Phiến Tội

Quyển 12 - Chương 22: Brian Martin



Friedrich Nietzsche đã từng nói: “Người chiến đấu với dã thú cần đề phòng mình sẽ biến thành dã thú. Nếu như ngươi ngóng nhìn vực sâu trong thời gian dài, vậy vực sâu cũng sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi.”

Thù hận có thể thay đổi một con người, có lúc thậm chí sẽ khiến ngươi biến thành loại người mà mình thù hận.

Nguyên Soái hiểu rất rõ điểm này, nhưng hắn không quan tâm, cho dù là thay đổi khiến người ta chán ghét cũng tốt hơn để mặc dòng đời xô đẩy.

Chuyện xưa của hắn không hề khiến người ta vui vẻ, nói là bi thảm nhất trong Nghịch Thập Tự cũng không quá mức.

Trước ba mươi lăm tuổi cái tên đi theo Nguyên Soái là Brian Martin. Khi còn bé gia cảnh của hắn rất bình thường, tuy không đến mức bị đói nhưng cũng không xem là giàu có. Hắn thi đậu vào đại học nhưng không đi học, trên thế giới có rất nhiều học sinh nghèo giống như hắn, bởi vì kinh tế túng thiếu nên tự vứt bỏ cơ hội trúng tuyển, hơn nữa thành tích của hắn cũng không phải quá ưu tú, cho nên không ai quan tâm.

Năm ấy Martin mười chín tuổi, lý tưởng của hắn giống như phần lớn người trẻ tuổi, hi vọng có thể nhờ vào cố gắng của mình, một ngày nào đó sẽ giống như những quý tộc và vương tộc kia, có nhà, có xe, có tiền gửi ngân hàng, xem việc gây họa cho các thiếu nữ sa chân là một phần sự nghiệp cao quý, kéo dài đến khi về hưu mới thôi.

Nhưng hiện thực thì rất tàn khốc. Có một số người không cần làm gì cả, chưa tới mười chín tuổi đã thực hiện được lý tưởng của Martin. Còn một số người khác nỗ lực đến bốn mươi chín tuổi vẫn ở nhà cũ, đi xe second-hand, không có tiền gửi ngân hàng nhưng lại vay không ít, mà vợ lúc còn trẻ là một thiếu nữ sa chân gặp họa.

Tóm lại sau khi Martin rời khỏi trường học đã đi tìm việc làm, công việc rất vất vả, đồng lương rất ít, địa vị xã hội cũng rất thấp, còn như tiền đồ... mỗi lần hắn nhắm mắt lại đều có thể nhìn thấy tiền đồ của mình.

Nơi Martin làm việc là một công xưởng đồ chơi, từ cửa lớn đi vào không phải nhìn thấy nhà xưởng, mà là một viện bảo tàng nửa miễn phí. Đồ chơi hiện vật là một loại sản nghiệp xế chiều, được bảo lưu lại theo kiểu di sản vật chất văn hóa giống như gân gà (ăn không được nhưng bỏ thì tiếc). Nên biết năm nay trẻ con còn chưa học nói lưu loát đã biết chơi máy tính bảng rồi, ai còn chơi những thứ đồ nhựa kia? Cho nên công xưởng đồ chơi gần như không chế tạo đồ chơi truyền thống, bởi vì không có nhu cầu.

Tuy rằng như vậy công xưởng đồ chơi vẫn có lợi nhuận, bởi vì vẫn có một loại đồ chơi bán được, đó là mô hình. Thứ này giá cả không rẻ, nhắm vào thị trường thanh thiếu niên và người trưởng thành, lợi nhuận tương đối cao. Chỉ là liên quan đến vấn đề bản quyền, nhất định phải được công ty truyện tranh cho phép mới có thể sản xuất, hơn nữa số lượng hạn chế. Hình thức phân phối cuối cùng của mối quan hệ lợi ích này giống như... một chiếc bánh kem lớn, công ty truyện tranh bận trong bận ngoài một phen, đi qua ăn hết phần bánh ngọt. Phần kem thì hiếu kính cho “ban nghành có liên quan”, mặc dù bọn họ vốn chẳng làm gì cả, nhưng ai bảo bọn họ có quyền khiến cho ngươi không làm được gì. Nguyên tác giả chỉ được chia cho một quả anh đào trên bánh kem, nhưng hắn chỉ có một mình nên khẩu vị không lớn, có thể nhịn được. Ai ngờ quả anh đào này còn chưa bỏ vào miệng, ban nghành có liên quan lại chạy tới cắn một miếng, sau đó nhổ ra cho nguyên tác giả, nói cho hắn biết đây là đóng thuế. Khi vở kịch hay này trình diễn, công xưởng đồ chơi bỏ công bỏ sức nhiều nhất lại đang ở một bên nhai nến.

Sau khi làm việc bốn năm, Martin trở nên thực tế hơn nhiều, hắn bắt đầu ý thức được lý tưởng trước đây của mình rất ngây thơ, hơn nữa nhìn tình hình trước mắt là vĩnh viễn không thể thực hiện được. Lẽ ra cuộc đời hắn sẽ chỉ như vậy, bình thường nhạt nhẽo, đừng gây nên thị phi gì thì cơm ăn áo mặc không thành vấn đề. Nhưng vào năm hắn hai mươi ba tuổi này lại xảy ra một chuyện.

Có một ngày Martin đang đi trên đường, một giọng nói giống như đã từng quen biết vang lên:

- Này! Brian!

Martin quay đầu nhìn lại, lập tức nhận ra đó là Campbell. Lúc tiểu học Campbell là bạn học của Martin, hai người vẫn luôn học cùng lớp, đến cao trung thì Campbell chuyển sang học ở thành phố khác, hai người dần dần mất đi liên lạc.

Bảy tám năm không gặp, hai người dĩ nhiên có rất nhiều lời muốn nói. Bọn họ tìm một tiệm ăn ven đường, uống mấy ly, lần lượt kể ra gian khổ trong cuộc sống. Gia cảnh của Campbell tốt hơn Martin nhiều, ít nhất trong nhà có thể cung cấp cho hắn hoàn thành toàn bộ khóa học. Có điều sau khi tốt nghiệp đại học hắn lại mù mờ, cuộc sống cũng không thay đổi chỉ vì một tấm bằng, cố gắng làm việc cũng chưa chắc hữu dụng hơn nịnh nọt. Bạn gái sau khi tốt nghiệp hai tuần đã nhận một người cha nuôi, ngồi trên một chiếc xe thể thao mà tiền lương cả năm của hắn cũng chỉ có thể mua được cái tay lái, chạy đi xa khỏi hắn. Nghe người bạn thuở nhỏ nói như vậy, Martin cũng chỉ đành cười khổ. Trong cuộc đời này của hắn, người có thể nói chuyện chân thành chắc cũng chỉ có vài người bạn quen biết từ nhỏ mà thôi. Hai người kể khổ cho nhau nghe, trao đổi số điện thoại xem như khôi phục liên lạc, hẹn lần tới rảnh rỗi sẽ gặp nhau. Ai ngờ lần từ biệt này lại là vĩnh viễn.

Một tuần lễ sau, Martin bất ngờ nhìn thấy Campbell trên một bản tin nóng. Campbell đã qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ, hung thủ là một đám con cháu quý tộc đua xe buổi tối. Martin có thể tưởng tượng được, cha mẹ và bà nội của Campbell nhìn thấy đứa con duy nhất này chết đi sẽ đau đớn đến mức nào. Mà trong lòng hắn lại càng giận dữ, bởi vì cuối cùng tên quý tộc đua xe kia chỉ bị phán hai năm, hơn nữa còn được hưởng án treo. Ai cũng biết sau khi án treo kết thúc thì tất cả đã sớm lắng lại, đối phương sẽ không bị vào tù.

Martin dùng một phần tiền tích góp đi nhờ luật sư tư vấn, còn tra rất nhiều tư liệu liên quan đến án phạt. Mấy năm trước có một vụ án, một kẻ mở dịch vụ vận chuyển trái phép, vì chạy trốn nên đã đụng hư hai chiếc xe, còn đụng trúng một người đi đường gây nên vết thương nhẹ. Kết quả hắn bị phán dùng phương pháp nguy hiểm gây nguy hại an toàn công cộng, tội này thấp nhất cũng phải ba năm, nặng thì có thể bị tử hình. Nhưng tên quý tộc đụng chết bạn hắn đua xe trên đường khiến người đi đường tử vong, chỉ bị phạt tội lái xe nguy hiểm, mức phạt cao nhất còn chưa tới ba năm.

Martin tìm đến người nhà của Campbell, muốn khuyên bọn họ kháng án đòi lại công đạo. Nhưng hắn lại nhận được một câu trả lời khiến mình kinh ngạc, cha của Campbell nói cho hắn biết, bọn họ sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.

Martin là một người thông minh, hắn rất nhanh hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ cần một khoản tiền là có thể khiến người ta vĩnh viễn im miệng. Người nhà của Campbell cần khoản tiền đó, bởi vì cho dù bọn họ không chấp nhận cũng chưa chắc có thể kháng án thành công. Đây là phương thức vận hành của thế giới này, lúc Thiên Nhất khuyên nhủ Nguyên Soái cũng nói những lời tương tự. Pháp luật chỉ là công cụ mà thôi, có lẽ bản thân nó rất công bình, nhưng ngươi phải xem nó nằm trong tay ai.

Sau ngày đó Martin giống như biến thành một người khác, hắn trở nên trầm mặc ít nói, bắt đầu tự học một số tri thức về vũ khí quân dụng. Hắn phát hiện mình rất có thiên phú về mặt này, học tập rất nhanh, làm việc trong công xưởng đồ chơi cũng cho hắn linh cảm... Cuối cùng có một ngày hắn đã hành động cực đoan, hắn giả làm nhân viên chuyển phát nhanh, đưa một quả bom ngụy trang thành gấu Teddy cho tên quý tộc kia.

Martin đã báo thù cho bạn, ba ngày sau khi vụ án xảy ra thì hắn bị bắt. Hắn cũng đã có giác ngộ, biết mình rất có thể phải đối diện với án tử hình, nhưng hắn cũng không hối hận. Bởi vì từ đáy lòng Martin biết, hành vi của mình không chỉ là vì Campbell mà còn vì chính mình. Hắn dùng phương thức này để phát tiết sự tuyệt vọng và căm hận với thế giới này, cam nguyện lấy cái chết để cứu rỗi bản thân.

Nhưng sự tình phát triển lại nằm ngoài dự liệu của hắn, bị bắt chỉ là khởi đầu của ác mộng.

Martin quả thật bị phán tử hình, nhưng cũng không được chấp hành, bởi vì hắn bị trưng dụng thành đối tượng thí nghiệm. Cho đến khi chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, hắn mới biết nơi mình bị nhốt là quận Hắc Ưng, mà đó đã là hơn mười năm sau rồi.

Trong mười năm này hắn gần như lúc nào cũng bị trói chặt, bị cắm ống dẫn vào dạ dày giống như gia súc, cưỡng chế ăn uống, ngay cả tự sát cũng không làm được. Nội tạng của hắn không chỉ một lần bị lấy ra, sau đó lại trả về, để cho người khác kiểm tra. Hắn bị tiêm vào các loại độc tố, bị gắn thiết bị của người cải tạo không đếm hết được. Trong bốn năm cuối cùng, một tổ chức tên là Evolution đã tiếp nhận căn cứ thí nghiệm này, càng có nhiều thí nghiệm tàn nhẫn vượt quá tưởng tượng. Có thể nói Martin sống được đúng là kỳ tích, hơn 92% vật thí nghiệm đã chết đi, còn lại 8% gần như tinh thần đều sụp đổ.

Hắn chạy trốn được là nhờ vào một cơ hội bất ngờ. Năm đó Martin bị một loại thuốc mới biến thành trẻ con, nhưng loại thuốc này cũng không phải là linh đan cải lão hoàn đồng, mà là một loại thuốc độc chết người.

Giống như rất nhiều người thống trị vương triều, các hoàng đế vẫn luôn theo đuổi chuyện trẻ mãi không già, từ đời đầu trở đi chưa từng gián đoạn, đương nhiên những nghiên cứu tương tự cũng chưa bao giờ dừng lại. Thuốc mà Martin bị tiêm chỉ là một sản phẩm thất bại, 96% vật thí nghiệm sau khi tiêm lập tức tử vong, còn lại 4% sẽ trở về thời kỳ nhi đồng, nhưng tuổi thọ của bọn họ cũng không kéo dài vì biến thành trẻ con, bề ngoài của bọn họ cũng không biến đổi nữa, ngoài ra còn có khả năng đột ngột chết đi.

Vì vậy từ đó trở đi, Nguyên Soái đã là một kẻ không có tương lai, hắn tùy thời có thể mất mạng, bất kỳ thời khắc nào... Mỗi ngày khi mở mắt ra, hắn đều vui mừng vì mình lại lời thêm một ngày.

Biến thành đứa trẻ khiến Martin thoát khỏi trói buộc, mặc dù thân thể là trẻ con nhưng tư tưởng của hắn là một người trưởng thành chịu đủ hành hạ, có ý chí như sắt thép. Hắn hoàn toàn có thể không do dự dùng bất kỳ thứ gì vớ được để giết người. Nhờ vào một chút vận may, ngày đó hắn đã thành công chạy ra khỏi căn cứ thí nghiệm, toàn thân trần truồng, quấn một chiếc áo khoác của người trưởng thành, chạy vào trong gió tuyết.

Năm năm sau cái tên “Nguyên Soái Đồ Chơi” nổi lên, trong một khoảng thời gian hắn là mối họa ngầm của đế quốc, là một kẻ điên từ đầu đến chân, gây ra vô số vụ nổ và vụ án giết người, hơn nữa chưa từng ai gặp qua hắn. HL đã thành công bắt giữ hung thủ mấy lần, nhưng đó chỉ là mấy vũ khí sát nhân bề ngoài giống như con người mà thôi.

Campbell từng nói một đoạn, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng Martin: “Brian, có người lớn tuổi nào từng nói với ngươi, nếu như người luôn làm theo khuôn phép cũ, đến lúc già quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện có rất nhiều chuyện muốn làm nhưng lại không làm. Ha ha... ta nói này, mặc dù bây giờ ta còn trẻ, cũng biết rất rõ giấc mộng của mình, nhưng lại không hề cảm thấy có khả năng thực hiện.”

Có một số chuyện khi đó Martin còn chưa hiểu rõ, hắn cũng không cách nào hiểu được, nhưng rất nhiều năm sau Nguyên Soái đã hiểu. Tại sao đế quốc lại đi đến tình cảnh này? Tại sao nhiều người như vậy lại bí quá hóa liều gia nhập tổ chức phản kháng? Nhìn bề ngoài bản chất của cuộc chiến này cũng giống như những vương triều phong kiến cổ xưa bị thay thế, những người bị áp bức muốn tranh đoạt lợi ích từ trong tay đám người áp bức, thay thế cuộc sống thoải mái của đối phương. Nhưng trên thực chất lại có một chút khác biệt, bởi vì đế quốc hôm nay còn mạnh hơn những vương triều hoang dâm vô đạo cổ xưa kia, ít nhất bọn họ còn có pháp luật nhìn như công bằng, hiện giờ cũng hiếm có người chết đói. Nhưng đối với con người thì không chết đói là đủ rồi sao? Không, chó mới là thứ như vậy. Người thì khác, con người sẽ có mộng tưởng, trong đó mộng tưởng của rất nhiều người đều bình thường giống như Martin lúc còn trẻ, đương nhiên cũng rất nhiều người có mộng tưởng cao cả thuần túy. Nhưng trên tinh cầu do đế quốc thống trị này, 90% số người từ khi sinh ra đã gần như mất đi cơ hội thực hiện mộng tưởng, chỉ biết đổi lấy bữa ăn qua ngày. Thực ra bọn họ không phải oán hận trời sinh đã bị phân chia sang hèn, mà oán hận ngay cả “cơ hội” bình thường nhất cũng bị chiếm giữ một cách không công bằng. Giai điệu chính của chiến ca vang lên trong thời đại này không phải thống khổ, mà là tuyệt vọng.

......

- Trang bị chiến đấu chuẩn bị phóng, đếm ngược một phút.

Nguyên Soái ngồi bên trong trang bị, nói vào Vận Mệnh trên cổ tay:

- Thuật Sĩ, thiết lập Tinh Hồng Ma Khôi, chuẩn bị tổ hợp.

- Con sứa lớn kia rất phiền phức, chỉ thủ không công, lại không rời khỏi phụ cận trứng lớn.

Thuật Sĩ nói.

- Dùng Pulse Cannon mà người máy mang theo bắn nó.

Nguyên Soái chỉ huy.

- Này, bây giờ ta đang dùng lò động lực năng lượng mặt trời, đối phương có máy quấy nhiễu neutron, lò động lực hạt nhân bị vô hiệu hóa rồi.

Thuật Sĩ nói.

- Ngươi cho rằng Tinh Hồng Ma Khôi chỉ có hai loại động lực sao?

Nguyên Soái cười lạnh.

- Hả? Không thể nào? Ta xem sơ đồ kết cấu này...

Thuật Sĩ trả lời.

Nguyên Soái ngắt lời hắn:

- Mở to hai mắt xem thử phía sau buồng lái là cái gì.

- Ừm... không có gì cả... chờ đã! Cái không gian kia là... không thể nào, trong không gian nhỏ như vậy lại có nguồn động lực thứ ba?

Thuật Sĩ nói.

- Là một mảnh vỡ của hạt nhân vĩnh hằng.

Nguyên Soái nói:

- Thứ lớn bằng nắm tay, đương nhiên chỉ chiếm một chút không gian thôi.

- Chết tiệt! Thật dám gắn lên đó!

- Đừng dài dòng, bắn Pulse Cannon kiềm chế hành động của đối phương, giữ nguyên tọa độ hiện giờ, ta đã định vị rồi.

Trong lúc Nguyên Soái nói chuyện, trang bị mà hắn đang ngồi bay lên, quỹ đạo phóng về phía trước cũng đã mở ra.

- Ta linh cảm hắn sắp hô một tiếng, ABC, xuất kích...

Ngụy Tỉnh trong phòng điều khiển chính thấp giọng nói với hai người bên cạnh.

- Ngươi cho rằng ta không nghe được lời ngươi nói đúng không?

Giọng nói của Nguyên Soái vang lên, sau đó lập tức nói vào máy truyền tin:

- Brian, xuất kích!

- Ấy... tên này thật sự hô rồi... khoan đã, Brian? Hóa ra hắn có tên sao?

Ngụy Tỉnh nói.

- Nói nhảm, chẳng lẽ ngươi cho rằng có người họ là Đồ Chơi, tên là Nguyên Soái sao?

Strange trả lời.

- Ừm... thực ra ta cho rằng hắn họ Nguyên, tên một chữ Soái...

Trong biển, trang bị từ cửa chắn của trứng lớn bay ra, cùng lúc đó Tinh Hồng Ma Khôi cũng bắn Pulse Cannon vào Sâu Độc đang phòng thủ...