Phiến Tội

Quyển 11 - Chương 25: Người sống sót



Abraham ngồi phịch xuống sàn nhà bên cạnh bàn giải phẫu, ánh đèn màu đỏ khiến đầu hắn đau, cảm giác buồn nôn từ trong dạ dày dâng lên, nhưng bị hắn cố kìm lại.

Giải phẫu cái đầu nhặt được kia có thể sẽ khiến người bình thường cảm thấy khó chịu, nhưng thân là nghiên cứu viên của Evolution, chuyện này vốn chẳng là gì cả. Cho nên hiện giờ trong lòng hắn hiểu được, cảm giác buồn nôn này cũng không phải do tinh thần khó chịu gây nên, mà là sinh lý có biến hóa gì đó.

- Hẳn là không phát sốt...

Abraham ôm trán lại bắt đầu lẩm bẩm, hắn tiện tay cầm một mảnh kính soi hai mắt của mình, nhưng vì chung quanh đều là màu đỏ, hắn rất khó thấy rõ con ngươi có đầy máu hay không.

- Hệ thống báo động chết tiệt.

Tuy mắng như vậy nhưng Abraham cũng biết rõ, nếu không có ánh sáng màu đỏ này thì hắn đã sớm bị xé thành mảnh vụn trong bóng tối rồi.

“Rầm rầm rầm...”

Tiếng đụng tường lại vang lên, trong mấy ngày sau khi xảy ra sự cố, loại âm thanh này giống như tiếng chuông thúc giục, luôn chấn động thần kinh vốn đã không chịu đựng nổi của Abraham. Nhiều nhất cách hai ba giờ sẽ có thứ gì đó muốn xâm nhập vào chỗ Abraham, khiến hắn không thể dừng lại quá lâu trong một căn phòng, đành phải liên tục di chuyển. Nơi này là sào huyệt trung ương của sinh vật biến dị, đường chạy trốn đều bị chặn đứng, mà không gian để di chuyển và vòng quanh cũng từ từ hẹp đi, thức ăn nước uống càng trở nên xa xỉ. Tại trung tâm ô nhiễm, cho dù không ăn gì cũng có nguy cơ bị lây nhiễm.

Abraham đã sớm không nghĩ đến chuyện sống sót rời đi, chỉ là bản năng cầu sinh của loài người khiến hắn chống chọi tới bây giờ. Nhưng cho dù là người cải tạo, thân thể cũng đã gần đến cực hạn rồi. Ở chỗ này thời gian dài, gánh nặng tinh thần càng dễ dàng đẩy người ta đến bờ vực sụp đổ.

Có lẽ đã đến lúc từ bỏ rồi, dù sao ta cũng chết chắc, người bên ngoài thế nào, loài người có thể diệt vong hay không, những chuyện này có liên quan gì đến ta? Ta cần gì phải liều mạng làm những chuyện không có ý nghĩa với mình như vậy? Tìm kiếm nhược điểm của quái vật, ghi lại những hình ảnh có thể vĩnh viễn sẽ không ai thấy, ta... thật là loại người muốn làm anh hùng sao?

Abraham đã thật sự tuyệt vọng, kết quả thí nghiệm mấy ngày nay đều chứng minh một chuyện, con quái vật ở trung tâm ô nhiễm kia vốn không có nhược điểm. Ít nhất từ phương diện khoa học, với năng lực của hắn không thể phân tích ra được phương pháp hữu hiệu nào để tiêu diệt quái vật và thanh trừ nguồn ô nhiễm. Hắn chỉ có thể nghĩ đến hai phương pháp đơn giản thô bạo nhất, một là dùng vũ khí hạt nhân, hai là dựa vào người siêu năng lực khiến cả khu vực bốc hơi khỏi nhân gian, không lưu lại một chút cặn bã nào.

“Rầm rầm...”

Tiếng đụng tường kim loại bên ngoài bỗng nhẹ đi, mấy giây sau lại đột nhiên biến mất.

Abraham không kìm được suy nghĩ, có phải tinh thần của mình đã xảy ra vấn đề gì không? Sản sinh ảo ảnh thính giác rồi?

Trong mấy ngày qua đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này, quái vật sau khi phát hiện mục tiêu lại từ bỏ tấn công? Điều này sao có thể?

Một giây kế tiếp, Abraham thiếu chút nữa đã bị dọa đến nhồi máu cơ tim, nói thông tục một chút là suýt nữa đã bất tỉnh nhân sự.

Hoàn cảnh tồi tệ vừa mới mới trở lại yên ổn, đột nhiên lại có một tiếng vang lớn, cửa điện tử bằng hợp kim hoàn toàn bị đánh xuyên, chính giữa xuất hiện một lỗ thủng lớn.

- Ta đã nói rất nhiều lần rồi... loại cửa này ta có thể mở được.

Thợ May ở sau người Blood Owl oán trách.

- Ta cũng đã nói rất nhiều lần rồi, ngươi nhập mã vào quá lâu.

Blood Owl bước ra một bước, từ trong lỗ thủng vừa đánh xuyên đi vào phòng giải phẫu.

Người? Là người đang nói chuyện?

Abraham không thể tin những gì mình nghe được, lúc chỉ có một mình thì hắn luôn lẩm bẩm, nhưng lúc này hắn lại không dám lên tiếng. Hắn thậm chí hoài nghi mình đã sớm chết rồi, mà nơi này chính là địa ngục, tất cả đều là ảo giác tạo nên để hành hạ hắn.

- Đánh thông tất cả các cửa, rất có thể sẽ gặp phải đánh lén từ phía sau.

Thợ May lại nói.

- Có Tả Đạo đoạn hậu, ngươi sợ cái gì, nếu chết cũng là hắn chết trước.

Blood Owl trả lời như chuyện đương nhiên.

- Hắn ở phía sau, còn đáng sợ hơn ta tự mình đoạn hậu.

Thợ May nói:

- Có lẽ lúc cấp bách hắn sẽ ném ta ra làm bia đỡ đạn.

Tả Đạo quát lên:

- Láo xược, chỉ là tù binh, còn là bại tướng dưới tay đạo gia ta, lại dám nói năng bừa bãi như vậy?

Blood Owl không muốn nói nhảm với hai người này, hắn đi thẳng tới bàn giải phẫu, nói với người đàn ông nấp dưới sàn nhà bên kia bàn:

- Ngươi muốn ở đây chờ chết, ta không có ý kiến, nhưng trước tiên ngươi phải nói những gì mình biết cho chúng ta nghe.

Abraham thành thật quay đầu sang, ánh mắt đối diện với Blood Owl:

- Ngươi... các ngươi thật sự là người?

Blood Owl không trả lời, một tay nắm lấy cổ áo Abraham nhấc lên, tay kia tát hắn một cái.

- Này! Ngươi làm gì đó!

Dù sao cũng là đồng nghiệp của mình, có câu “kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể bị sỉ nhục”, Thợ May đi lên trước nói:

- Có gì từ từ nói.

- Ta chỉ muốn làm cho tư duy của hắn tỉnh táo thôi.

Blood Owl buông lỏng tay ra.

- Ngươi là... Abraham?

Thợ May quan sát hắn mấy lần, nhớ lại trước đây từng gặp người này vài lần, cho nên thử gọi tên của hắn.

- Đúng! Đúng vậy! Trưởng quan!

Abraham nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục thành viên cao cấp của Evolution, hai mắt lập tức phát sáng giống như nhìn thấy hi vọng sống sót:

- Nghiên cứu viên Abraham, số hiệu BD-40281-NA, xin trình diện ngài!

- Đừng câu nệ mấy cái lễ nghi rườm rà nữa, thấy rõ tình hình hiện giờ chứ.

Thợ May trả lời:

- Trước tiên hãy nói những tin tức mà ngươi biết.

Abraham đáp một tiếng, tóm tắt một lần cảnh ngộ của hắn mấy ngày nay trốn đông nấp tây trong sở nghiên cứu. Trong thời gian này Blood Owl lại âm thầm đi ra khỏi phòng giải phẫu, khoảng chừng một phút thì trở về, chẳng biết tại sao trong một phút này trên người hắn lại dính đầy dịch thể không rõ...

- Ngươi làm rất tốt, nếu có thể sống ra ngoài, ta nhất định sẽ đề nghị cấp trên khen ngợi ngươi.

Thợ May nghe xong nói.

- Tính sai rồi.

Sau khi nghe Abraham tự thuật xong, Blood Owl ở một bên lại nói:

- Đi đường vòng đến tìm tên này chẳng được tích sự gì, sớm biết hắn không cung cấp được tin tức hữu dụng nào, ta nên bỏ qua hắn đi thẳng xuống dưới mới đúng.

- Đến thì cũng đến rồi, dù sao cũng không làm chậm trễ quá lâu.

Tả Đạo nói tiếp:

- Bây giờ chúng ta tiếp tục xuống là được.

Tính tình của hắn khôn khéo, biết lời này của Blood Owl nhất định sẽ khiến cho hai người khác nảy sinh vài suy nghĩ lệch lạc, cho nên thuận theo câu chuyện dàn xếp êm thấm.

Thực ra sau khi tiến vào sở nghiên cứu dưới lòng đất, người dùng năng lực dò xét được chỗ Abraham chính là Blood Owl, cũng do hắn chủ động đề xuất tìm kiếm người sống sót này. Khi đó đây rõ ràng là một quyết định chính xác, bởi vì người này có thể sống đến bây giờ, nhất định là có điểm hơn người, hoặc là nắm giữ một loại tin tức liên quan đến quái vật biến dị. Không ngờ cuối cùng chỉ tìm được một nghiên cứu viên vận may xem như không tệ, những tin tức mà Abraham nói chỉ là xác nhận suy luận lúc trước mà thôi, không có trợ giúp thực tế gì.

- Ta sắp mất kiên nhẫn rồi.

Blood Owl lắc cổ tay:

- Chiến đấu với loại quái vật này chẳng có ý nghĩa gì, nếu không phải vì “nhân vật mục tiêu”, ta đã sớm đề nghị rút khỏi thành phố, sau đó ném mấy quả đạn hạt nhân vào nơi này cho xong chuyện.

- Nghịch Thập Tự có vũ khí hạt nhân?

Thợ May cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước câu nói này của Blood Owl.

- Không liên quan đến ngươi.

Tả Đạo không cần nghĩ ngợi chen vào một câu trước khi Blood Owl lên tiếng, đã không thừa nhận cũng không phủ nhận, đầy đủ gian xảo

Blood Owl cười lạnh, liếc Tả Đạo một cái, sau đó đi ra cửa:

- Hai người của Evolution, các ngươi chỉ cần phụ trách dẫn đường là được, kế tiếp vẫn do ta phụ trách mở cửa. Ta hi vọng trong ba giờ sẽ giải quyết xong quái vật và rời khỏi nơi đổ nát này, nếu có thể thì trong mười giờ ăn một cái hamburger sữa đặc 100% không ô nhiễm.

Ba người khác nối đuôi theo Blood Owl đi qua cửa lớn vừa bị phá hư. Abraham tuy đi theo Thợ May, nhưng trong đầu còn có chút khúc mắc, nói với Thợ May:

- Trưởng quan? Bây giờ các người muốn chạy ra sao?

- Chạy ra?

Thợ May quay đầu nhìn hắn một cái:

- Chúng ta là từ bên ngoài đi vào.

- Cái gì?

Abraham quả thật khó tưởng tượng, còn có người chủ động đi vào tìm chết? Đột nhiên hắn lại nghĩ đến một chuyện khác rất quan trọng:

- Trưởng quan? Hai người này chẳng lẽ là quân phản loạn Nghịch Thập Tự? Chờ đã... cái tên cao lớn kia hình như là Blood Owl!

- Nói ra rất dài dòng, tóm lại chúng ta tạm thời phối hợp với bọn họ giải quyết hỗn loạn bên dưới, đây mới là việc khẩn cấp trước mắt.

Thợ May trả lời:

- Ngươi cũng nên hiểu rõ, hiện giờ con quái vật bên dưới kia chính là kẻ địch chung của cả loài người.

- Ta có ý tốt nhắc nhở một chút, nếu ngươi muốn chạy trốn lên mặt đất, chúng ta sẽ không ngăn cản, đương nhiên chúng ta cũng không rảnh hộ tống ngươi lên đó. Hơn nữa cho dù ngươi đi theo tuyến đường mà chúng ta tới đây, thành công trở lên mặt đất, nơi đó cũng chưa chắc an toàn hơn dưới này bao nhiêu.

Tả Đạo rất biết nắm bắt biến hóa trong lòng quần thể yếu thế, cho nên hắn có thể dùng phân tích sắc bén giội cho đối phương một gáo nước lạnh.

Mấy người bọn họ vừa nói chuyện vừa đi qua hành lang bên ngoài. Abraham nghe được tin tức xấu là không thể rời khỏi sở nghiên cứu mà còn phải đi sâu xuống dưới, đồng thời trông thấy kiệt tác vừa rồi của Blood Owl.

Chỉ thấy trên đất đều là thịt vụn và dịch thể, giống như bùn nhão sau khi mưa rơi xuống. Chỉ nhìn những mảnh vụn và chất lỏng này, có thể tưởng tượng chiến đấu xảy ra ở đây thảm liệt đến thế nào, ít nhất là rất thảm đối với quái vật...

Abraham suy đoán, lúc đầu nghe được mấy tiếng rầm rầm đụng vào cửa lớn đúng là do quái vật gây ra, nhưng sau mấy giây nó đã bị giết chết. Mà khi mình tiến hành tự thuật, Blood Owl lại tùy ý rời khỏi phòng giải phẫu đi dạo một vòng trong hành lang, đó là do hắn chú ý tới quái vật đang đến gần. Hắn dùng thời gian một phút âm thầm tiêu diệt một quái vật, hoặc ít nhất đã tiêu diệt một cái xúc tu lớn.

Những chuyện này xảy ra cách phòng giải phẫu một bức tường, nhưng Abraham lại không hề phát hiện dấu hiệu chiến đấu. Tuy nói trong những tin tức về người siêu năng lực của Nghịch Thập Tự, cũng có một ít dữ liệu liên quan đến thực lực, nhưng khi đối phương thật sự xuất hiện trước mặt mình, Abraham mới có thể thực sự cảm giác được bầu không khí này. Hoàn cảnh mà mình xem như tuyệt vọng, trong mắt cao thủ đỉnh cấp lại là một nơi đi lại tự nhiên. Thủ đoạn điêu luyện, cùng với sự bình tĩnh và tàn nhẫn vô tình lộ ra, Abraham cũng chỉ từng thấy trên người cục trưởng.

- Lại tới sao?

Blood Owl đột nhiên dừng bước, nhìn bóng mờ ở cuối hành lang màu đỏ phía trước:

- Xem ra đã khiến cho “nó” chú ý rồi, tần suất công kích chúng ta đang tăng lên.