Phía Trên Những Đám Mây

Chương 1: Gặp lại



Edit: Như Huỳnh

Trong bệnh viện người người ra vào, không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.

Hành lang ở tầng khoa Chỉnh hình tràn ngập những tiếng leng keng, xen lẫn những tiếng rên rỉ khó chịu.

Không giống như những người khác, một cô gái mặc váy màu xanh nhạt ngồi trước cửa phòng khám của bác sĩ trưởng khoa, cô không nói gì, cúi đầu xuống, như thể không hề bị bệnh.

Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy bàn tay phải của cô hơi cong.

"Số 38, Hứa Vi Ngôn."

Nghe thấy tiếng máy móc rên rỉ, cô im lặng giơ tay trái lành lặn lên xoa mũi, bước vào phòng khám, đóng cửa lại thì phát hiện bên trong không có ai.

Hứa Vi Ngôn ngồi thẳng, một chiếc gương dài trong góc phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của cô gái với những đường nét duyên dáng thanh tú, chiếc mũi nhỏ và làn da trắng ngần.

Khoa Chỉnh hình của bệnh viện Thần Dương nổi tiếng ở Vận Thành, nếu không nhờ người bạn tốt Tô Niệm đăng ký cho cô qua mối quan hệ gia đình, Hứa Vi Ngôn sẽ không bao giờ đến đây. Cô không có tiền cũng không có thời gian, cô chỉ cần tìm một phòng khám nhỏ để điều trị.

Thời gian trôi qua, chiếc đồng hồ trên bức tường màu trắng không ngừng phát ra âm thanh, Hứa Vi Ngôn trở nên bồn chồn.

Phòng khám của bác sĩ trưởng nằm ở cuối hành lang, có rất ít người, cô tự hỏi liệu mình có bị bỏ quên ở đây hay không.

Hứa Vi Ngôn đứng dậy nhìn xung quanh một lúc, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên cánh cửa đang hé mở cạnh bàn bác sĩ.

Cô nắm lấy vạt váy rồi chậm rãi đi về phía đó, chỉ muốn xem bên trong có ai không.

Khi mở cửa, cô nhìn thấy giá treo quần áo và tủ giày ở cửa, đa số là giày da đen và áo blouse.

Ánh mắt Hứa Vi Ngôn càng sâu, đây hẳn là phòng nghỉ. Có một cái giường cỡ trung, trải đệm màu xanh và trắng, phía trước giường có người đang đứng.

Nói chính xác hơn đó là một người đàn ông.

Thân hình thẳng tắp, cơ bắp săn chắc và những đường nét cơ bụng rõ ràng. Hứa Vi Ngôn chớp mắt, sau đó cô nhận ra mình đang làm gì liền che mắt lại và cúi đầu kêu lên: "A!"

Người này không mặc quần áo!!!

Hứa Vi Ngôn quay lưng lại, lẩm bẩm, "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..." Cô đưa tay đẩy cửa định đi ra ngoài.

Cô một tay che mắt, tay còn lại mò mẫm trong không trung. Kết quả là... cánh cửa được cô dùng tay đóng lạ, ngay khi tiếng khóa tự động vang lên, căn phòng phút chốc trở nên im bặt.

Hứa Vi Ngôn: "..."

Một âm thanh giễu cợt nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, Hứa Vi Ngôn sửng sốt khi nghe lại giọng nói đã lâu không được nghe: "Hứa Vi Ngôn, đã ba năm không gặp, cô đã trở nên táo bạo hơn rất nhiều."

Hứa Vi Ngôn sững người.

Sẽ không ai gặp lại người yêu cũ khi đi khám bệnh chứ?

Cô đờ đẫn một lúc, rồi từ từ bỏ bàn tay đang che mặt xuống, quay lại nhìn anh.

Người đàn ông đã mặc sơ mi trắng, trên tay cầm áo blouse, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lãnh đạm.

Anh đã trưởng thành hơn trước, gương mặt gầy đi rất nhiều nhưng vẫn là con người lạnh lùng như xưa, khác hoàn toàn với sự ngượng ngùng của cô.

Trái tim vốn đã tê dại của Hứa Vi Ngôn lại cảm thấy một cảm giác cơn đau vô hình.

Hóa ra đã ba năm kể từ khi cô và Cố Dư An chia tay.

*****

Phòng khám cách âm rất tốt, hiện tại chỉ có tiếng lật trang giấy, Cố Dư An đeo cặp kính gọng vàng, cẩn thận lật qua sổ bệnh án, thản nhiên hỏi: "Bao lâu rồi?"

Hứa Vi Ngôn hơi ngẩng đầu, trầm mặc một lúc, mới đáp: "Đã hơn nửa tháng."

Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi, Cố Dư An ngước mắt nhìn cô.

"Cho tôi xem."

Hứa Vi Ngôn ngơ ngác nhìn anh: "Cái gì?" Cô không hiểu.

Cố Dư An cau mày, không kiên nhẫn nói: "Tôi cần xem vết thương."

Hứa Vi Ngôn hiểu ý, nhanh chóng giơ tay phải lên cho anh xem, tay cô vốn chỉ hơi sưng và đau, lúc ngẫu nhiên đưa tay ra cô không chú ý, bây giờ càng sưng tấy và ngứa ran hơn. Lúc giơ lên, cô không khỏi co rúm người lại, ép ra vài giọt nước mắt.

Cố Dư An đặt cây bút đang cầm xuống, nhẹ nhàng nắm tay cô từ bên dưới. Hai bàn tay chạm nhau, tay anh chạm vào làn da khiến Hứa Vi Ngôn khó chịu quay mặt đi, nhưng người đàn ông chỉ chăm chú nhìn vào vết thương.

Đầu ngón tay Cố Dư An lạnh buốt, không biết vì sao, Hứa Vi Ngôn cảm thấy cơn đau đã giảm đi rất nhiều.

"Tại sao đến bây giờ mới tới đây?"

Nó có vẻ sưng tấy nghiêm trọng, Hứa Vi Ngôn nhanh chóng rút tay lại, "Thật ra không nghiêm trọng lắm, chỉ là tôi dùng chút lực nên nó sưng lên trông có vẻ nghiêm trọng thôi."

"Không nghiêm trọng, nếu đến trễ có thể trực tiếp lên bàn mổ."

Cố Dư An đưa bệnh án cho cô, trên đó viết rất nhiều chữ, tuy viết nguệch ngoạc nhưng phần lớn đều có thể đọc được.

"Viêm bao gân, nhận lệnh lấy thuốc và điều trị." Cố Dư An giải thích cho cô.

"Được." Hứa Vi Ngôn nhận lệnh đứng lên, cô không thể ngồi yên được nữa, cô nói: "Cảm ơn... Bác sĩ Cố."

"Chờ một chút." Cố Dư An ngăn cô lại, sau đó ném một tập giấy note lên bàn trước mặt cô, "Tên, phương thức liên lạc."

Hứa Vi Ngôn trầm mặc, vẫn là hỏi: "Anh cần cái này để chữa bệnh sao?"

Cố Dư An một tay nâng cằm, ngón tay thon dài lọt vào trong mắt, chiếc nhẫn bạc đơn giản tình cờ vừa vặn trên ngón áp út của anh đặc biệt bắt mắt, Hứa Vi Ngôn choáng váng một lúc.

"Cô Hứa, cô có nghĩ tôi muốn nối lại mối quan hệ của chúng ta không?" Anh cười khẩy, vẻ mỉa mai lộ rõ.

Hứa Vi Ngôn định thần lại, cúi đầu nghe anh nói: "Chắc hẳn cô phải trả rất nhiều tiền để đăng ký khoa này. Tất nhiên, đối với một nghệ sĩ Cello như cô thì số tiền này chắc chẳng là gì cả. Nhưng tôi là bác sĩ, vì cô đã bỏ tiền đi khám ở đây nên tôi phải chịu trách nhiệm cho em."

"Xin đừng hiểu lầm." Những chữ cuối cùng lớn đến mức Hứa Vi Ngôn không thể nghe được nữa, cô cầm bút lên và viết nhanh phương thức liên lạc của mình lên giấy, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài mà không hề dừng lại.

Không có gì đau đớn hơn sự chế giễu của người cũ.

Sau khi cô rời đi, Cố Dư An nhặt xấp giấy note lên, xé ra, dùng tay cẩn thận xoa từng chữ trên đó, giữ chặt trong tay cho đến khi tờ giấy nhăn lại thành một quả bóng.

Hứa Vi Ngôn bước nhanh đến cổng bệnh viện, chiếc túi màu trắng cô mang theo có hai hộp thuốc. Cô bỏ đồ vào trong túi, cái nắng như thiêu đốt khiến da cô bỏng rát, một số cô gái cầm ô và ôm bạn trai đi ngang qua cô, vừa nói vừa cười.

Hứa Vi Ngôn đứng khô khan một lúc, một cô gái mặc đồng phục học sinh Sơ trung ngập ngừng dừng lại bên cạnh cô, sau đó không nhịn được nhẹ giọng hỏi: "Chị, chị có thấy khó chịu không?"

Cô gái chỉ vào tay Hứa Vi Ngôn, "Có đau lắm không?"

Hứa Vi Ngôn không trả lời, ngơ ngác nhìn cô gái, cô gái vội vàng lấy khăn giấy từ trong cặp ra nhét vào tay cô: "Chị ơi, em sắp muộn học rồi, không an ủi chị được nữa. Chị đừng khóc nữa, nếu không khỏi thì đi tìm bác sĩ kê cho chị một ít thuốc giảm đau."

Nói xong, cô gái mỉm cười với Hứa Vi Ngôn rồi bỏ chạy.

Lúc này có lẽ khoảng 2h30 chiều, giờ cao điểm ở trường học.

Nghe cô gái nói xong, Hứa Vi Ngôn giơ tay còn lại lên lau mắt, mặt cô ướt và khá nóng chắc do khóc quá nhiều.

Điện thoại chợt reo lên, Hứa Vi Ngôn khó khăn lấy điện thoại từ trong túi ra bằng một tay, là một số lạ, cô nhấc máy.

"Là cô Hứa à?" Bên kia hỏi.

"Ừ." Hứa Vi Ngôn trả lời.

"Xin chào, tôi là trợ lý của Giám đốc Cố Dư An ở bệnh viện Thần Dương. Thời gian chẩn đoán và điều trị được sắp xếp cho cô vào lúc 8 giờ sáng ngày mai, cô thấy thế nào?"

"Được."

"Nhân tiện, ừm... cô có thể ngâm nước ấm để giảm đau."

"Được."

Bác sĩ Ngô đặt điện thoại xuống, thật kỳ lạ, sao bác sĩ Cố lại quan tâm đến bệnh nhân như vậy. Không chịu nói cho người đó biết chính anh là người đã nói, cô gãi đầu thắc mắc rồi tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Hứa Vi Ngôn mua hai cái bánh bao ở ven đường, dự định để dành cho bữa tối, căn hộ cô ở cách xa trung tâm thành phố, xung quanh hầu như không có người chứ đừng nói gì đến đồ ăn.

Cố Dư An tưởng rằng những năm nay cô sống rất tốt, nhưng không phải vậy, bốn năm trước cô chuyển đến thành phố khác sinh sống, không có quan hệ hay kinh nghiệm gì nên rất khó hòa hợp.

Bất cứ ai nghe cô chơi đàn Cello đều nói âm nhạc của cô vô hồn, không cảm xúc. Cô không biết mình bị làm sao, mỗi lần chơi đàn, trong đầu cô tràn ngập những lời lăng mạ bừa bãi của mẹ, giống như một lời nguyền. Ngay cả khi cô trốn khỏi thành phố này, cô không có cách nào để thoát khỏi nó.

Sáng hôm sau, Hứa Vi Ngôn theo tiếng đồng hồ báo thức dậy, khoảng 7 giờ, từ nơi ở của cô đến bệnh viện mất hơn nửa tiếng, cô phải dậy sớm để chuẩn bị.

Cô không có thói quen ăn sáng nên khoảng mười phút sau cô đã thu dọn đồ đạc và ra ngoài.

Điện thoại reo vào lúc này.

"Vi Ngôn?" Người gọi là một cô gái mà cô quen biết, đang chơi kèn trong một rạp hát cỡ trung ở Vận Thành.

"Ừ." Hứa Vi Ngôn đáp, đeo túi xách vào, lấy chìa khóa đóng cửa.

"Là thế này, nghệ sĩ Cello trong rạp hát của chúng tôi đột nhiên thay đổi công việc, bây giờ không có người thay thế. Sáng nay có một vở nhạc kịch, cậu có muốn thử không?" Giọng cô gái trầm xuống vì cô ấy đang trong giờ làm việc.

Hứa Vi Ngôn lập tức trả lời: "Được."

Từ khi trở lại Vận Thành, cô đã nửa tháng không làm gì, điều này đối với cô rất quan trọng.

"Tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu và cậu phải đến ngay nhé, nếu thể hiện tốt, cậu có thể ở lại."

Bệnh viện Thần Dương, 7h50 sáng.

Trong bệnh viện đã có rất nhiều người xếp hàng dài đăng ký, còn có nhiều người mặc quần áo bệnh nhân đi lại ở hành lang ngoài phòng bệnh.

Cố Dư An kiểm tra phòng xong, đi đến quầy lễ tân hỏi một số việc cần thiết. Anh làm việc rất nghiêm khắc, không cho phép cấp dưới phạm sai lầm, cho nên thường vào lúc này các cô y tá rất tập trung, không có hành vi khùng điên như thường lệ.

Trợ lý Ngô đứng sang một bên chờ đợi một lát, cho đến khi nói xong Cố Dư An cũng không để ý tới cô.

"Bác sĩ Cố, bệnh nhân số 38 Hứa Vi Ngôn sáng nay gọi điện nói rằng cô ấy không thể đến được."

Người của Cố Dư An dừng lại, không nói gì.

- ---------------------------

Truyện vẫn chưa được beta, nếu độc

giả bắt gặp lỗi chính tả hoặc trường hợp khác hãy nói ngay cho editor để chỉnh sửa lại. Xin cảm ơn!