Phiến Tội

Quyển 11 - Chương 26: Biến cố bất ngờ



- Khoa học của chúng ta đã đi sai đường rồi.

Đây là phát biểu của Blood Owl lúc xé nát quái vật thứ N.

Trên đường hắn luôn đi trước nhất, bất tri bất giác đã hời hợt giải quyết không dưới hai mươi cuộc tập kích đến từ sinh vật biến dị.

Những quái vật chiếm cứ sở nghiên cứu này chia làm hai loại. Loại thứ nhất là cá thể sở hữu năng lực hành động độc lập, bọn chúng tương tự như quái vật trên mặt đất, có thể còn yếu hơn một chút, bởi vì bọn chúng không có cơ hội cắn nuốt nhiều người để tiến hóa. Những quái vật này vốn đều là loài người, lúc xảy ra sự cố thì đang ở trong sở nghiên cứu, sau khi tiếp xúc với nguồn lây nhiễm vẫn luôn kiên trì đến lúc bản thân biến dị mới tử vong.

Mà loại quái vật thứ hai, chính là loại biến thể hình người mọc ở đầu cuối xúc tu lớn. Bọn chúng là bộ phận thân thể của con thú lớn bên dưới sở nghiên cứu kéo dài ra, như rễ cây đan xen trong cơ sở to lớn dưới lòng đất này.

Trong mấy giờ sau khi sự cố xảy ra, hàng mẫu tế bào E nguyên thủy của Edmund Lee đã tiếp xúc với nguyên dịch Proliferation, nhanh chóng sinh ra một con thú lớn biến dị, lại cắn nuốt hơn tám phần người trong sở nghiên cứu. Có câu là “dạ dày không thể nhìn bề ngoài”, vì vậy dù là người của Evolution hay đội du kích đều không thể thoát khỏi tai nạn. Những người sống sót còn lại hoặc là chạy lên mặt đất, hoặc là bị nhốt bên trong căn cứ, tiếp đó chờ đợi bọn họ là bị lây nhiễm, hoặc là bị người đã lây nhiễm cắn nuốt.

Vì vậy cá thể sinh vật biến dị trong sở nghiên cứu dưới lòng đất không tính là mạnh mẽ, cơ hội để bọn chúng săn bắt loài người là không nhiều. Trong giai đoạn bọn chúng còn chưa từ loài người lột xác thành quái vật, phần lớn “thức ăn” đã bị gã to lớn sâu trong lòng đất kia nuốt hết rồi.

Tương tự, quái vật kia là ngọn nguồn ô nhiễm, dưới tác dụng của nhiều nhân tố đã trở nên rất mạnh mẽ. Ít nhất về mặt “sinh tồn”, muốn hoàn toàn phá hủy nó không chừa mảnh vụn, ngay cả Blood Owl lúc này cũng chưa nghĩ ra phương pháp nào.

- Nếu đế quốc đặt trọng tâm nghiên cứu khoa học vào thăm dò vũ trụ, thế giới đã sớm an bình rồi.

Blood Owl tiếp tục câu chuyện vừa rồi:

- Nhìn một đống phiền toái sinh ra do các ngươi nghiên cứu vũ khí sinh vật, ngoại trừ hủy diệt chính loài người thì ta không thấy bất kỳ ý nghĩa nào.

Thợ May biết lời này là đang oán trách mình, vì vậy trả lời:

- Đây chỉ là một tai nạn, bất kỳ nghiên cứu đi đầu thời đại nào cũng phải mạo hiểm. Huống hồ người gây nên tai nạn lần này không phải cục E chúng ta, mà là đội du kích trong thành phố, một đám thành viên của tổ chức phản kháng, theo chủ nghĩa vô chính phủ cực đoan.

- Bọn họ không phải là người theo chủ nghĩa vô chính phủ, bọn họ chỉ là...

Tả Đạo chen vào:

- Được rồi, ta cũng không biết nên xếp bọn họ vào loại người nào.

- Dân chúng giận dữ.

Blood Owl đơn giản tổng kết:

- Chỉ thế thôi, nhưng trọng tâm câu chuyện mà hai người các ngươi nói đã đi lệch quan điểm của ta rồi.

Hắn nói xong lại đá văng một cánh cửa điện tử hợp kim dày mấy chục cm bên cạnh:

- Trách nhiệm của vụ việc này do ai gánh vác cũng không quan trọng, vấn đề là đáng coi trọng là giống loài có địa vị thống trị trên Trái Đất, ít nhất gần hai trăm năm qua, vẫn luôn đặt trọng điểm nghiên cứu khoa học vào làm thế nào đối phó với đồng loại, đây là một sai lầm trong suy nghĩ. Hôm nay có thể là nhà kho Evolution xảy ra rò rỉ, một con quái vật có thể tiến hóa thành thượng đế bắt đầu lây nhiễm và muốn khống chế cả hành tinh, thanh tẩy chuỗi sinh vật, chiếm lĩnh hệ ngân hà. Ngày mai có thể một người máy của Factory sẽ sinh ra tư tưởng của mình, nó sẽ hack hệ thống máy tính trên toàn thế giới, quay đầu đạn hạt nhân về phía loài người, lại chế tạo một đội quân Terminator, tiếp đó... thanh tẩy chuỗi sinh vật, chiếm lĩnh hệ ngân hà.

- Ta có thể lập ra một bản danh sách rất dài, gọi nó là “danh sách tai hoạ ngầm tự hủy do loài người chế tạo”.

- Vấn đề lớn nhất của con người, đó là không ngừng chế tạo ra một số thứ ngay cả mình cũng không khống chế được, còn định dùng nó để khống chế người khác.

Tả Đạo cười nói:

- Có biện pháp gì đây, cái gọi là hòa bình chẳng qua là cây gậy trong tay ngươi to hơn người khác mà thôi.

- Khi ngươi trích dẫn câu nói của một nhân vật truyện tranh, gọi là gì ấy nhỉ... đúng rồi, Stark, không nên lộ ra vẻ mặt đắc ý như vậy.

Blood Owl tiếp tục câu chuyện của mình:

- Tưởng tượng một chút, nếu như sau chiến tranh thống nhất Địa Cầu, đế quốc đặt trọng tâm nghiên cứu vào lĩnh vực mà ta nói, có lẽ bây giờ loài người đã sở hữu kỹ thuật bước nhảy khá hoàn thiện rồi. Đi lại giữa các vì sao và bước nhảy không gian mới là lĩnh vực dẫn đến tương lai, tài nguyên vũ trụ gần như vô hạn có thể giải quyết tất cả vấn đề, bao gồm lãnh thổ, dân số, nguồn năng lượng.

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Đây chính là sự mỉa mai, nếu như người đời chịu “khai thác và chia sẻ”, vậy cuối cùng tất cả đều là người thắng. Nhưng trăm ngàn năm qua, mọi người lại luôn muốn “khống chế và chiếm giữ”, cho nên chiến tranh lặp đi lặp lại, mà vấn đề cơ bản lại bị đặt sang một bên, vĩnh viễn không được giải quyết.

Nói đến đây, trong đầu Blood Owl đột nhiên thoáng qua điều gì. Trong lần tán gẫu này, dường như hắn đã vô tình được khai sáng, hiểu rõ khuôn mặt thật của tổ chức Nghịch Thập Tự này.

- Cái thế giới này đã hết thuốc chữa, vậy cứ dứt khoát dẫn dắt nó luân hồi từ trong sa đọa sao...

Blood Owl nói khẽ như lẩm bẩm, sau đó lại cười lạnh.

- Mở cánh cửa phía trước ra chính là hành lang dẫn đến nhà kho chứa hàng nguy hiểm.

Thợ May nhìn về cửa điện tử phía trước không xa nói:

- Bắt đầu từ nơi này, cửa và tường không còn là hợp kim bình thường nữa.

- À, nói cách khác, từ hành lang phía sau cánh cửa kia trở đi, tất cả đều chế tạo bằng tịnh hợp kim rồi.

Tả Đạo thuận miệng nói tiếp một câu.

Thợ May trả lời:

- Không sai, hơn nữa hành lang phía sau cánh cửa kia rất dài, thiết kế này cũng là để phòng ngừa nhà kho chứa hàng nguy hiểm...

- Không cảm thấy kỳ lạ sao?

Blood Owl ngắt lời.

- Cái gì?

Thợ May không biết Blood Owl đang nói đến mặt nào.

Abraham thì đã phản ứng lại, dù sao nhiều ngày như vậy trốn đông nấp tây trong sở nghiên cứu tràn ngập khí tức tử vong này, phương thức suy nghĩ của hắn sẽ không bỏ qua bất cứ hiện tượng khác thường nào:

- Cánh cửa điện tử này sao lại đóng?

Thợ May liền ngẩn ra:

- Đúng... chuyện này không thể nào. Hành lang dẫn đến nhà kho chứa hàng nguy hiểm chỉ có một cái này, cánh cửa này phải bị phá hư mới đúng!

Tả Đạo sờ cằm, trầm ngâm nói:

- Trên đường chúng ta đi đã gặp rất nhiều cửa hoặc tường bị phá hư, thân thể quái vật kéo dài ra nhất định cần một lối đi, chuyện này cũng không kỳ lạ. Những phòng khác không chỉ có một hành lang nối liền, có một số phòng thậm chí bốn phương tám hướng đều có đường. Nếu tuyến đường của chúng ta và quái vật khác nhau, sẽ gặp phải cửa điện tử đóng kín, còn nếu giống nhau sẽ gặp phải cửa mở hoặc bị phá hư... Nhưng nếu nơi này là ngọn nguồn, cánh cửa này chắc chắn phải bị mở ra, nếu không thì cũng chỉ có một cách giải thích...

Mạch suy nghĩ của Thợ May và Abraham cũng vận chuyển theo lời nói của Tả Đạo, nghe đến đây, kết quả suy luận dường như chỉ hướng về một đáp án duy nhất, mà đáp án này khiến sắc mặt bọn họ đột nhiên biến đổi.

Blood Owl không hề e ngại vạch trần suy đoán trong lòng ba người lúc này, hắn phun một ngụm nước miếng, không thoải mái nói:

- Cho nên... ngọn nguồn của tất cả những thứ này thực ra không đến từ nhà kho chứa hàng nguy hiểm.

Cũng không biết là đang hỏi hay đang suy tư, Blood Owl lại nói một câu:

- Vậy bây giờ rốt cuộc chúng ta đang đối phó với thứ gì? Trong thành phố này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?