Phía Trên Những Đám Mây

Chương 3: Tự sát



Edit: Như Huỳnh

"Cô lo lắng tôi sẽ giết cô sao?"

Hứa Vi Ngôn lắc đầu, thành thật nói: "Không, anh rất nghiêm túc và là một bác sĩ giỏi."

Có lẽ anh cảm động trước tấm thẻ người tốt của cô, Cố Dư An dịu giọng nói: "Nếu không muốn vật lý trị liệu, chỉ cần tiêm thuốc, uống thuốc đúng giờ và tự chăm sóc bản thân. Lát nữa, tôi sẽ yêu cầu y tá đến truyền dịch cho cô."

Hứa Vi Ngôn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu, "Anh không phải còn có ca phẫu thuật à? Đừng lo lắng cho tôi, truyền dịch xong tôi sẽ tự mình rời đi."

Cố Dư An không nói gì, xoay người đi ra ngoài.

Hứa Vi Ngôn ngồi tựa lưng vào ghế, cảm thấy hơi choáng váng, lúc nãy trông hai người quen thuộc đến mức như đã trở lại thời Đại học.

Khi đó Cố Dư An đang nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, cô sẽ ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong phòng thí nghiệm đợi anh. Đợi hồi lâu, Cố Dư An sẽ hỏi cô có muốn đi ngủ trước không.

Giọng điệu của anh rất ôn hòa, nhưng sự mệt mỏi khi làm thí nghiệm trong thời gian dài chiếm trọn trong mắt anh. Hứa Vi Ngôn cảm thấy đau xót, ngồi thẳng dậy và nói với anh rằng cô phải đợi anh.

Mà Cố Dư An cũng sẽ cùng Hứa Vi Ngôn trèo cửa sổ, nửa đêm chạy vào phòng nhạc, nơi này cách âm rất tốt, cô có thể thoải mái luyện tập, Cố Dư An dựa vào cửa sổ trông chừng. Thỉnh thoảng anh sẽ trêu cô một chút, nói dối là có người đến, cô sợ đến mức suýt chui xuống gầm bàn, cho đến khi nghe thấy nụ cười thành công của Cố Dư An.

Trong ký ức đó, mối tình lãng mạn của họ được lan truyền rộng rãi trong trường, ai cũng thích nghe những câu chuyện về trai đẹp, mỹ nữ. Hứa Vi Ngôn cũng cùng anh nhận được nhiều giải thưởng ở trường, nhưng sau đó... mọi thứ đều mất đi vẻ huy hoàng.

Y tá nhanh chóng đi vào truyền dịch cho Hứa Vi Ngôn, để thuận tiện, cô ấy bảo Hứa Vi Ngôn ngồi trên ghế sofa. Vị trí tiêm nằm trên xương, khi kim đâm vào, Hứa Vi Ngôn có chút đau đớn nhắm mắt lại.

*****

Sau ca phẫu thuật đã gần bốn giờ chiều, Cố Dư An thay quần áo phẫu thuật, rửa tay rồi vội vàng đi đến phòng khám.

Sau khi mở cửa, người đang ngồi co ro trên ghế sofa lọt vào tầm mắt anh. Cố Dư An không hiểu tại sao anh lại thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự mong chờ cô sẽ đợi anh.

Hứa Vi Ngôn vừa bước vào đã không khỏi buồn ngủ, đầu óc choáng váng, y tá đến hai lần để thay bình truyền dịch cho cô, cho đến khi hết bình thứ ba cô mới tỉnh dậy.

Cố Dư An gọi y tá rút kim tiêm cho cô.

Cố Dư An đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai, gọi cô dậy: "Hứa Vi Ngôn?"

Hứa Vi Ngôn mở mắt ra, lờ mờ bắt gặp ánh mắt của anh, cô sửng sốt trong giây lát.

"Đã đến lúc rút kim ra." Cố Dư An bước đi, y tá tiến tới giúp cô rút kim.

Hứa Vi Ngôn có chút xấu hổ, cô không ngờ bản thân lại ngủ ở đây sâu như vậy, cô liếc nhìn đồng hồ trên tường. Chúa ơi, lần truyền dịch này thật sự kéo dài rất lâu.

Cố Dư An nhìn ra ý tứ của cô, nói: "Đây là lần đầu tiên cô dùng thuốc nên liều lượng sẽ giảm dần trong những lần sau."

Ánh mắt trở lại vẻ thờ ơ, Hứa Vi Ngôn gần như nghĩ rằng đó là ảo giác. Cô vội vàng đứng dậy, chiếc áo đắp trên người rơi xuống đất, Hứa Vi Ngôn nhặt lên, là áo khoác của Cố Dư An, có phải anh đắp nó cho cho cô không?

"Bác sĩ Cố, cảm ơn, tôi không làm phiền anh nữa."

"Hứa Vi Ngôn." Cố Dư An gọi cô lại, bàn tay đặt trên bàn siết chặt: "Đã gần sáu giờ rồi, em không đói à?"

Cái gì?

Anh đang quan tâm đến cô à?

Hứa Vi Ngôn sững sờ, "Bác sĩ Cố..."

"Ý tôi là ăn tối cùng nhau nhé?"

Cố Dư An nghĩ anh vẫn là thất bại khi nhìn thấy Hứa Vi Ngôn, trong đầu anh chỉ có một điều duy nhất, chính là anh vẫn muốn ở bên cô thêm lần nữa.

Những lời phàn nàn, cáu kỉnh, tức giận đó đều biến mất ngay khi anh nhìn thấy cô.

"Bác sĩ Cố, quan hệ của chúng ta không thích hợp đi ăn cùng nhau, vợ anh sẽ hiểu lầm." Hứa Vi Ngôn nói, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi rất nhiều, trong lòng nặng trĩu.

Cố Dư An cho là mình nghe nhầm: "Cái gì?"

"Vợ?"

Hứa Vi Ngôn mím môi, không nói một lời chỉ vào tay trái của anh, chiếc nhẫn dưới ánh đèn như sáng rực.

Cố Dư An hiểu ý của cô, duỗi tay trái nhướng mày, không thể tin nổi: "Cô cho rằng đây là nhẫn cưới của tôi sao?"

Hứa Vi Ngôn không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.

Cố Dư An tức giận cười: "Hứa Vi Ngôn, không phải ai cũng vô tâm như cô."

Hứa Vi Ngôn ngước mắt nhìn, lông mi khẽ run.

"Đối với em, có lẽ tôi là người yêu cũ vẫn còn bám theo em phải không? Quá khứ không đáng nhắc với em lại là một phần quý giá trong tôi, tôi chưa bao giờ buông bỏ."

Anh nói anh chưa bao giờ buông bỏ, Hứa Vi Ngôn cúi đầu, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má cô rồi rơi xuống đất.

"Hứa Vi Ngôn, tôi cố chấp. Xin lỗi nếu tôi đã gây ra phiền toái cho em." Cố Dư An quay người lại, "Đi thôi, tôi thất bại rồi."

Bốn năm trước, anh còn trẻ, không có cách nào để giữ được cô.

Bốn năm sau, anh hạ thấp phẩm giá của mình, nhưng cũng không có gì thay đổi.

Hứa Vi Ngôn dừng lại một lúc, liếc nhìn anh: "Cố Dư An, tôi xin lỗi."

Một ngày nào đó anh sẽ biết rằng, tôi không xứng đáng với anh.

Hiện thực đã nghiền nát cô, không thể phản kháng được.

Đáng lẽ cả hai sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, hãy để tất cả tình cảm của họ ở đây. Cô thực sự không còn dũng khí nữa, trên lưng cô đã gánh quá nhiều, không thể thở được nữa.

Hứa Vi Ngôn ngu ngơ đi đến thang máy, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền quay lại quầy lễ tân.

"Xin chào, tôi muốn hỏi nơi nộp phí ở đâu?"

Y tá hỏi: "Tên."

"Hứa Vi Ngôn."

Y tá cúi đầu lật lại một lúc, sau đó nhìn cô hơi ngạc nhiên, nói: "Bác sĩ Cố đã thanh toán chi phí cho cô, một số chi phí tiếp theo cũng đã được thanh toán trước."

Mặc dù cô gái trước mặt rất xinh đẹp nhưng cũng chẳng phải là mỹ nữ đỉnh cao. Làm sao bác sĩ Cố, cây Vạn Tuế ngàn năm tuổi lại quan tâm đến cô ấy như vậy?

Ánh mắt hóng hớt của y tá khiến Hứa Vi Ngôn có chút xấu hổ, lòng tốt của Cố Dư An càng khiến cô cảm thấy áy náy.

"Lần truyền tiếp theo là ở phòng khám của bác sĩ Cố đó phải không? Có thể truyền ở nơi khác được không?"

Hứa Vi Ngôn nói lời cảm ơn rồi rời đi.

Điện thoại chợt reo lên, Hứa Vi Ngôn cầm điện thoại lên, trả lời.

"Có phải cô Hứa không?"

"Mẹ cô tự sát, đang trong tình trạng nguy kịch, mau đến ngay." Bác sĩ nói rõ ràng.

Hứa Vi Ngôn cầm một đầu điện thoại, vô thức siết chặt nó.

- ---------------------------

Truyện vẫn chưa được beta, nếu độc giả bắt gặp lỗi chính tả hoặc trường hợp khác hãy nói ngay cho editor để chỉnh sửa lại. Xin cảm ơn!

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!