Phiến Tội

Quyển 11 - Chương 27: Rò rỉ



- Tạm thời đi xuống xem thử, chắc có thể tìm được một ít đầu mối.

Blood Owl không do dự quá lâu, liền phất tay ra hiệu cho Thợ May đi qua nhập mã cửa điện tử.

Từ đầu Tả Đạo vẫn luôn sờ cằm giống như đang suy luận, cặp mắt gian xảo không ngừng lưu chuyển. Người khác không biết hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, cũng biết hắn rốt cuộc có thể nghĩ ra được điều gì. Dù sao sau khi cửa điện tử mở ra, hắn cũng đi theo vào hành lang sau cửa.

- Trước đó ngươi đã nói rất khẳng định, hàng mẫu tế bào E của Edmund Lee trong nhà kho chứa hàng nguy hiểm đã tiếp xúc với nguyên dịch Proliferation, từ đó dẫn đến một loạt sự cố sau này, nhưng ngươi căn cứ vào đâu? Chẳng lẽ ngươi chính mắt nhìn thấy quá trình rò rỉ?

Tả Đạo phía sau đột nhiên đặt câu hỏi.

Thợ May quay đầu nhìn Tả Đạo một cái, ánh mắt lập tức trở nên không chắc chắn, hắn vừa nhớ lại vừa nói:

- Khi đó... đội du kích đột nhiên tấn công sở nghiên cứu, báo động vang lên, nhân viên trong phòng theo dõi lập tức dùng thiết bị truyền tin báo cáo tình hình tổn thất và vị trí của quân địch ở các nơi. Đối phương cũng không phải kẻ ngu, bọn họ rất nhanh đã ý thức được điểm này, liền bắt đầu phá hủy thiết bị theo dõi của chúng ta. Do đó hình ảnh mà phòng theo dõi nhận được lần lượt biến mất, bao gồm cả chỗ chúng ta đang đứng hiện giờ, tín hiệu của mấy camera rất nhanh bị gián đoạn. Nhưng nhà kho chứa hàng nguy hiểm còn có một hệ thống báo động độc lập, khi hành lang này bị xâm nhập thì báo động sẽ vang lên, mà cửa chắn ở sâu nhất chỉ có mấy trưởng quan cấp cao của Evolution mới mở ra được. Nếu cửa chắn bị phá hoại thì thiết bị tự hủy trong nhà kho sẽ khởi động, đốt cháy tất cả đồ vật trong nhà kho và kẻ xâm nhập vừa phá hoại cửa chắn thành tro bụi.

Tả Đạo nói tiếp:

- Như vậy, khi đó những cơ chế này đều bị khởi động đúng không?

- Đúng vậy, sau đó từ khu vực vừa rồi chúng ta tiến vào hành lang, sinh vật biến dị bắt đầu tràn ra phía ngoài, lần lượt có người bị giết. Chuyện kế tiếp có thể xác nhận thông qua những người chứng kiến, ta cũng là một trong số đó. Đương nhiên khu vực ta gặp phải quái vật không ở sâu như vậy, ta cũng chưa tiếp xúc với nguồn ô nhiễm, cho nên mới chạy trốn được.

Thợ May nói.

- Hiểu rồi, tức là sau khi quái vật xuất hiện, các ngươi đã thông qua một “suy đoán hợp lý” để giải thích nguyên nhân.

Blood Owl đi phía trước nói tiếp câu chuyện, trong giọng nói đầy vẻ châm chọc.

- Chẳng lẽ động đất và đạn hạt nhân nổ có người chứng kiến sao?

Thợ May trả lời:

- Đây là kết luận duy nhất theo như suy đoán thông thường.

- Nhưng theo tình hình trước mắt, đây là sai lầm.

Lúc Blood Owl nói lời này, đã nhìn thấy cuối hành lang có một cánh cửa chắn to lớn bị phá hoại.

- Đây là chuyện gì?

Thợ May rất nhanh cũng nhìn thấy cảnh tượng này, kinh ngạc nói một câu.

Blood Owl đi vào trong cửa. Không gian bên trong nhà kho chứa hàng nguy hiểm rất rộng, thể tích có lẽ gần bằng một sân bóng, nhưng lúc này thiết bị chiếu sáng bên trong đã sớm bị phá hủy, nguồn sáng màu đỏ ở hành lang phía xa chỉ chiếu rọi một phạm vi nhỏ gần cửa chắn.

Bốn người đứng ở đó, mũi ngửi được một mùi rất kỳ quái, không giống như mùi cháy khét mà là một loại thuốc hóa học pha chế. Trước mặt tuy là một màu đen kịt, nhưng bọn họ đều biết rõ trong bóng tối không có thứ gì. Bởi vì nếu tổ tiên của sinh vật biến dị ở trong đó, cho dù thể xác của nó không lớn đến mức có thể nhét đầy cả không gian, nhưng ít ra sẽ có một loại “cảm giác tồn tại”.

- Không tin được...

Thợ May kinh ngạc nói:

- Nếu như quái vật tồn tại thì chỉ có thể ở trong này, chẳng lẽ kích thước thực tế của nó có thể đi qua hành lang phía sau chúng ta?

Blood Owl ngước đầu nhìn lên trên:

- Trở lại vấn đề vừa rồi, giả sử người của đội du kích lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của các ngươi, ngay từ đầu bọn họ đã lập kế hoạch cướp đồ trong nhà kho chứa hàng nguy hiểm, cho nên mới tấn công vào đây. Sau khi phá hủy thiết bị theo dõi, bọn họ đã bắt giữ một thành viên của các ngươi, hoặc là trong nội bộ các ngươi đã sớm có nội ứng nằm vùng, giúp bọn họ mở cửa hành lang phía trên, sau đó đi đến trước cửa chắn của nhà kho này.

Hắn lại cúi đầu, động tác này biểu thị hắn đã có kết luận:

- Vậy bọn họ dựa vào cái gì để phá hoại cửa chắn to dày bằng tịnh hợp kim này?

Thợ May nghĩ tới nghĩ lui, trả lời:

- Bọn họ không thể làm được, cho dù với năng lực của ta, muốn phá bỏ cánh cửa này cũng cần thời gian... hơn nữa...

Hắn quay đầu lại nhìn một cái:

- Trạng thái hiện giờ của cửa chắn này rõ ràng không phải bị năng lực không gian phá hoại, mà là người siêu năng lực cao cấp dùng năng lượng đánh vỡ.

Blood Owl nói:

- Đúng, cho nên giả thuyết này không thể thành lập, như vậy chuyện xảy ra ở đây không liên quan đến đội du kích. Hỗn loạn sau khi sở nghiên cứu bị tấn công chỉ là một thời cơ, yểm hộ cho người đánh phá nhà kho này.

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Khi sở nghiên cứu lâm vào hỗn loạn, có một tên cao thủ đã đến nơi này, dùng mệnh lệnh hợp pháp mở cửa hành lang phía trên, đi thẳng xuống phá hoại cửa chắn, khởi động thiết bị tự hủy của nhà kho. Đồ vật ở nhà kho dĩ nhiên trong nháy mắt bị nhiên liệu hóa học thiêu hủy. Mà khi đó “hắn” đứng ở cửa chắn này, rõ ràng là thân thể máu thịt, lại có thể sống sót trong ngọn lửa giống như tịnh hợp kim trong hành lang vậy.

- Là người siêu năng lực cao cấp có liên quan đến lửa sao?

Thợ May nói, trong đầu lập tức thoáng qua tên của một người.

- Thật thú vị, tiếp theo có phải ngươi sẽ hoài nghi đến ta.

Giọng nói của Phong Tiển vang lên phía sau bọn họ.

Tả Đạo là người phụ trách đoạn hậu, hắn đương nhiên biết Phong Tiển đang đến gần đây, nhưng vì là người phe mình nên hắn không lên tiếng.

- Ngươi đến thật đúng lúc.

Blood Owl nói.

Phong Tiển ném một điếu xì gà cho hắn:

- Nếu các ngươi muốn bàn luận về ta, tốt nhất ta nên có mặt.

Blood Owl cầm lấy xì gà đặt lên miệng:

- Nếu như hoài nghi đến ngươi, nói lên suy nghĩ của hắn cũng không theo kịp ta.

Gương mặt cương thi của Thợ May cũng không lộ ra vẻ khó chịu nào, chỉ hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ lời nói của ngươi còn có đáp án khác?

Tả Đạo cười lạnh:

- Vẫn chưa rõ sao, ý của Blood Owl, đó là có chín phần khả năng do người trong nội bộ các ngươi làm. Chỉ có nhân viên Evolution mới biết rõ vị trí nhà kho chứa hàng nguy hiểm, cho nên sau khi sở nghiên cứu bị tấn công, kẻ kia đã chạy thẳng đến nơi này, dùng mật mã mở cửa điện tử phía trên. Lúc hắn mở cửa điện tử phía trên chắc chắn không kích hoạt hệ thống báo động độc lập của nhà kho, nhưng lúc phá hủy camera theo dõi ở lối vào hành lang lại làm khởi động, nếu không thì phải chờ đến lúc thiết bị tự hủy khởi động các ngươi mới phát hiện nhà kho bị xâm nhập.

Thợ May nói:

- Tổ chức chúng ta cũng không có loại...

Hắn nói một nửa bỗng dừng lại, bởi vì hắn ý thức được mình thiếu chút nữa đã tiết lộ bí mật. Trong tổ chức không có người siêu năng lực liên quan đến lửa, nói ra chuyện này cũng không tốt lắm, cho nên hắn lập tức đổi giọng nói:

- Ta hiểu rồi... nếu kẻ kia là cao thủ cấp Hung, cho dù loại hình năng lực thế nào thì hắn cũng có thể dùng năng lượng để phá hoại cửa chắn, cũng có thể dùng năng lượng bảo vệ mình không bị thiêu chết.

Thực ra Blood Owl đã nghĩ được một đáp án, lúc này hắn xoay người nói với Thợ May:

- Ta nhớ ngươi đã nói, tế bào E của Edmund Lee bị chia làm hai phần, một phần đặt ở nơi này, còn một phần khác thì dùng để cải tạo “Đồ Tể” mới. Kẻ kia... bây giờ ở đâu?

- Ngươi muốn nói tất cả những chuyện này đều do hắn làm?

Abraham vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh bỗng kinh ngạc nói.

- Thế nào? Là người quen của ngươi à?

Phong Tiển hỏi, từ đồng phục trên người đối phương, hắn đã đoán ra người xa lạ trước mắt là một kẻ sống sót của Evolution.

- Chúng ta vốn cùng làm việc trong một phòng thí nghiệm, hắn tên là Rahman, là người năng lực cấp Bính.

Abraham trả lời:

- Nhưng sau khi hắn thừa kế tế bào E của Đồ Tể cũng không có biểu hiện khác thường nào.

Thợ May nói:

- Hắn nói không sai, chúng ta có ghi chép tỉ mỉ sau khi Rahman tiếp nhận cấy ghép tế bào E, đây là chuyện mấy tháng trước rồi. Thân thể của hắn không xuất hiện điều gì khác thường, thậm chí cấp bậc năng lực cũng không có dấu hiệu đề cao.

- Hai người các ngươi, trước và sau hỗn loạn, có ai từng gặp kẻ tên là Rahman này, hoặc là biết hành tung của hắn không?

Blood Owl hoàn toàn không đếm xỉa đến lời giải thích giống như nói nhảm của đối phương, trực tiếp hỏi vấn đề mấu chốt.

Sắc mặt Thợ May và Abraham biến đổi mấy lần, hai người đều không lên tiếng. Blood Owl cũng không cần bọn họ nói chuyện, bởi vì phản ứng này đã là một câu trả lời rồi.

- Các ngươi có lẽ đã coi thường, hoặc là đánh giá sai phương hướng biến dị của tế bào E do Edmund Lee để lại.

Blood Owl nói:

- Có lẽ thứ kia không đơn giản như các ngươi tưởng tượng, sau khi nó kết hợp với loài người, biến dị sinh ra cũng không phải trực tiếp thể hiện trên sinh lý.

- Nó có thể khiến cho đầu óc con người trở nên thông minh? Hoặc là... điên cuồng?

Tả Đạo nói tiếp một câu.

- Ta sẽ không dùng những từ ngữ như thông minh, “thông minh” và “điên cuồng” đều là từ ngữ theo quan điểm loài người để hình dung đồng loại. Suy nghĩ một chút thứ mà chúng ta phải đối phó rốt cuộc là gì, các ngươi có thể nhảy ra khỏi loại phương thức tư duy này.

Blood Owl nói:

- Nếu như thứ kia sở hữu phương thức tư duy không phải của loài người... ví dụ như “Dark Water”, như vậy xem Rahman này là kẻ hiềm nghi để suy nghĩ, hành vi của hắn đều sẽ hợp logic.

- Phù...

Phong Tiển nhả ra một ngụm khói:

- Cho nên mục tiêu của chúng ta đã thay đổi, từ giờ trở đi chúng ta phải tìm kiếm và tiêu diệt... một người?

- Không, mục tiêu không thay đổi, là tăng thêm.

Blood Owl trả lời, còn chưa nói hết hắn lại chuyển sang nói:

- Các ngươi không cần ở lại đây nữa, để một mình ta xử lý chuyện tiếp theo.

- Xảy ra chuyện gì? Ngươi đã nghĩ ra điều gì?

Phong Tiển hỏi.

Blood Owl không trả lời, hắn xoay người tiến lên một bước, đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ Abraham. Khi những người khác còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ném đối phương vào trong bóng tối của nhà kho chứa hàng nguy hiểm. Mấy giây sau, từ sâu trong nhà kho tối đen trống trải vang lên tiếng thân thể đụng vào vách tường kim loại.

- Ngươi muốn làm gì?

Thợ May giật mình hỏi.

- Ngươi đã không còn giá trị lợi dụng nữa.

Blood Owl không quay đầu lại, vẫn nhìn chăm chú vào bóng tối:

- Ngươi có thể cùng Phong Tiển và Tả Đạo rời khỏi đây, sau khi lên mặt đất thì đường ai nấy đi, hoặc có thể đứng ở đây lải nhải thêm mấy câu, sau đó bị ta vặn gãy cổ.

Lúc này Phong Tiển cũng chú ý tới điều gì, hắn nhìn về hướng âm thanh trong bóng tối, nói với Blood Owl:

- Ngươi thật sự muốn một mình đối phó với thứ này sao?

Blood Owl chỉ đáp một câu:

- Chết hay là trốn, lựa chọn của ba người các ngươi đều như nhau.

Tả Đạo nghe được lời này lập tức hiểu rõ, vỗ vai Phong Tiển một cái:

- Đi nhanh lên, chúng ta ở lại đây cũng không giúp được gì.

Hắn nói xong liền quay đầu bỏ chạy, tốc độ lúc chạy trốn khỏi nhà tù Tide cũng không nhanh như lúc này.

Phong Tiển không nói gì nữa, hắn lại nhìn thứ trong bóng tối một cái, sau đó cũng xoay người bỏ chạy.