Phiến Tội

Quyển 10 - Chương 7: Món quà? Thỏa hiệp?



Vancouver là một trong những thành phố thích hợp cư trú nhất trên toàn cầu, có không ít con cháu của quý tộc và vương tộc định cư ở đây. Dân số quận Phong Diệp không nhiều, đất đai rộng lớn, cũng không có tổ chức phản kháng thế lực mạnh mẽ nhúng tay vào. Vì vậy sau khi chiến tranh lần lượt bộc phát ở ba nơi Á, Âu, Phi, không ít quyền quý lựa chọn dời đến nơi này. Trong bọn họ phần lớn đều có sản nghiệp ở các nơi trên toàn cầu, có một số người vốn sở hữu biệt thự thậm chí trang viên ở Vancouver. Còn những người khác, chỉ cần ký thêm vài tờ chi phiếu là có thể tìm được một nơi cư trú không tệ rồi.

Nhưng trước đây không lâu, thành phố này lại xảy ra một nghi án khiến người ta bất an.

Đó là cái chết ly kỳ của hoàng tử thứ ba Victor Wittstock, nguyên nhân cái chết là hắn một mình lái du thuyền ra khơi thả câu, không cẩn thận rơi xuống biển chết đuối. Khi thi thể của hắn được người khác phát hiện, hoàng tử điện hạ hiển nhiên đã chết hẳn, não hoàn toàn tử vong, không còn khả năng cấp cứu.

Cái chết của hắn rất kỳ lạ, chỉ có thể giải thích là tai nạn. Du thuyền của hắn ở trạng thái tắt máy, trên thuyền cũng chỉ có một mình hắn, chân phải bị quấn một chùm dây câu rối như tơ vò, thân thể mập mạp giống như một con cá lớn bị cần câu kéo lại, do đó mới không chìm xuống đáy biển.

Sau đó cuộc điều tra được triển khai rất nhanh, cũng rất triệt để. HL trực tiếp đá cảnh sát địa phương ra khỏi vụ này, tiếp nhận toàn bộ, nhưng cuối cùng vẫn phải đưa ra kết luận là “tai nạn”, bởi vì bọn họ thật sự không tìm ra bất kỳ dấu vết mưu sát nào. Cho dù tiến hành phân tích mỗi tấc trên du thuyền, kiểm tra toàn bộ vân tay, thậm chí là DNA của mỗi sợi tóc có thể tìm được, vẫn không điều tra ra một chút đầu mối hữu dụng nào.

Nếu đây không phải là tai nạn, như vậy... ít nhất về mặt chứng cứ cũng chỉ có hai khả năng, thứ nhất là tam hoàng tử điện hạ tự sát, thứ hai là phạm tội hoàn hảo.

Cho dù hai giả thuyết này được thành lập, tiểu tổ phụ trách điều tra vụ án cũng gặp phải vấn đề tương tự, đó là căn bản không thể tìm được hung thủ. Nếu là tự sát thì thôi, nhưng nếu là phạm tội hoàn hảo thì sao? Với khoa học kỹ thuật của thế giới hiện nay, còn có loại quần thể như người siêu năng lực tồn tại, cũng không phải không thể thực hiện một vụ mưu sát hoàn mỹ. Nhưng vấn đề là đã thành công thực hiện phạm tội hoàn hảo, vậy nghĩa là hung thủ đã chiến thắng, bởi vì một điều kiện quan trọng của phạm tội hoàn hảo là hung thủ không thể bị tra ra được. Cho dù hắn thừa nhận mình giết người, thậm chí cuồng vọng nói ra phương pháp gây án, ngươi cũng không tìm được bất kỳ chứng cứ nào để tố cáo hắn ngoại trừ khẩu cung.

Vì vậy tiểu tổ điều tra lựa chọn kết luận là “tai nạn”. Thực ra cái này cũng không khó chọn, nói là “tự sát” thì sẽ bị tai tiếng, liên lụy đến rất nhiều chuyện, còn nói “phạm tội hoàn hảo” thì đã thừa nhận sự tồn tại của hung thủ, nhưng lại bất lực. Bọn họ cũng chỉ còn lại một đường mà thôi.

Vì vậy tổ điều tra này xem như thất bại, bị giáng cấp giải tán tập thể. Mà thống đốc Vancouver cũng bị vạ lây, có điều hắn rất thức thời chủ động từ chức. Sau khi rất nhiều đồng nghiệp cố gắng khuyên can “giữ lại”, cuối cùng hắn bị thượng cấp điều đến một thành phố cấp hai cấp ba, làm phó chủ nhiệm văn phòng thị chính.

Năm nay đúng là làm quan cũng không dễ dàng. Phàm là người lòng dạ nham hiểm, có can đảm có kiến thức, vậy thì nhận vài dự án phá hủy môi trường, làm hại dân sinh, hoặc là làm vài công trình lớn vừa có tiếng lại vừa béo bở, kiếm một chút thành tích. Chỉ cần được thăng chức trước khi vấn đề lộ ra, sau này cho dù cầu sụp, đê vỡ, sông bẩn, người chết gì đó, đều không liên quan gì đến ngươi.

Nếu thích ngồi yên không muốn can dự nhiều, ngươi tốt nhất nên tìm một thầy tướng số xem phong thủy, cũng cầu xin đừng gặp phải thiên tai nhân họa gì đó, ví dụ như tàu trật đường ray, cao ốc bốc cháy, mặt đường sụp đổ vv. Lỡ may có lần nào nhân số tử vong vượt quá ba mươi lăm, hoặc là có quý tộc và vương tộc bất hạnh chết thảm, vậy ngươi tự lo liệu đi.

Đương nhiên còn có một kiểu khó làm hơn, đó là cán bộ tốt vì nhân dân phục vụ. Chính là loại người ngay cả điếu thuốc cũng không dám nhận, trước giờ không nịnh hót lãnh đạo, thân thích nhờ tìm việc làm cũng không giúp một tay, con cái học trường bình thường, vợ cũng không đánh mạt chược, tình nhân không có một ai, bí thư cũng tuyển phái nam. Nhưng làm quan như vậy, bình thường đều không thể lên tới chức vị như thống đốc, quên đi.

Tóm lại khi một đại nhân vật chết đi, cho dù không tìm được người chịu trách nhiệm chuyện này, cũng sẽ có người bị buộc phải chịu trách nhiệm. Còn khi một tiểu nhân vật chết đi, cho dù đi mòn giày sắt cũng chưa chắc có thể tìm một nơi để nói lý.

Thế giới này không nên như vậy, trước đây vốn không phải thế này, ta không biết tại sao bây giờ lại trở nên như vậy.

......

Ngày 13 tháng 7 năm 2101, tại quận Phong Diệp, Vancouver.

Trong biệt thự vốn thuộc về Victor, Trà Tiên đang nằm trên một chiếc ghế xích đu, nhắm mắt dưỡng thần, nghe một bài hát cũ.

Nói một cách công bằng, nhịp điệu của bài hát kia không hay lắm, tiết tấu cũng rất đơn giản, ca từ còn có phần phổ thông. Nếu phải phân loại, nó rất giống nhạc đệm của phim hài hoặc kịch hài.

“Ta muốn rời cố hương, một mình đi lưu lạc, có gian nan mới biết bạn bè, hữu nghị lâu và dài, nơi đó không có thống khổ, nơi đó không có bi thương, ngồi lặng không băn khoăn, lắng nghe tiếng gà chó, bờ ruộng trải bát phương, người dần đi, nhà càng xa, đừng quay đầu, ta muốn đi đâu, nơi nào có thể được giải phóng? Yểu điệu thục nữ thành hàng, mặc ta trái ôm phải ấp, phía trước có tri kỷ, bốn biển đều cố hương.”

Khi loại bài hát này được phát ra từ một bộ loa xa xỉ giá trị không rẻ, lặp đi lặp lại, quả thật là tội lỗi.

Khiến người ta khó hiểu là Trà Tiên lại thích nhất bài hát này, phàm là người từng tiếp xúc với hắn đều sẽ cảm thấy bất ngờ. Người bình thường đều sẽ suy đoán, thất hoàng tử điện hạ hẳn là thích nghe nhạc giao hưởng hay tình ca có tính nghệ thuật, hoặc là người hâm mộ nhạc Rock and Roll.

Thực ra bọn họ đều sai, Trà Tiên gần như là một người mù âm nhạc, không có năng khiếu nghệ thuật. Phong cách của hắn tuyệt đối sẽ không cao hơn bất kỳ thanh niên cùng tuổi học làm sang nào trên thế giới. Hắn cũng rất ít có thời gian nghe hát, chỉ thích nghe bài hát này, hơn nữa đây là ca khúc duy nhất mà hắn biết hát, còn có thể hát chuẩn âm. Đương nhiên trước giờ hắn cũng chưa từng hát trước mặt người khác.

- Điện hạ.

Một hầu gái gõ mấy cái vào cửa phòng đang khép hờ, đứng ở cửa nói:

- Có khách đến xin gặp.

Đối phương vẫn chưa nói xong năm chữ này, đại não của Trà Tiên đã giống như phản xạ có điều kiện tiến hành một loạt suy đoán.

- Mấy người?

Trà Tiên vẫn nhắm mắt lại, tiện tay dùng điều khiển từ xa tắt nhạc.

- Chỉ một người.

Hầu gái dừng một chút rồi nói:

- Là một quý cô trẻ tuổi.

Trà Tiên mở mắt ra, hỏi một câu rất khó hiểu:

- Có phải rất đẹp không?

Có ý gì? Chẳng lẽ xấu thì ngài không gặp à? Trong lòng hầu gái hài hước nói, ngẩng đầu nhìn hoàng tử điện hạ một cái, vừa định trả lời thì Trà Tiên đã nói:

- Ta nghĩ mình biết đáp án rồi.

Hắn ngồi dậy, đi về phía hầu gái:

- Từ hệ thống quét hình phần mặt đã biết cô ấy là vương tộc rồi đúng không?

Hầu gái hơi sững sốt, chỉ hiền lành gật đầu.

Trà Tiên biết, đám người hầu vốn phục vụ Victor này ít nhiều đều có phần nịnh nọt. Nếu như người tới là bình dân, bọn họ gần như chắc chắn sẽ không đi thông báo, nói không chừng bảo vệ ở cửa còn thừa cơ soát người ăn bớt gì đó. Nhưng nếu người tới có thân phận, đám người này tuyệt đối sẽ không dám đắc tội, nhất định sẽ xưng hô là “khách” theo quy củ, vội vàng đi vào thông báo, cúi đầu khom lưng, chỉ sợ đắc tội với nhân vật lớn nào đó.

- “Mời” đến phòng khách đi.

Trà Tiên nhấn mạnh chữ “mời”, ám chỉ tầm quan trọng của vị khách đến thăm này.

Hầu gái đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Mấy phút sau, Trà Tiên đã ngồi trong phòng khách cùng với quý cô trẻ tuổi tới thăm kia.

Trà Tiên đã bảo mọi người rời đi. Trên bàn là một bình hồng trà vừa pha xong, hắn rót cho quý cô một ly, lại rót cho mình một ly, nói:

- Khương Quân tiểu thư đúng không?

Sắc mặt Khương Quân tái nhợt, hai mắt vô thần, môi và má đều không có một chút màu máu nào. Nghe được tên của mình, nàng cũng không có phản ứng gì, chỉ chậm rãi quay mặt sang nhìn Trà Tiên, sau đó từ trong túi xách mang theo bên mình lấy ra một chiếc điện thoại di động và một cái lọ thủy tinh nhỏ, đặt lên bàn trước mặt hai người.

Chiếc điện thoại di động kia không có gì đặc biệt, ít nhất nhìn qua sẽ không cắn người, cũng sẽ không đột nhiên phát nổ. Cái lọ thủy tinh kia giống như lọ đựng nước hoa, nhưng dịch thể bên trong lại có màu lam nhạt kỳ quái.

Trà Tiên biết chiêu trò của Thiên Nhất, hắn cầm điện thoại di động trên bàn lên, sau khi mở ra nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc, nội dung chỉ có mấy chữ “nhấn phím 1 để tìm ta”.

Trà Tiên nhìn Khương Quân một cái, nhưng đối phương vẫn giống như tượng gỗ không cử động.

- Có thể không?

Xuất phát từ lịch sự, trước khi gọi điện Trà Tiên vẫn hỏi một tiếng, nhưng lại không nhận được câu trả lời nào.

- Vậy được rồi.

Đến lúc này Trà Tiên ít nhất đã xác nhận một chuyện. Sau sự kiện ở quận Long, phân tích của hắn là Khương Quân đã gia nhập Nghịch Thập Tự. Mặc dù không biết vì lý do gì cô gái này thân là vương tộc lại muốn làm như vậy, nhưng cũng chỉ có thể suy ra được mấy kết luận. Một là tư tưởng của nàng vốn phản đối đế quốc, hai là bị khống chế tinh thần, cũng có khả năng rất nhỏ là nàng đã yêu một thành viên nam của Nghịch Thập Tự, đương nhiên khả năng này tương đối thấp. Từ tình hình trước mắt mà phán đoán, cơ bản có thể xác định nàng đã bị khống chế.

Trà Tiên nhấn phím 1 trên điện thoại di động, sau ba bốn tiếng kêu thì có người tiếp máy, mà người nghe điện thoại quả nhiên là Thiên Nhất.

- Vị nào?

Thiên Nhất hỏi. Chiếc điện thoại cũ kỹ trên bàn làm việc của cửa hàng sách vốn không có chức năng hiển thị số gọi tới, trừ khi là đoán được một người sẽ gọi điện vào một thời gian nào đó, còn bình thường Thiên Nhất đều sẽ hỏi đối phương là ai.

Trà Tiên nói chuyện với hắn dĩ nhiên là đi thẳng vào vấn đề:

- Người đang ở chỗ ta, trong lọ kia là thứ gì?

Thiên Nhất vừa nghe được giọng nói liền biết thân phận của đối phương:

- À, là ngươi, thương thế ra sao rồi?

Lấy một ví dụ, hành vi này của Thiên Nhất giống như là Giáp đẩy Ất xuống vách núi, kết quả Ất may mắn sống sót, nhiều năm sau hai người gặp lại, Giáp rất thản nhiên hỏi Ất một câu, gần đây thân thể ngươi có khỏe không?

- Trong lọ là thứ gì?

Trà Tiên không đếm xỉa đến lời nói của Thiên Nhất, lặp lại câu hỏi của mình.

Thiên Nhất nói:

- Thuốc giải độc.

Sau khi trả lời hắn còn bổ sung một câu:

- Thuốc giải độc cương thi loại 77.

Trong nháy mắt Trà Tiên đã hiểu, hắn nói tiếp:

- Khương Quân là bị loại thuốc mà ngươi nói khống chế?

- Đúng vậy. Thực ra sau kế hoạch ở quận Long thì cô ta không còn tác dụng gì nữa. Ta giữ cô ta lại, muốn quan sát một chút phản ứng của thuốc loại 77, phải qua bao lâu mới mất hiệu lực hoặc là giết chết chủ thể. Kết quả đến bây giờ vẫn không mất hiệu lực, hơn nữa cô ta cũng không chết. Thế là ta dứt khoát thả cô ta ra, thuận tiện để cô ta đưa điện thoại di động tới cho ngươi.

Thiên Nhất nói:

- À, đúng rồi, sau khi giải độc, nhân cách ban đầu của cô ta sẽ khôi phục, nhưng ký ức trong khoảng thời gian bị khống chế cũng sẽ bảo lưu. Mặc dù cô ta cũng không bị bất kỳ xâm phạm hoặc tổn thương nào, thế nhưng... dưới trạng thái cương thi cô ta đã từng tổn thương người khác, đối với một nữ nhân thì đây là một đoạn ký ức không được vui vẻ lắm.

Mạch suy nghĩ của Trà Tiên có thể theo sát mỗi câu nói của Thiên Nhất, hắn lập tức nói:

- Lý Duy bị cô ấy giết chết sao...

Trọng điểm của câu này còn ở phía sau:

- Ta có thể suy luận như vậy hay không, hiện giờ ngươi sở hữu một loại thuốc, có thể khiến thể chất của người bình thường được tăng cường ở một mức độ nhất định, lại trở thành vũ khí giết người không có tư tưởng, nói gì nghe nấy.

- Có thể nói là vậy.

Thiên Nhất trả lời.

- Ngươi thông qua cái gì để xây dựng cơ chế ra lệnh... âm thanh, mùi vị, ám thị tâm lý?

Trà Tiên hỏi.

- Chuyện này không quan trọng. Cho dù ta sản xuất loại thuốc này số lượng lớn, dùng nó tạo ra một đội quân, đó cũng chỉ là một đám người bình thường tố chất thân thể được cường hóa mà thôi, rèn luyện quân sự và năng lực ứng biến kém xa quân chính quy số lượng tương đồng. Bọn họ chỉ biết dùng tri thức trong đầu mình chấp hành mệnh lệnh của ta mà thôi, nhưng bản thân bọn họ cũng không phải là quân nhân.

Trà Tiên nói:

- Ngươi đưa Khương Quân đến trước mặt ta, lại dẫn dắt ta suy nghĩ về mặt quân sự, thật ra là muốn khiến ta xem nhẹ chỗ đáng sợ thật sự của loại thuốc này đúng không... Nếu như ngươi truyền đạt một mệnh lệnh, ví dụ như “giả vờ không bị khống chế, sinh hoạt giống như ngày thường”, như vậy ngươi sẽ có được một quân cờ hoàn mỹ, có thể sử dụng bất cứ lúc nào. Mà trước khi được ngươi đánh thức, người bị khống chế không có bất kỳ sơ hở nào, bọn họ chỉ dùng ký ức và thân thể nguyên bản, “giống như bình thường” sinh sống, ẩn nấp... Chỉ cần thuốc không mất công hiệu, cho đến chết cũng sẽ ở trong trạng thái này.

- Ha ha... ngươi quả nhiên có tiến bộ.

Thiên Nhất cười nói.

- Ngươi dùng loại giọng điệu này để tán dương ta, khó tránh khỏi quá cuồng vọng rồi.

Trà Tiên nói:

- Ta thì luôn rất tôn trọng đối thủ.

Thiên Nhất nói:

- Được rồi, ta xin lỗi. Có điều ngươi cũng đừng vội tức giận, bởi vì ta còn một chuyện sẽ khiến ngươi nổi giận, đồng thời có thể khiến ngươi an tâm.

Hắn cười nói:

- Loại 77 cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng phụ.

Nghe đến đây, ánh mắt Trà Tiên không tự chủ được dừng lại trên người Khương Quân.

Thiên Nhất nói tiếp:

- Sản xuất thuốc hàng loạt tạo ra đại quân gián điệp ẩn nấp, đó là chuyện không thể, bởi vì vật thí nghiệm trước mắt ngươi đã thành người câm. Ta cũng không biết tác dụng này xảy ra sau bao lâu, dù sao lần này trước khi phái cô ta đi thì ta mới phát hiện ra. Ta đã thử ra lệnh cho cô ta nói chuyện, nhưng cô ta không phát ra được âm thanh nào. Ta cũng đã nhờ một vị bác sĩ rất ưu tú kiểm tra thanh đới của cô ta, cũng không phát hiện biến đổi bệnh lý gì. Ta chỉ có thể cho rằng thuốc khiến đã một phần hệ thống thần kinh của cô ta bị tổn thương, khiến cô ta mất đi khả năng nói chuyện.

Trà Tiên nhìn Khương Quân, trầm mặc mấy giây, khống chế lửa giận của mình một chút, giọng điệu không thay đổi nói:

- Thì ra là vậy, đã có loại tác dụng phụ này, vậy ta đúng là yên tâm không ít.

Hắn lập tức đổi đề tài:

- Nói việc chính đi... ngươi bảo cô ấy đưa điện thoại di động tới, nghĩa là ngươi đã xem tin tức rồi.

- Ừ, ha ha... xem rồi.

Giọng nói của Thiên Nhất nghe có vẻ còn cao hứng hơn vừa rồi:

- Điều kiện của ta là khiến cho tam hoàng huynh của ngươi “lui ra khỏi hàng ngũ cạnh tranh thừa kế vương vị”, ngươi lại làm rất triệt để, chẳng những hoàn thành mà còn là vĩnh viễn.

- Ài... ngươi thật là lòng dạ độc ác. Với khả năng của ngươi, muốn bày một cạm bẫy để hắn nhảy vào, đánh đổ hắn trên chính trị cũng không khó lắm đúng không? Không ngờ ngươi lại làm cho hắn biến thành người chết, đó là huynh trưởng cùng cha khác mẹ mà...

Trà Tiên nghe giọng điệu hài hước của đối phương, lúc trả lời vẫn trầm tĩnh như nước:

- Cách làm của ta khác với trong tưởng tượng của ngươi, khiến cho ngươi hơi chột dạ đúng không?

Bên kia điện thoại lại đột nhiên yên lặng như tờ.

Trà Tiên lại nói:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn
2. Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình
3. Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ
4. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
=====================================

- Ngươi cho rằng... ta thật sự lòng dạ nhân từ, công chính và trật tự sao? Biết đâu ta đang diễn thì sao?

Thiên Nhất lại lên tiếng, tiếng cười vụn vặt giống như bệnh tật, cùng với giọng điệu lộ ra hưng phấn:

- Diễn từ lúc ngươi vẫn còn là một đứa trẻ, kéo dài đến hết đời sao?

- Thế nào? Ngươi cảm thấy ta không làm được? Hay là chính ngươi không làm được?

Trà Tiên lạnh lùng hỏi.

Thiên Nhất cười sằng sặc. Hắn không trả lời câu hỏi này, Trà Tiên cũng biết đây không phải là câu hỏi gì. Trong lòng hai người đều hiểu, thực ra không ai tin tưởng đối phương. Lời nói của Trà Tiên chưa chắc không phải là phô trương thanh thế, tiếng cười và sự im lặng vừa rồi của Thiên Nhất rất có thể cũng chỉ giả vờ mà thôi.

- Tốt lắm, ván này ngươi hoàn thành rất xuất sắc. Vậy ta muốn hỏi một chút, ngươi muốn ta thả con tin nào?

Thiên Nhất hỏi.

Trà Tiên ung dung điềm tĩnh uống một ngụm trà, mấy giây trì hoãn này có thể là đang suy nghĩ, cũng có thể chỉ muốn biểu hiện hắn không hề nóng nảy:

- Vấn đề này còn phải hỏi sao? Ta vốn tưởng rằng sau khi ngươi xem tin tức sẽ trực tiếp thả một con tin, để người đó tới đưa tin cho ta.

- Hừ... quả nhiên là Time Servant. Nói đến, nếu như ta thả hắn, ngươi sẽ lập tức mượn cơ hội này khuấy đảo triều đình đến long trời lở đất đúng không?

Thiên Nhất nói.

- Như vậy không phải hợp ý ngươi sao?

Trà Tiên trả lời:

- Không phải ngươi muốn ta lập tức đảm nhiệm chức vị hoàng đế sao? Như vậy ta cần phải phá vỡ cơ cấu hiện tại của Thiên Đô, xây dựng lại cục diện có lợi cho ta. Hơn nữa đến lúc cần thiết ngươi nhất định phải phối hợp với ta.

- Ngươi đang bàn chuyện hợp tác với ta sao?

Thiên Nhất cười nói:

- Ta không nghe lầm chứ?

- Ngươi có thể xem đây là mệnh lệnh của hoàng đế tương lai.

- Buồn cười, hoàng đế hiện giờ cũng không ra lệnh cho ta được.

- Từ chối cũng không phải là thái độ nên có của một người tham gia trò chơi.

Trà Tiên nói.

Thiên Nhất nói:

- Được! Ta sẽ thả Time Servant, chẳng những thế cả Trường Anh ta cũng giao cho ngươi.

- Đối với ngươi thì con tin đã không còn ý nghĩa đúng không?

- Bây giờ là ngươi đang mời ta vào cuộc, ta cần con tin làm gì?

Trà Tiên cười lạnh:

- Hừ... vậy ta sẽ giữ lại chiếc điện thoại di động này.

- Có thể, nhưng gần đây ta rất bận, trừ khi ngươi tâm huyết dâng trào dự định treo cổ tại nhà, nếu không thì đừng gọi tới.

Thiên Nhất nói.

- Yên tâm, ta cũng rất bận, chuyện ta cần làm chưa chắc đã ít hơn ngươi.

Dứt lời Trà Tiên nhấn nút cúp máy, kết thúc cuộc nói chuyện.

Hắn nhìn Khương Quân bên cạnh, sắc mặt rất phức tạp, trong mắt nhiều vẻ đồng tình và do dự. Nhìn một hồi lâu, Trà Tiên thở dài, đổ lọ thuốc giải độc kia vào trong miệng nàng...