Phiến Tội

Quyển 10 - Chương 11: Ma quỷ!



Bá tước nghe vậy liền sững sốt. Ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết một phần ba bảo tàng là bao nhiêu tiền không? Thập Tự quân đông chinh cộng thêm thuế thu được từ các lãnh địa mà đoàn hiệp sĩ chinh phạt những năm gần đây, chỉ riêng phần vàng bạc trong bảo tàng, đã có thể cung cấp cho một gia tộc tiêu xài hoang phí ít nhất ba đời. Hiện giờ nếu cách ba ngày ta không đến nơi giấu tiền tạm thời nhìn một cái, vậy thì sẽ không ngủ được. Ngươi lại nói là không cần?

- Đại sư...

Cách xưng hô của hắn với Thiên Nhất đã thay đổi:

- Vậy xin hỏi ngài cần thứ gì làm thù lao...

Trong đầu bá tước đã kịp phản ứng một chút, người này không cần tiền, vậy không phải là muốn phần “bảo vật” trong bảo tàng đấy chứ?

Thiên Nhất không cần nhìn quyển sách nội tâm, chỉ từ biến hóa nhỏ bé của ánh mắt và giọng điệu, hắn đã biết tư tưởng của đối phương biến đổi thế nào, kịp thời cho bá tước một liều thuốc an thần:

- Ngươi yên tâm, thứ mà ngươi cho rằng rất quý báu, có lẽ trong mắt ta không hề giá trị, còn thứ mà ta cần, có lẽ trong mắt ngươi lại không đáng một xu.

Nghe câu nói đầy tính triết học này, bá tước cũng không tiện trả lời, hắn chờ Thiên Nhất nói ra thù lao.

Thiên Nhất không nhanh không chậm nói:

- Để chúng ta nói từng bước, đầu tiên ngươi phải lựa chọn, muốn giải quyết vấn đề nào trước.

Hắn dừng lại một chút, cho đối phương thời gian suy nghĩ nhất định, sau đó mới nói:

- Cá nhân ta đề nghị, trước tiên ngươi hãy xử lý một chút vấn đề an toàn của bản thân.

Bá tước nghe ra ẩn ý trong lời này, hỏi:

- Ta ở Rome không an toàn sao?

- Ngươi ở chỗ nào cũng không an toàn, bá tước tiên sinh của ta, chỉ cần “tên kia” còn đi theo sau ngươi, ngươi vĩnh viễn không thoát khỏi theo dõi.

Thiên Nhất trả lời.

Bá tước gần như theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái, nhưng lúc này trong cửa hàng sách hiển nhiên chỉ có hai người bọn họ:

- Ngài có ý gì, “tên kia” là muốn chỉ ai? Mật thám của Quốc vương (Philip IV) sao?

- Ta không thể tiếp tục tiết lộ. Ta chỉ đưa ra một đề nghị, nếu ngươi muốn ta giúp ngươi giải quyết vấn đề này, ta sẽ nói cho ngươi biết nội dung giao dịch.

Thiên Nhất nói.

Hắn nói suông không bằng chứng, nhưng lại có thể dễ dàng dắt mũi người khác. Nhược điểm của nhân tính đều bị hắn nhìn thấu, sợ hãi, bất an, tham lam, ích kỷ, cho dù là tâm tình dao động cực kỳ nhỏ bé cũng có thể thay đổi quyết định của một người.

Bá tước suy nghĩ một chút:

- Được, hãy nói điều kiện của ngài.

- Điều kiện của ta rất đơn giản, từ cửa tiệm của ta ra ngoài, đi về hướng đông năm con đường, ngươi sẽ nhìn thấy một phòng khám bệnh tư nhân. Ngoài cửa có một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi đang nằm, tên là Wario. Hắn không có người thân và bạn bè trong thành Rome, vì nguyên nhân nào đó mà lúc này đang bị thương, nhưng không trả nổi tiền chữa bệnh, vì vậy bị chặn ngoài cửa.

Thiên Nhất nói:

- Ta muốn ngươi đi thanh toán tiền cho hắn, bảo đảm hắn được chữa trị, sau đó rời đi là được. Đối với ngươi thì chuyện này cũng không khó đúng không?

Bá tước suy nghĩ một chút:

- Tại sao ngài không tự đi?

- Ta không muốn trả lời vấn đề này, ta chỉ muốn nghe câu trả lời của ngươi.

- Wario kia là một tội phạm truy nã? Hoặc là... mặc bệnh cùi?

Bá tước vẫn không yên tâm lắm.

- Thứ cho ta nói thẳng, bá tước tiên sinh.

Thiên Nhất cười:

- Cho dù hắn là một tội phạm truy nã, vậy ngươi cũng là một tội phạm truy nã còn lớn hơn hắn. Cho dù hắn mắc bệnh cùi, nhưng bệnh cùi cũng không nguy hiểm bằng uy hiếp mà ngươi phải chịu. Ngươi còn lo lắng cái nhỉ?

Bá tước lại suy nghĩ chừng một phút, hắn thật sự không hiểu tay phù thuỷ kỳ quái này rốt cuộc có mục đích gì. Nhưng nếu đã là một quái nhân, đề xuất vài yêu cầu kỳ lạ không có mục đích cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

- Được rồi, ta chấp nhận giao dịch, ngài cần ta làm xong chuyện mới nói cho ta biết về “tên kia” sao?

Thiên Nhất trả lời:

- Không cần, bây giờ ta có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề này.

Hắn đột nhiên để chiếc ly xuống, đứng lên.

Trong lòng bá tước hơi hoảng hốt, nhìn Thiên Nhất đi vòng qua bàn, hắn thậm chí có phần muốn bỏ chạy.

Thiên Nhất đặt tay lên vai bá tước:

- Ngươi có cảm giác được không?

- Cái... cái gì?

Lúc nói chuyện bá tước không tự chủ được run rẩy.

- Ánh mắt!

Thiên Nhất cao giọng nói ra từ này.

Bá tước lập tức giật mình một cái, lại quay đầu nhìn, lần này hắn bỗng nhìn thấy một con mắt.

Một con mắt lớn như mắt người khổng lồ, chung quanh con ngươi màu vàng trải đầy tơ máu.

- A!

Bá tước kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn lùi lại, bởi vì vị trí của con mắt kia gần như dán sát mặt hắn.

Nhưng vai bị Thiên Nhất ấn hoàn toàn không động đậy được, bá tước chỉ có thể miễn cưỡng xoay mặt lại, miệng thở dốc. Vừa nghĩ tới sau đầu lúc nào cũng có một thứ như vậy lơ lửng, hắn không nhịn được cảm thấy sởn tóc gáy.

- Sau đầu ngươi vẫn luôn có một con mắt như vậy, lúc cần thiết chủ nhân của nó có thể tùy thời tra xét hành tung của ngươi, chẳng hạn như hiện giờ.

Thiên Nhất bình tĩnh nói.

- Hắn... bây giờ hắn cũng đang nhìn sao?

Toàn thân bá tước run rẩy vì sợ hãi.

- Không cần sợ, hắn chỉ có thể nhìn, không nghe được chúng ta nói chuyện, cũng không tổn thương được ngươi.

Thiên Nhất nói:

- Nhưng biểu hiện của ngươi vừa rồi, chắc hẳn đã kinh động tới hắn.

- Vậy làm sao bây giờ?

Bá tước hỏi.

- Làm sao à? Ha ha ha... ha ha ha ha...

Thiên Nhất cười lớn, trong ánh sáng kỳ dị của căn phòng, sắc mặt của hắn cũng trở nên khủng bố:

- Ta đã nói sẽ giải quyết giúp ngươi, đương nhiên là làm như vậy.

Còn chưa dứt lời, tay phải của Thiên Nhất nhanh như chớp vươn ra. Bá tước chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua má mình, sau đó bên tai hắn nghe được một tiếng “phụp” rõ ràng, giống như tiếng nội tạng của thứ gì bị đâm thủng.

Mấy giây kế tiếp, Thiên Nhất đã đi đến sau người bá tước. Bá tước không quay đầu lại, hắn không dám nhìn, chỉ nghe được những âm thanh khiến người ta buồn nôn, dịch thể chảy ra, phần mềm bị dồn ép... Thiên Nhất một bên giày vò cái tròng mắt kia, bá tước cũng một bên tưởng tượng ra thủ pháp của hắn.

Đại khái qua hai phút như vậy.

- Được rồi, nó biến mất rồi.

Thiên Nhất nói:

- Nếu như ngươi muốn nôn, xin đừng nôn trong tiệm của ta.

Hắn trở về vị trí ngồi xuống.

Bá tước liếc nhìn hai tay của Thiên Nhất, ngoài dự đoán lại rất sạch sẽ:

- Ngài... đã làm gì?

Thiên Nhất nói:

- Đó chỉ là một hình chiếu mà thôi, cũng không phải thực thể. Nhưng ta nghĩ chủ nhân của tròng mắt kia sau này cũng không thể dùng mắt trái của mình nhìn được nữa, cho dù là xa tận chân trời hay gần ngay trước mắt.

Bá tước nói:

- Đây là ma thuật! Là nguyền rủa! Rốt cuộc từ lúc nào, là ai thi triển với ta?

Thiên Nhất trả lời:

- Hẳn là trước khi ngươi rời khỏi Pháp đã đi theo ngươi. Mấy tháng nay ngươi đã gặp phải không ít vụ ám sát, nhưng đối phương không muốn để người khác nhìn ra đây là ám sát, cho nên dùng rất nhiều thủ pháp mập mờ. Mà đám tùy tùng thân tín của ngươi rất trung thành, có mấy người đã dùng tính mạng bảo vệ ngươi, chỉ là ngươi không nhìn ra bọn họ bị ám sát chết mà thôi.

Bá tước bỗng nhiên tỉnh ngộ:

- Là ai? Chủ nhân của con mắt kia là ai?

- Chủ nhân của con mắt kia cũng chỉ là một nhân vật nhỏ được thuê mà thôi, sau lưng hắn còn có người khác, phiền toái là người nọ cũng không phải vị quốc vương bệ hạ của các ngươi. Ha ha... nên biết, trên thế giới này người muốn ngươi chết cũng không phải ít.

Thiên Nhất trả lời lấp lửng, vẫn không nói ra tên của đối phương:

- Bây giờ bá tước tiên sinh, ta đã giải quyết một phần vấn đề an toàn của ngươi. Nhưng Wario không chờ được quá lâu, xin ngươi đưa hắn đi chữa bệnh trước, sau khi trở về ta sẽ tiếp tục thực hiện nghĩa vụ còn lại của mình.

- Được rồi.

Bá tước lấy lại bình tĩnh, dùng khăn tay lau mồ hôi:

- Ta sẽ trở lại rất nhanh.

- Không vội... không vội...

Thiên Nhất đưa mắt nhìn hắn đi ra ngoài, sau đó bước tới đóng cửa lại, lẩm bẩm nói:

- Bị nhìn thấy rồi à, có điều cho dù hắn dùng ngựa khỏe hay bồ câu đưa thư, muốn thông báo cho người khác tới bắt ta, ít nhất cũng phải đợi đến sáng sớm ngày mai... để bảo đảm vẫn nên dời đi thôi.

......

Cùng lúc đó, trong tầng hầm của một trang viên ở Florence, vang lên những tiếng kêu và chửi rủa vô cùng thê lương.

- A! A! Khốn nạn! Khốn nạn!

Một người đàn ông mặc áo thầy tu ôm nửa gương mặt trái của hắn, đau đến mức lăn lộn dưới đất:

- Ta nguyền rủa ngươi! Phù thuỷ tóc đen mắt đen! Ma quỷ chết tiệt!

Lúc hắn vùng vẫy, lại vô tình đá ngã giá đỡ của một cái chậu chứa than củi bên cạnh, than lửa trong chậu rớt xuống lưng hắn. Chỉ nghe một tiếng “bùng”, rất nhanh phát ra mùi hôi của áo thầy tu và da thịt bị cháy.

Tiếp theo lại là một vòng lăn lộn, một vòng kêu thảm, một vòng chửi mắng... sau đó tên xui xẻo này lại đụng phải một chậu than khác...

......

Bá tước không mất nhiều thời gian đã tìm được phòng khám bệnh kia. Ở góc tường bên ngoài phòng khám không xa, quả nhiên có một người đàn ông nhìn khoảng hai mươi tuổi đang nằm, tóc của hắn khá ngắn, râu cũng được cắt tỉa gọn gàng, quần áo dù hơi bẩn nhưng ăn mặc vẫn rất chỉnh tề.

- Này! Anh có ổn không, anh bạn trẻ.

Bá tước ngồi xổm xuống, lúc nhìn gần có thể thấy được thương thế của người đàn ông kia rất nghiêm trọng, sườn phải giống như bị dao sắc đâm, máu tươi không ngừng chảy ra đã thấm ướt nửa phần áo trái của hắn.

- Ông cho rằng thế nào? Ông bạn.

Hai mắt hắn có thần, rất khác với những kẻ lang thang và bợm nhậu tóc tai bù xù nằm ở bên đường.

Bá tước cảm thấy người trẻ tuổi này khá thú vị. Người bình thường dưới tình huống mất máu nhiều như vậy, tùy thời có khả năng bất tỉnh, nếu như có người hỏi thăm, khẳng định sẽ cầu khẩn đối phương cứu giúp. Nhưng thằng nhóc này lại nói chuyện như vậy, hơn nữa ánh mắt của hắn cũng không hề tuyệt vọng.

- Anh là Wario?

Bá tước hỏi.

- Đúng vậy.

Wario trả lời:

- Chúng ta quen biết nhau sao?

- Chúng ta không cần quen biết.

Bá tước nắm một cánh tay của hắn khoác lên vai mình:

- Đến đây đi, anh bạn trẻ, ta nghĩ anh cần thầy thuốc.

- Ta phải nhắc nhở ngài, trên người ta không có đồng nào.

Wario vừa gian nan đứng dậy vừa nói.

- Ta biết.

Bá tước trả lời.

- Vậy xem ra ta phải cảm tạ lòng nhân từ và hào phóng của ngài.

Wario nói.

Bá tước nói:

- Không cần để ý.

Mặc dù là do Thiên Nhất bảo hắn tới, nhưng cứu một mạng người lại được người đó cám ơn, cảm giác dĩ nhiên cũng không tệ.

Thầy thuốc trong phòng khám bệnh mặc áo dài chuyên dụng của thời đại này, ngoại trừ tay và cổ thì không lộ ra chút da nào, trên đầu đội mũ dạ, trên mặt mang một chiếc mặt nạ quạ đen. Loại này gọi là thầy thuốc mỏ chim hay thầy thuốc ôn dịch, nguyên văn tiếng Ý là “Medico Della Peste”. Bọn họ dùng những thứ như bông vải nhét vào vị trí miệng mũi của mặt nạ, làm mặt nạ phòng độc để điều trị cho bệnh nhân nhiễm ôn dịch. (Cũng có người nói thầy thuốc mặc trang phục này sau thế kỷ 16 mới xuất hiện, nhưng dù sao câu chuyện này xảy ra trong vũ trụ song song hư cấu của ta, nếu có sai sót xin các vị xem như là một chút khác biệt giữa vũ trụ song song.)

Bá tước đưa Wario vào phòng khám bệnh, trả dư tiền chữa bệnh, hỏi thăm tình hình thương thế của Wario. Sau khi biết đối phương cũng không nguy hiểm đến tính mạng, hắn dặn dò thầy thuốc mấy câu, đại khái là tiền ngươi đã nhận rồi, ngươi phải chăm sóc người bệnh cho tốt, lỡ may hắn chết thì ta đốt tiệm của ngươi.

Đe dọa thầy thuốc xong, hắn liền đứng dậy rời khỏi, ngay cả họ tên cũng không thông báo. Đây gọi là làm chuyện tốt không lưu danh, còn rút lui thật nhanh, thậm chí thầy thuốc còn hoài nghi một dao này có phải do hắn đâm hay không?

Bá tước nóng lòng trở về, cho dù hắn không muốn nhìn thấy người trẻ tuổi này xảy ra chuyện, nhưng so với người xa lạ vừa mới quen này, hắn càng lo lắng cho an nguy của mình hơn.

Lúc hắn trở lại cửa hàng sách của Thiên Nhất, phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong. Hắn gõ gõ cửa, nhưng trong nhà lại không có âm thanh nào. Trái tim bá tước đập nhanh một chút, hắn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Đêm nay thật sự có quá nhiều thứ kỳ lạ, nếu như hắn đột nhiên tỉnh lại, phát hiện tất cả đều là một giấc mơ thì cũng không cảm thấy kỳ quái.

Hắn lại thử gõ cửa mấy lần, cuối cùng nghe được trong nhà có tiếng bước chân. Không lâu sau Thiên Nhất mở cửa ra, hắn chỉ mở một khe cửa, lộ ra nửa gương mặt của mình:

- Hả... nhanh như vậy đã về rồi, tới tới, vào đây vào đây.

Thiên Nhất kéo bá tước vào, lại ló đầu ra nhìn trái ngó phải, sau khi xác nhận không có ai theo dõi, hắn một lần nữa khóa cửa lại.

Sau khi bá tước vào nhà, nghe được tiếng khóa cửa lại cảm thấy khẩn trương:

- Đại sư? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?

- Ta phải thay đổi một nơi khác.

Thiên Nhất nói.

Câu này có phần khó hiểu, bá tước nghi hoặc hỏi:

- Ngài muốn làm gì?

Thiên Nhất trả lời:

- Ta muốn dời cửa hàng sách này đến một nơi khác.

Bá tước sững sốt:

- Ngài muốn dọn nhà?

Hắn lập tức nghĩ đến chuyện con mắt vừa rồi:

- À, đúng rồi, nơi này không an toàn, chắc đã bị phát hiện rồi, nên nhanh chóng rời khỏi. Ta có thể giúp ngài, buổi sáng ngày mai... không, sáng sớm ngày mai ta sẽ thuê mấy chiếc xe ngựa, lại kêu vài người đáng tin tới giúp ngài...

- Không cần, bây giờ ta sẽ di chuyển.

Nói xong Thiên Nhất đi vòng qua phía sau một giá sách bên cạnh.

Bá tước bước đi thật khẽ, cố gắng không đạp lên sách đi theo:

- Bây giờ? Đêm nay sao? Ngài...

Hắn vừa định hỏi “ngài muốn dọn nhà thì sao lại khóa cửa”, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một ma pháp trận.

- Thượng đế phù hộ...

Bá tước làm dấu chữ thập trước ngực:

- Đại sư, ngài muốn làm gì?

Lúc này hắn đã hiểu tại sao lần đầu tiên mình gõ cửa, Thiên Nhất lại không ra mở cửa, nguyên lai là bận làm việc trong này không nghe thấy.

- Ta muốn di chuyển căn nhà này đến một nơi khác.

Thiên Nhất trả lời.

- Nơi nào?

Đáp án mà bá tước tưởng tượng là... địa ngục. Không có biện pháp, trong mắt người Châu Âu thời trung cổ, tạo hình phù thuỷ áo choàng đen của Thiên Nhất, tóc đen mắt đen, các loại hành vi giống như điên cuồng, tuyệt đối không phải là nhân vật đại biểu cho chính nghĩa hay thiên đường gì cả.

- Không cần kinh hoảng.

Thiên Nhất nói.

Bá tước cũng không ngạc nhiên làm sao đối phương biết mình đang kinh hoảng, hắn không phủ nhận, chỉ nói:

- Ngài... ừm... pháp thuật, có nguy hiểm không?

- Đây không phải là pháp thuật của ta.

Thiên Nhất lại trả lời như vậy, có điều hắn lập tức nói:

- Người thiết kế pháp trận này là ma pháp sư kiệt xuất nhất thời đại này.

Lời hắn nói là sự thật. Theo tiến trình lịch sử, cửa hàng sách của Thiên Nhất cũng tiến bộ theo. Tại mỗi thời đại, hắn đều sẽ tìm một số người thích hợp, chia sẻ khoa học đen tối trong cửa hàng sách với bọn họ, để cải tạo và nâng cấp cửa hàng sách.

Nhìn hình tượng khôn khéo của bá tước không còn sót lại chút gì, dáng vẻ giống như nhà quê lên tỉnh đứng ngây ra đó, Thiên Nhất bổ sung:

- Không có nguy hiểm, ngươi cứ yên tâm, rất nhanh sẽ xong. Ta vẫn sẽ dịch chuyển vào trong thành Rome, chỉ là đổi một nơi khác mà thôi.

- Thượng đế phù hộ...

Bá tước lại làm dấu chữ thập trước ngực.

Đây là tầm quan trọng của tín ngưỡng. Một người có tín ngưỡng đứng trước nghịch cảnh, sẽ chắp hai tay trước ngực niệm một câu “nam mô A Di Đà Phật”, hoặc là làm dấu thánh giá gọi tên Jesus. Còn người không có tín ngưỡng cũng chỉ có thể kêu lớn “cái quái gì thế này”.

- Để ta xem thử... rau cần, củ hành tây, tóc giả chứa nhiều dầu, cằm béo...

Thiên Nhất thêm các loại “nguyên liệu” vào một nồi nước đang sôi trong ma pháp trận.

Bá tước nhìn thứ cuối cùng mà hắn ném vào, khóe miệng co rúm lại:

- Xin hỏi... cằm béo chẳng lẽ là của người...

- Ruột phơi khô... Hả? Ngươi nói gì?

Thiên Nhất vừa hỏi, vừa từ trong bao lấy ra một khúc ruột siêu dài giống như kéo ống nước chữa cháy, nhìn thế nào thì thứ này cũng giống như là của con người...

- Không... không có gì...

Bá tước không hỏi nữa, hắn cảm thấy tinh thần của mình thật sự quá kém, vừa rồi nghe tiếng con mắt bị giày xéo đã thiếu chút nữa không nhịn được nôn ra, so với cảnh tượng hiện giờ thì vừa rồi chỉ giống như chuyện nhỏ mà thôi.

- Móng ngựa, lúa mì, xạ hương, tóc của phụ nữ...

Thiên Nhất nắm một chùm tóc màu nâu:

- Cá nhân ta rất thích phụ nữ tóc nâu, nhưng những cô gái trăng hoa ở đây mùi vị trên người lại quá nồng, khiến người ta không hứng thú được.

Hắn vừa nói vừa ném tóc vào nước sôi.

Trong lòng bá tước đã từ bỏ suy nghĩ hỏi thăm những thứ này lấy từ nơi nào, hắn loáng thoáng cảm giác được, dường như mình đã chọc phải một nhân vật kinh khủng.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cái gì hiệp sĩ Thánh Điện, giáo hoàng, quốc vương, tất cả đều là một đám người phàm mà thôi. Nhưng lúc này trước mắt mình lại là một Diêm Vương sống, lòng dạ độc ác, giết người như ngóe, hơn nữa thật sự biết ma thuật.

Thế giới quan của bá tước hoàn toàn bị lật đổ. Đừng tưởng rằng người thời trung cổ mở miệng ngậm miệng là nói về hiện tượng siêu nhiên, bọn họ cũng rất khi nhìn thấy hiện tượng siêu nhiên. Khi bọn họ chính mắt nhìn thấy, bị kích động còn lớn hơn người hiện đại rất nhiều, khả năng chịu đựng của tâm lý cũng yếu hơn nhiều.

- Được rồi, ta sắp bắt đầu dịch chuyển.

Thiên Nhất ném tất cả vật liệu cần thiết vào trong nồi, đứng ở chính giữa ma pháp trận, gật gù thì thầm mấy câu thần chú e rằng chỉ có chim mới hiểu được.

Một giây tiếp theo, bá tước cũng cảm giác được mặt đất dưới chân đang chấn động...