Phiến Tội

Quyển 10 - Chương 4: Quá khứ



Ngươi đang nhìn gì thế?

Speighton đi đến bên cạnh Gambling Snake hỏi.

Gambling Snake nhìn dãy núi liên miên không dứt trước mắt, ánh mắt sâu xa giống như đang suy nghĩ điều gì. Dưỡng khí mỏng manh và nhiệt độ thấp hơn điểm đóng băng, dường như không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với gã đàn ông vốn lạnh giá này.

- Nhìn quá khứ của ta.

Gambling Snake trả lời.

- Quá khứ của ngươi dường như rất hùng vĩ, hơn nữa không thích hợp cho người bình thường sinh tồn.

Speighton nói một câu đùa mà hắn cảm thấy rất cao minh.

Bình thường Gambling Snake sẽ không cười, lần này cũng vậy:

- Nhiều năm trước khi ta vừa rời khỏi Thiên Minh, ta cho rằng mình đã thay đổi một số chuyện. Nhưng mấy tháng trước một lần nữa đặt chân lên mảnh đất này, ta lại phát hiện thực ra chẳng có gì thay đổi cả.

- Cho nên ngươi mới gia nhập Nghịch Thập Tự?

Speighton nói:

- Bởi vì ngươi tin tưởng, chuyện mà Thiên Minh không làm được thì Thiên Nhất có thể làm.

- Người sống cần có lý tưởng. Ta đã từng muốn chôn giấu lý tưởng của mình, rũ sạch quá khứ, sống một cuộc đời bình thường. Nhưng sau đó ta hiểu được, thế giới này quá dơ bẩn rồi, cho dù tìm được một địa phương sạch sẽ kết thúc cuộc đời khổ sở này, cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

- Từ khi còn nhỏ đường đời của ta đã không phải do mình lựa chọn, nhưng ta cũng không hối hận về những gì đã trải qua. Ta phục vụ cho ánh sáng, hoạt động trong bóng tối, dùng máu của tội ác để tẩy rửa linh hồn dơ bẩn. Ta muốn tạo ra một thế giới mới, nơi đó đám trẻ có thể lựa chọn con đường tương lai của mình, chứ không phải cúi đầu khuất phục trước vận mệnh đã được sắp đặt.

Gambling Snake trả lời:

- Mà cho đến nay, Thiên Nhất là đáp án duy nhất mà ta tìm được.

- Có lý tưởng thì rất tốt, nhưng ta cảm thấy lý tưởng này của ngươi e rằng vĩnh viễn sẽ không thực hiện được.

Speighton nói:

- Loài người luôn muốn tạo ra thiên đường, nhưng thiên đường của chúng ta vốn là xấu xí. Hiện giờ đế quốc quả thật rất mục nát, nhưng mấy trăm năm sau khi chúng ta nhìn lại lịch sử, nhất định sẽ nói bọn họ cũng đã từng vĩ đại, bọn họ đã thống nhất toàn bộ Trái Đất, có cống hiến trong nhiều lĩnh vực như dung hợp dân tộc, giải quyết vấn đề chủng tộc, đơn giản hóa ngôn ngữ vv.

- Giả sử có một ngày đế quốc bị tiêu diệt, bị một thế lực khác, có lẽ là chúng ta, có lẽ là người khác, không quan trọng, tóm lại là bị những người khác thay thế, mà thế giới trong lý tưởng của ngươi cũng thật sự thực hiện được. Nhưng nó có thể duy trì bao lâu?

- Bất cứ vương triều nhân loại nào cũng sẽ đi về hướng sa đọa và diệt vong, chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi. Mọi người gởi gắm hi vọng vào phẩm đức và truyền thừa của đế vương, sự tự giác và kiểm điểm của cơ cấu quan lại, đây là hành vi ngu ngốc điển hình nhất. Một ngày nào đó, đám người đang nắm quyền sẽ vứt bỏ đạo đức và trách nhiệm, không còn theo đuổi công bình và tự do, dưới dục vọng thúc đẩy thì ý chí của con người căn bản không đáng nhắc tới. Cho dù là hiện tượng tự nhiên như già yếu, cũng có thể dễ dàng thay đổi suy nghĩ của một người. Loài người chúng ta... rốt cuộc xem như là gì nhỉ?

Gambling Snake quay mặt sang nhìn hắn một cái:

- Đây là kết luận của Kỵ Sĩ Bóng Đêm sao... Thói hư tật xấu của cả tộc quần, đã định sẵn cá thể chỉ có thể thích ứng và thay đổi, cũng đã định sẵn một loại tuần hoàn...

- Ta cũng chỉ nói như vậy mà thôi, ta vốn là một lính đánh thuê, không có lập trường kiên định gì, càng không có cái gọi là lý tưởng của ngươi.

Speighton nói:

- Có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ suy nghĩ cho an toàn bản thân mà rời khỏi tổ chức này. Nhưng ít nhất hiện giờ, ta cảm thấy gia nhập các ngươi an toàn hơn nhiều so với ở bên ngoài Nghịch Thập Tự.

Gambling Snake cười lạnh:

- Vậy ngươi xem ông chủ của chúng ta và tổ chức này quá đơn giản rồi.

- Hai vị tán gẫu đủ chưa, trinh sát không phải ngắm phong cảnh, mà là tìm kiếm.

Một con quái chân to toàn thân lông trắng, thân cao hai mét xuất hiện phía sau hai người, trong miệng lại thốt ra một câu tiếng người giống như càu nhàu.

- Ngươi trốn ở trong phòng điều hòa chơi điều khiển quái chân to từ xa, chúng ta ở đây thì lạnh đến mức không cử động tay chân nổi.

Speighton quay đầu lại nói.

Nguyên Soái khó chịu nói:

- Nói nhảm, nếu ta có thể chất như các ngươi thì đã chế tạo một con chó máy lớn cưỡi ra ngoài trinh sát rồi.

......

Quận Song Ưng, Yakutsk, trong cửa hàng sách.

Thiên Nhất nằm trên chiếc ghế sofa lâu ngày không gặp, gác chân lên bàn, đọc một tờ báo cũ. Đây là tin tức khoảng mười ngày trước, bản tin trang đầu là hoàng tử thứ ba Victor Wittstock khi đi du lịch gặp phải tai nạn, cấp cứu không kịp bỏ mình, thống đốc bản địa đã tự nhận trách nhiệm từ chức, cả nước chia buồn với hoàng tử điện hạ qua đời khi còn trẻ.

Thực ra Thiên Nhất đã xem qua vài quyển sách nội tâm có liên quan đến cái chết của Victor, chỉ là muốn hắn xem thử tin tức công bố ra sẽ như thế nào, nhằm để suy đoán chuẩn xác hơn về toàn bộ sự kiện.

Lúc này có người đẩy cửa tiệm sách đi vào, nhưng không phải là khách hàng, mà là Nguyệt Yêu ra ngoài mua đồ ăn về.

Thiên Nhất để tờ báo xuống, nhìn nàng một cái, rất tùy ý nói một câu:

- Vất vả rồi.

Nguyệt Yêu trừng mắt nhìn hắn một cái, cố gắng điều chỉnh hô hấp mới bình tĩnh lại được. Nàng đi đến trước bàn làm việc của Thiên Nhất, bỏ đồ trên tay xuống:

- Nếu không phải cơm trưa của ta cũng ở bên trong, ta đã ném vào mặt ngươi rồi.

Thiên Nhất chẳng hề để ý trả lời:

- Lò vi sóng ở bên kia.

- Ngươi là con ta à? Tự hâm nóng đi!

Nàng kéo ghế ngồi xuống.

- Hâm nóng đồ ăn cũng không chịu làm, sau này đứa nhỏ ngươi làm sao gả ra ngoài được.

Thiên Nhất cầm đồ ăn lên đi tới lò vi sóng.

Nguyệt Yêu tiện tay cầm một quyển sách đập vào sau đầu hắn:

- Ngươi là cha ta à? Nói nhảm nhiều thế!

Thiên Nhất đậy nắp lò vi sóng lại, hẹn giờ xong, gãi gãi sau đầu nói:

- Hôm qua chúng ta nói đến đâu rồi?

- Giai đoạn thao tác biến hóa.

Nguyệt Yêu nói:

- Không phải ngươi là thiên tài sao? Ngươi không nhớ đã nói đến đâu à?

- Ta là thiên tài, nhưng cô là kẻ ngốc, cho nên ta muốn kiểm tra cô.

Lần này là một quyển sách ném vào mặt Thiên Nhất.

- Nếu cô có thể đọc những quyển sách tiện tay ném lung tung này một lần, có lẽ sẽ thông minh hơn một chút.

- Con người ngươi nếu không bỉ ổi như vậy, có lẽ cũng sẽ không bị ném.

Thiên Nhất than thở:

- Ta đang bận rộn, nhưng vẫn bớt thời gian dạy cho cô tri thức về siêu năng lực, thái độ của cô còn tệ như vậy.

- Cái gọi là bận rộn của ngươi, đó là bảo ta, Kế Toán, Tả Đạo mỗi bữa đi mua đồ ăn ở những cửa tiệm khác nhau cho ngươi, sau đó cuộn tròn trên ghế, xem mấy...

Nàng tùy ý cầm một quyển trong đống sách trên bàn làm việc lên:

- Xem mấy quyển sách giống như “Người Lái Buôn Thành Venice” để giết thời gian.

- Đó là một câu chuyện hay, ca ngợi tình yêu và hiến dâng.

- Khác hoàn toàn với con người của ngươi.

- Cho nên ta mới cảm thấy đây là một “hài kịch” đáng giá.

Thiên Nhất cười nói, vừa lúc lò vi sóng vang lên âm báo, hắn liền quay đầu lấy đồ ăn ra.

- Nghịch Thập Tự vận hành giống như vậy sao? Cả ngày ăn không ngồi rồi?

Nguyệt Yêu hỏi.

Thiên Nhất đặt thức ăn lên bàn, đẩy phần của Nguyệt Yêu tới trước mặt nàng:

- Cô hoàn thành khóa học của ta, nắm giữ tốt năng lực của mình, mới có thể ra ngoài chấp hành nhiệm vụ giống như những thành viên khác. Cứ bị kích thích một chút là biến thành quái vật, e rằng khó gánh vác trọng trách.

- Khả năng khống chế của ta chắc chắn mạnh hơn tưởng tượng của ngươi, nếu không lần đầu tiên gặp mặt ta đã xé ngươi ra rồi.

Nguyệt Yêu trả lời.

- Hà... tin ta đi, ta không cần tưởng tượng mà hoàn toàn biết giới hạn của cô đến đâu.

Thiên Nhất không hề báo trước nắm lấy tay Nguyệt Yêu:

- Dừng ở đây thì không sao, thế nhưng...

Hắn đưa một tay khác ra, vuốt má nàng:

- Như vậy thì không được.

Quả nhiên cặp mắt của nguyệt Yêu đã biến thành màu đỏ, quái vật trong cơ thể nàng dường như sắp thức tỉnh.

- Bây giờ ngươi lấy tay ra, ta có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Giọng nói của nàng rất nghiêm túc.

Thiên Nhất thu tay lại, một lần nữa ngồi xuống:

- Cô không bị mất khống chế, đó là vì khóa học mấy ngày qua, khiến cô đã thay đổi phương thức khống chế năng lực.

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Ta bảo rồi, ta hoàn toàn biết điều kiện khiến cô thức tỉnh. Tiếp xúc thân thể bình thường thì không có chuyện gì, ví dụ như ngày đó cô chủ động dính sát cũng không sao cả.

- Mấu chốt để cô biến thân có hai điểm. Đầu tiên là phản ứng bản năng đối với nguy hiểm, chẳng hạn như đau đớn kịch liệt và tổn thương, sợ hãi, đối diện với cường địch vv. Còn loại thứ hai, đó là ám thị giới tính. Phần lớn người biến dị phải đến tuổi dậy thì mới phát hiện được năng lực, chuyện này cũng có nguyên nhân. Ta nghĩ cô nhất định rất phiền não, từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, những kẻ có thiện cảm với cô, chỉ cần kéo tay cô một chút, hoặc là từ phía sau đùa giỡn ôm lấy cô, kết quả đều bị cô giết chết. Do đó tâm tình của cô đối với loại sinh vật đàn ông này xảy ra biến hóa, lúc nào cô cũng phải mang một phần thù hận, cho dù không phải thù hận thì ít nhất cũng không thể có thiện cảm, nếu không một hành động rất nhỏ cũng có thể khiến cô giết chết người yêu thích.

- Có phải ngươi biết quá nhiều rồi không?

Nguyệt Yêu hoài nghi nhìn Thiên Nhất.

- Cô rời khỏi Hình Thiên, không phải cũng vì nguyên nhân này sao. Thật là một người đáng thương, bạn bè khác giới vừa mới quen biết, vốn tưởng rằng đưa tay sờ mặt cũng không sao, bây giờ là thời đại nào rồi, cần phải giết người à? Kết quả hắn thật sự bị giết, giết rồi thì thôi, còn liên lụy đến mấy chục đồng bạn vô tội đang ăn cơm bên cạnh, cuối cùng cứ điểm kia có thể đổi thành tiệm bán thịt người rồi. Sau đó cô dĩ nhiên không thể ở lại Hình Thiên được nữa, bởi vì cho dù cô có giải thích rõ, bọn họ cũng không có lý do gì tha thứ cho hành vi của cô.

Sắc mặt Nguyệt Yêu rõ ràng có biến hóa:

- Ngươi làm thế nào tra được...

- Quá dễ dàng, khi cô nói tên thật với ta, ta ngồi trong cửa hàng sách cũng có thể chắp vá được quá khứ của cô rồi.

Thiên Nhất trả lời:

- Nguyên lý thì sau này ta sẽ giải thích với cô. Bây giờ có thể mời cô khống chế tâm tình của mình một chút, ăn uống thứ gì, sau đó trở lại khóa học được không.

Nguyệt Yêu cầm dụng cụ ăn bằng nhựa lên, vẫn nửa tin nửa ngờ nhắc nhở:

- Ngươi đã biết quá khứ của ta, vậy nên hiểu được, một khi phía Hình Thiên biết được ta đã gia nhập Nghịch Thập Tự...

- Bọn họ có thể làm gì?

Thiên Nhất ngắt lời:

- Bảo ta dâng cái đầu của cô lên, dùng tế lễ những huynh đệ đã chết kia?

Hắn cười lên:

- Cô cũng không cần lo lắng cho tình cảnh của loại người như ta.

- Ta chỉ lo lắng cho tình cảnh của mình mà thôi.

Nàng đáp.

- Tùy cô muốn nói thế nào.

Thiên Nhất nói:

- Dù sao bây giờ chắc cô đã hiểu rõ, những lúc mà cô không nhìn thấy, ta đều đang “bận” làm gì đó.