngoài điền viện xa xôi phái tới cấp làm gia nô cho Lâm lão gia.

Ông vốn thông minh, cùng Lâm lão gia cảm tình cũng tốt, sau này Lâm lão gia nghĩ cách giúp ông thoát tịch đưa vào thư viện muốn cho ông đi trên con đường làm quan. Đáng tiếc ông tuổi trẻ khí thịnh, ở trong thư viện ẩu đả đám con cháu quan gia, bị phán giam mười năm, xem như phụ sự kỳ vọng của Lâm lão gia đối với ông.

Sau khi ra khỏi lao tù, Lâm lão gia vẫn thu nhận ông, lại phân cho ông làm việc, Lâm Tam Bảo mới ra tù đã có thể thành gia lập nghiệp.

Mấy năm nay ông vì Lâm gia vào sinh ra tử, luận về trung thành, quan hệ giữa thủ hạ Lâm Tam Bảo và Lâm Bảo Thiện được coi là một mảnh kiên trung, tình cảm giữa họ từ lâu đã không còn dừng lại ở hai từ cảm kích.

Hiện tại, nhân vật đầu đảng này đang ngồi trước mặt Lâm Bảo Thiện, cúi đầu nhẹ giọng cáo trạng nữ nhi bảo bối của Lâm lão gia: “Không nói đến nàng suốt đêm đưa người đi, hôm qua lại tìm ngỗ tác tìm được hai thi thể giống hai lão phu thê đánh xe, lão nô ngạc nhiên chính là, nàng là như thế nào quen biết lão ngỗ tác đó?”

Lão ngỗ tác căn bản không phải người phe bọn họ, Lâm Tam Bảo mấy ngày nay bị đại nương tử dọa ra một thân thân mồ hôi lạnh, lúc ấy nghe nói đại nương tử lớn mật che trời, ông liền ý niệm giết lão ngỗ tác cũng đã nghĩ đến rồi.

“Lại nói, lão ngỗ tác và nương tử là anh em kết nghĩa, đó là một giới âm nhân, người bình thường nào dám gần bọn họ, đại nương tử quen biết hắn khi nào? Lão nô lúc trước nghĩ trăm lần cũng không ra.” Lâm Tam Bảo càng nói càng thì thào, ông một lão thám tử, hơn nửa đời đều sống trong bóng đêm, khẩu khí này cũng hơi bí hiểm chút.

Lâm Bảo Thiện nheo nheo mắt lại, tầng tầng lớp lớp thịt mỡ trên mặt che đi đôi mắt ti hí mà người ta không nhìn kỹ sẽ không thấy “ Dạo này nó hay làm mấy chuyện kỳ quái, ra khỏi cửa phái người bảo vệ cho cẩn thận. Quay đầu ta phải tìm ngày lành, thỉnh cao tăng lại giúp nó tụng niệm hoá giải.

Dù sao theo lão gia chuyện này không phải đại nương tử sai, là đụng tới người của nàng là không đúng; không phải đụng tới người của nàng là không đúng, đó chính là thời cơ không đúng nên mới tìm cao tăng hóa giải. Lâm Tam Bảo nghe nhiều, đầu cũng chưa ngẩng lên tiếp tục báo cáo: “ Người La gia hiện nay đều đinh ninh La Cửu trộm bạc bỏ trốn, còn tung tin hắn ăn cắp ngọc như ý Quan Âm giá trị liên thành trong phòng La phu nhân, lão gia, cái đó không phải La Cửu trộm, nên làm thế nào ạ?”

“ Hả, chẳng lẽ?”

“Lão nô hỏi nương tử, nàng sai người đóng giả nữ đầu bếp vào phòng La Phu nhân trộn ít bạc vụn để La Cửu có lý do bỏ trốn, thấy ngọc như ý trong phòng, nàng nghĩ trộm cũng trộm rồi nên dứt khoát sai người trộm nốt để La gia khỏi nghi……”

Lâm Bảo Thiện vừa nghe thấy không thích hợp lắm, đánh gãy lời ông “Ngươi từ từ nói ta nghe nào”

Ông đấm đấm mấy cái trên ngực, thở hổn hển hai ba hơi, tiếp: “ cái đoạn mà nghịch tử kia nói ấy?”

Cũng chỉ mắng mấy câu, lão Lâm Tam Bảo mắt giật giật, nhẹ giọng tiếp lời: “Còn nói nếu như thám tử trong nhà có bản lĩnh như vậy, nàng sớm để chúng nô dọn trống nhà đó, đem chứng cứ La gia phạm tội dâng lên kinh để thánh thượng giết hắn, nào để La gia đè đầu cưỡi cổ chúng ta.”

Lâm lão gia chụp giường, “ Con bé bất hiếu này, sao ta lại sinh một đứa như vậy chứ! Nó đây là cảm thấy nàng lão cha nó không có bản lĩnh diệt nổi La gia có phải không?”

Nếu như không phải quá béo, Lâm lão gia chắc chắn sẽ nhảy dựng lên.

Lâm Tam Bảo giật giật cơ miệng, cảm thấy giận kiểu này cũng như không, chốc nữa Lão gia lại mềm lòng ấy mà nên ông cũng im miệng.

Lâm Bảo Thiện tức đến thở không thông, “ Nó tưởng La gia dễ đối phó vậy sao?”

Ngài cũng biết khó đối phó à? Lão quản sự mặc đen như đít nồi để nhấn mạnh tính nghiêm trọng của vấn đề.

Lâm Bảo Thiện bị ông ta nhìn đến cũng có vài phần gượng gạo, trong lòng ông rất rõ ràng nữ nhi lần này quá mức lỗ mãng, chuyện này chỉ cần sai sót một tí ti, Lâm gia liền phải chịu vạ lây, đây không phải việc nhỏ.

Nhưng Lâm Bảo Thiện ông chỉ có một đứa con gái, ngày thường đều không nỡ nói nặng nó hai câu, nói rồi trong lòng liền áy náy, nào bỏ được để cho người nói nó không tốt.

“Tóm lại là không xảy ra việc gì,” Lâm Bảo Thiện thuận thuận khí, cùng Lâm Tam Bảo nói, “Con bé tuổi này đã thủ đoạn quyết đoán, hiếu thắng hơn ta năm đó.”

Rốt cuộc cũng xong, Lâm Tam Bảo im lặng.

“Lão ngỗ tác kia không thành vấn đề chứ?”

“Hẳn là không thành vấn đề, lão thân mang bệnh nặng, sống không được mấy ngày nữa.”

“Sao ngươi biết?”

“Vị này là bệnh nhân của Chu Bán Tiên.”

Chu Bán Tiên là đại phu Lâm gia, nhưng không ở Lâm gia. Hắn ở trên núi Bán Nguyệt ngoài thành có mảnh đất trồng thuốc, có cả phòng ốc, ngày thường đều ở đó xem bệnh bốc thuốc, áo cơm Lâm gia đưa qua, chỉ khi Lâm gia gọi đến mới qua đây xem bệnh.

Mấy tháng nay thân thể Lâm Bảo thiện không tốt, hai tháng đầu Chu Bán Tiên đều ở Lâm gia, nhưng lại không bỏ xuống được những bệnh nhân nghe danh hắn lên núi xem bệnh, nên hắn cũng hối hả qua lại hai đầu. Nửa tháng nay sức khỏe ông tốt lên chút, hắn đã xin về núi xem bệnh hai ba ngày.

Đoạn thời gian này, nhân lúc tự mình phụ giúp Chu Bán Tiên sao thuốc cho cha, Lâm Đại Nương hướng phòng thuốc bên kia chạy qua chạy lại. Nếu Chu Bán Tiên không để ý việc này, nàng không nói Lâm Bảo Thiện cũng là vô pháp biết đến.

Khuê nữ gần nhất cũng chỉ trò chuyện với ông chuyện nhà, chuyện vui còn việc khác không nhắc đến.

Lâm Bảo Thiện vừa mới ngã xuống mấy ngày nay, toàn thân không tri giác nhưng miệng thì rất hoạt ngôn. Nữ nhi mỗi ngày bồi ông nói chuyện phiếm, mỗi ngày người hầu phụ ông xoay người rất nhiều lần, giơ tay nhấc chân, cánh tay ông quá nặng nhấc lên hơi khó nên Chu Bán Tiên thường châm cứu tay ông, buộc ông uống thuốc ăn cháo, thịt cũng không cho một ngụm. Như vậy dưỡng gần ba tháng, ông có thể nói chuyện, tay cũng có thể động, chân cũng có chút tri giác, nhưng nữ nhi vốn dĩ đã gầy nay còn gầy hơn.

“Người này đáng tin cậy?”

“Đáng tin cậy, lão ngỗ tác chỉ có một con gái duy nhất, thời trẻ hắn hoà li rồi con gái đi theo mẹ đẻ, vợ lão cũng không gả cho người khác mà một mình nuôi nữ nhi, tiểu thư kia nay lớn cũng đã gả chồng, đại nương tử đã sai chúng ta lặng lẽ đưa chút bạc cho hai mẹ con.” Vì mẹ con họ sau này, lão ngỗ tác hẳn sẽ ngậm chặt miệng.

Bất quá với Lâm Tam Bảo mà nói, đại nương tử cũng quá mềm lòng. Quyết đoán một đao bổ xuống là giải quyết gọn gàng tận gốc, so với tiền, so với tin người thì đáng tin cậy hơn nhiều.

“Này cũng tốt, bất quá trong khoảng thời gian này ngươi chú ý nhất cử nhất động của hắn đề phòng vạn nhất.”

“Lão nô đã biết.”

“Ai” nói đến tận đây, Lâm Bảo Thiện giật giật ngón tay, cùng Lâm Tam Bảo thở dài nói: “Tam Bảo à, ta lần này từ quỷ môn quan về, cũng không biết có thể ngây ngốc bao lâu. Khoẻ lại cũng không bằng trước kia, ta chỉ có một nhi một nữ, ngươi hãy giúp ta để ý chúng.”

“Ngài yên tâm, lão nô là nô của ngài cũng là nô của công tử và nương tử.” Lâm Tam Bảo xúc động dừng lại, lại nói “Ngài nhất định sống lâu trăm tuổi.”

Lâm Bảo Thiện cười khổ một tiếng, “Không nói cái này, ngươi hiểu ý ta là được, ta sẽ nói chuyện với nó.”

Không chỉ muốn nói cho nàng nghe, mà phải làm cho nàng đặt lời nói của ông vào trong lòng.

Nhưng Lâm Tam Bảo hiểu, nếu nói Lâm Hoài Quế là mệnh căn tử của lão gia, Lâm Đại Nương chính là đầu quả tim của ông. Đầu quả tim há nói bỏ là bỏ.

**

Mưa xuân liên miên không ngừng, ngày ấy ngừng một chút, lại liên tiếp mưa vài ngày. Mưa không ngừng, ban ngày mà trời vẫn xám xịt, Lâm gia các di nương cả ngày thở ngắn than dài, đến tìm chủ quản Lâm phủ đại nương tử —— tìm được rồi liền ở trước mặt nàng thở dài thường thượt.

Các bà nhiều người, tập hợp lại than thở làm nàng nhức đầu.

Không tới hai ngày, tiệm vải Trương Ký mới ra lò mấy thướt vải mới từ phường vải, liền kéo hai xe lớn đến Lâm phủ.

Đằng trước Trương Ký nhị chưởng quầy và Lâm phủ quản gia tính toán sổ sách, ở hậu viện Lâm gia các di nương hoan thiên hỉ địa mà vây quanh vải mớ vải vóc phân chia với nhau.

Lâm gia di nương nhiều, hơn nữa đang bày ra gần trăm thướt vải, cứ xem ngày thường người một nhà cùng nhau ăn cơm ngồi chật cả đại đường là biết, bọn nha hoàn cũng không dám tiến vào, sợ dưới chân dính nước mưa cọ dơ xiêm y các di nương.

Di nương Lâm gia dáng người đầy đặn chiếm đa số, hầu như đều thích ăn mặc xinh đẹp, có cùng thị hiếu ăn mặc giống nhau, còn Lâm Đại nương quần áo giản đơn ngồi ở giữa các bà có hơi lạc quẻ……

“Ai nha, Bát tỷ, cái này hợp với ngươi, nhìn đẹp vô cùng.”

“Phải không? Ta ướm thử nhé.”

Thất di nương và bát di nương là hảo tỷ muội. Truyện Bách Hợp

“Thập Nhất muội, cái màu xanh lục quê mùa này ta để dành ngươi nhé……” Lúc này, lục di nương mở miệng.

“Thớ vải này không hợp ngươi đâu” Ái thiếp thứ mười một của Lâm lão gia, thả thớ vải trên tay xuống, ném một thướt màu vàng nghệ qua khiêu khích Lục di nương.

Hai bà oan gia, mở miệng tất chiến tranh.

“ Hừ cái thứ này hợp với người xấu xa như ngươi đấy……”

“Ngươi mắt mù đi, ha rõ ràng nó hợp với ngươi hơn!”

“Ngươi mới mù!”

“Ngươi mù, ngươi xấu, ngươi bà già thối tha!”

“Ngươi mới già, ngươi mới già!” Lục di nương tuổi không nhỏ nay bị chọc trúng chổ đau liền nổi máu điên.

Hai di nương lúc này mới cháp nhau hai câu liền buông vải trong tay xuống, hướng đối phương nhào tới, bắt lấy tóc tai đối phương ghì xuống.

Bọn nha hoàn trong phòng thấy lại đánh nhau, đầu bắt đầu đau tức tốc nói vọng ra nha hoàn phòng ngoài “Kêu phu nhân, kêu phu nhân qua đây!”

Không cho các bà tìm việc vui, các bà liền mỗi ngày cản nàng, cùng tiểu hài tử như nàng đây thở ngắn than dài, rất giống Lâm phủ họ là địa ngục trần gian chán ngắt; còn tìm việc vui cho các bà, nàng chưa uống hết chén trà là mấy bà nhào vô chí choé, nhìn cảnh đánh nhau hăng say nàng cảm thấy việc này vô pháp giải quyết.