Phiến Tội

Quyển 13 - Chương 12: Ép buộc



- Phù...

Cố Vấn mở mắt ra, hít thở sâu một hơi, trước mắt là bóng chồng mơ hồ, cảm giác đau đớn sau đầu bắt đầu xuất hiện. Hắn đưa tay chạm vào, vết thương hơi đau nhói, ngón tay cũng dính một chút vết máu.

Hắn ngồi dậy, thị giác nhanh chóng khôi phục bình thường, thân thể cũng không cảm thấy khó chịu. Hắn lại đưa tay cẩn thận sờ vết thương sau đầu một lần, phát hiện cũng không nghiêm trọng lắm, máu đã sớm ngừng chảy, thế là hắn tiện tay điều khiển sợi dây chân lý may vết thương lại.

- Ta là... Cố Vấn.

Hắn lẩm bẩm nói, rất nhiều tin tức nhanh chóng lướt qua trong đầu, lập tức ánh mắt trở nên nghiêm túc:

- Nơi này là...

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Không nhớ nổi đây là nơi nào, cũng không biết ta làm sao đến đây... ký ức cuối cùng là ở trong tàu ngầm...

Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ:

- Năm mươi hai phút trước...

Hắn lại hít thở sâu một lần, dùng mấy giây này khiến năng lực suy nghĩ khôi phục lại trạng thái tốt nhất, đồng thời đưa ra một kết luận:

- Không có dấu hiệu mất trí nhớ toàn diện, vết thương chứng tỏ ta đã bị đánh lén, cho nên... là chấn động não dẫn tới mất trí nhớ dạng ngược chiều.

Hắn đứng lên, bắt đầu cẩn thận quan sát cảnh vật chung quanh, xem thử những thứ này có thể giúp hắn nhớ lại chuyện gì không.

Nơi này nhìn qua rất hoang vu, có thể nói là không một ngọn cỏ, mặt đất dưới chân dường như làm bằng đá, rất nhiều tảng đá lớn hình vuông rải rác trên mặt đất rộng rãi. Thỉnh thoảng có thể tìm ra mấy cột đá hình trụ được điêu khắc, trong đó một số đã rạn nứt, còn một số nằm ngổn ngang dưới đất.

Chung quanh nơi Cố Vấn vừa nằm có mấy khối đá rất lớn hình vuông. Hắn đứng lên một khối đá quan sát, nơi xa loáng thoáng có thể nhìn thấy đường nét của một thành thị. Hắn xoay người muốn nhìn thử cảnh vật phía bên kia, không ngờ lại giật mình một cái, trông thấy cách hắn mấy chục mét là một vách núi.

Hắn đi tới bên sườn dốc phía trước, nhìn xuống phía dưới, phát hiện mình đã đoán sai. Đây vốn không phải vách núi gì, mà là đầu cuối của khối lục dưới chân hắn. Bên ngoài “vách núi” kia không có gì cả, chỉ có bầu trời vô tận.

Nếu như nơi này không cao lắm, nhìn xuống vách núi hẳn là có thể thấy được đất đai bên dưới. Nếu như nơi này khá cao, vậy thì sẽ nhìn thấy tầng mây. Còn nếu như nơi này cao đến tiếp cận vũ trụ, vậy thì hẳn có thể nhìn thấy toàn bộ mặt đất. Nhưng lúc này Cố Vấn nhìn xuống phía dưới lại chỉ thấy bầu trời.

“Nếu như ta vẫn ở trên Trái Đất, vậy còn có một loại giải thích...” - Trong lòng Cố Vấn thầm nói, lập tức lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn lên. Hắn cho rằng mình có thể đang ở trên một đại lục lộn ngược có sức hút, giả sử tình huống này thành lập, vậy lúc ngẩng đầu sẽ có thể nhìn thấy mặt đất phía xa.

Nhưng sau khi hắn ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt lại cứng đờ.

Cho dù là người theo thuyết bất khả tri có tư tưởng phóng khoáng như Cố Vấn, cảnh tượng trước mắt lúc này cũng khó mà tiếp nhận. Khi hắn nhìn lên cũng trông thấy bầu trời, nhưng bầu trời này không có mặt trời và mặt trăng, lại có thể nhìn thấy Trái Đất.

Cảm giác này rất kỳ quái, lúc phi hành gia trong vũ trụ nhìn thấy Trái Đất, chung quanh phải là vũ trụ tinh không mênh mông. Nhưng đứng trên khối lục địa này quan sát, chung quanh Trái Đất lại là bầu trời xanh thẳm.

- Ha...

Cố Vấn cười:

- Cho nên... nơi này, bất kể từ phương hướng nào nhìn ra phía ngoài đều là bầu trời, có sức hút ổn định, không ở trên Trái Đất, cũng không ở trong vũ trụ...

Một đoạn ngắn ký ức thoáng qua trước mắt:

- Nơi này chắc là sân trước dẫn đến vườn địa đàng mà Thiên Nhất từng nói... nhưng ta không nên tới... ta...

Con ngươi của hắn phóng lớn, một gương mặt thoáng qua trong đầu, hắn theo bản năng thốt lên một cái tên:

- Vanessa...

Ký ức thiếu sót nhanh chóng tràn ra.

......

Một giờ trước, trong phòng chỉ huy của tàu ngầm.

- Sắp đi vào khu vực khống chế của đối phương, chúng ta có thể sẽ bị vệ tinh truy tung, ta thấy bây giờ nên chuyển sang hình thức ẩn nấp dưới cát thì tốt hơn.

Cố Vấn ngồi trước bàn điều khiển chính nói.

Thuật Sĩ nói tiếp:

- Hệ thống phản truy tung tùy thời có thể mở ra, cho dù là radar, sonar hay nhiệt năng đều có thể quấy nhiễu. Chỉ cần chui vào trong cát, muốn đến gần bao nhiêu cũng được.

Hắn xoay đầu nói với mọi người:

- Có cần chạy đến phía dưới cổng dịch chuyển kia, sau đó đột ngột xông ra.

- Không, sau khi ẩn nấp dưới cát thì dừng lại, cách chỗ đó xa một chút.

Thiên Nhất trả lời, lập tức xoay người đi ra ngoài:

- Cố Vấn, Kế Toán, Thuật Sĩ canh giữ tàu ngầm, những người khác đi theo ta, chúng ta đi bộ tới đó.

- Nơi này cách thuyền Noah đến mấy cây số, hơn nữa còn có phòng tuyến của quân đế quốc, các người vẫn nên dùng khoang tách rời đi.

Kế Toán nói.

- Đều là người năng lực cấp Cường, lộ trình mấy cây số xem như làm nóng người thôi.

Thiên Nhất nói xong đã đi tới cửa:

- Sau khi chúng ta rời đi, các ngươi hãy lặn xuống, mở hệ thống phản truy tung, tiếp theo nên làm gì thì do Cố Vấn toàn quyền chỉ huy.

- Ông chủ, mang theo một chiếc Vận Mệnh giữ liên lạc thì thế nào?

Kế Toán nhắc nhở.

Thiên Nhất không trả lời, hắn đã đi ra khỏi phòng chỉ huy.

- Xem ra hắn cảm thấy không cần thiết.

Phong Tiển nói.

Lúc này God Key nói tiếp:

- Ta thấy mang theo cũng vô dụng, nếu vườn treo Babylon nằm ở một thứ nguyên khác, sau khi chúng ta tiến vào đó thiết bị truyền tin chắc cũng mất hiệu lực.

- Các ngươi không nghe hắn nói sao, có thể xuất phát rồi.

Blood Owl nói một câu, sau đó cũng đi ra ngoài.

- Hắn đã nóng lòng muốn thử sức rồi, hôm nay ông chủ cũng rất nghiêm túc, ừ... đột nhiên cảm thấy rất có thể sẽ có đi mà không có về.

Phong Tiển vừa khẩn trương thì lại lấy xì gà ra, đốt cho mình một điều, tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn đi theo ra ngoài.

Hơn mười phút sau, đám người siêu năng lực cấp Cường trở lên đều theo Thiên Nhất rời khỏi tàu ngầm, chạy nhanh trong sa mạc.

Ký ức của Cố Vấn đại khái từ lúc này bắt đầu thiếu sót.

- Được rồi, chuyển sang hình thức ẩn nấp dưới cát, hệ thống phản truy tung toàn bộ mở ra.

Cố Vấn nói:

- Công việc của chúng ta dừng ở đây thôi.

Lúc tàu ngầm bắt đầu lặn, hắn nhảy xuống khỏi bàn điều khiển chính, duỗi eo, sau đó cũng đi ra khỏi phòng chỉ huy.

- Đi xem quyển sách nội tâm sao?

Kế Toán hỏi.

- Không cần.

Cố Vấn trả lời:

- Ta không cho rằng trước khi Thiên Nhất tiến vào cổng dịch chuyển sẽ xảy ra chuyện gì, ta muốn đi nghỉ ngơi.

Hắn đi đến cửa điện tử, vừa lúc cánh cửa trước mắt cũng mở ra, Vanessa xuất hiện trước mặt Cố Vấn.

- Cô tới tìm ta?

Cố Vấn hỏi, hắn lập tức nghiêng đầu qua, nhìn Cố Lăng đang đi theo sau lưng Vanessa:

- Sao chị cũng ở đây, em còn tưởng chị đã xuống tàu trước rồi.

- Thiên Nhất nhờ ta canh gác nơi này.

Cố Lăng nói thẳng trước mặt Vanessa:

- Hắn nói rằng mình có dự cảm, ngươi chần chừ không chịu thả con tin này, hôm nay nhất định cô ta sẽ muốn chạy trốn.

Cố Vấn cười nói:

- Cho nên chị vẫn luôn đi theo cô ấy?

- Ta có biện pháp gì, ai bảo các ngươi không hạn chế sự tự do của cô ta. Nếu là tù binh quan trọng bị Ngân Ảnh bắt giữ, nào sẽ có đãi ngộ như vậy.

Đang khi Cố Lăng nói chuyện, Vanessa đột nhiên bước lên trước một bước, một tay ấn vào vai Cố Vấn, thuận thế vòng ra sau người hắn. Hai chị em đều chú ý tới biến hóa của năng lượng, nhất thời không dám làm bừa.

- Các người cũng biết rõ năng lực của ta.

Vanessa nói, nàng bắt lấy Cố Vấn, đưa hắn ra chắn trước người mình:

- Hiện giờ Thiên Nhất không ở đây, chỉ có ta mới giải trừ được... đừng cử động!

Nàng quay đầu nghiêm nghị nói với Kế Toán và Thuật Sĩ, cái mông của hai người này còn chưa hoàn toàn rời khỏi ghế ngồi, đã bị một tiếng quát này khiến cho phải ngồi xuống lại.

- Ta không muốn thương tổn đến cô, bây giờ cô bỏ Tiểu Vấn ra, ta có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cố Lăng bình tĩnh nói, đối diện với tình huống như vậy nàng vẫn tỏ ra rất trấn định.

- Chị Cố Lăng, em biết thân thủ của chị nhất định nhanh hơn em. Nhưng chị cũng nên biết, em phát động năng lực chỉ cần trong nháy mắt, chị có thể đánh cuộc lúc này sức tập trung và khả năng phản ứng của em không đủ.

Vanessa nói:

- Nhưng em có lòng tin, em có thể phát động năng lực trước khi chị phá hoại đại não của em, như vậy Cố Vấn chắc chắn sẽ chết. Đương nhiên chị cũng có thể lựa chọn không tin em, mạo hiểm thử một lần.

Nói xong lời này, nàng liền kéo Cố Vấn đi ra ngoài hành lang, hơn nữa còn nói với hai người trước bàn điều khiển:

- Trong mười phút chuẩn bị khoang tách rời!

Cố Lăng nghiêng người tránh qua, nhìn Vanessa ép buộc Cố Vấn lui về phía sau, biến mất nơi ngã rẽ hành lang.

- Làm theo lời cô ta đi.

Đợi bọn họ rời khỏi tầm mắt, Cố Lăng quay đầu nói.

Thuật Sĩ hỏi:

- Sau khi ra ngoài nếu cô ta giết Cố Vấn thì sao?

- Cô ta sẽ không làm như vậy.

Cố Lăng trả lời, lập tức khẽ than một tiếng, thấp giọng nói:

- Hắn lại đoán đúng rồi...

......

Khoang tách rời từ trong tàu ngầm phóng ra ngoài, lúc này tàu ngầm đã ẩn xuống dưới cát, khoang tách rời phải tốn một chút thời gian mới phá vỡ đất cát, đi lên trên sa mạc.

Khoang tách rời này cũng có động lực, nhưng khả năng chiến đấu không tốt lắm, được sử dụng giống như khoang cứu sinh. Có điều chất liệu của nó hoàn toàn giống như tàu ngầm, chứa đựng một tỷ lệ nhất định nguyên thạch tận thế, vì vậy khả năng phòng ngự rất xuất chúng.

Khoang tách rời giống như kén nhộng chạy nhanh về hướng cổng dịch chuyển. Vanessa thiết lập quỹ tích xong liền nói với Cố Vấn:

- Tàu ngầm có khả năng khống chế khoang tách rời ở khoảng cách bao nhiêu?

- Chắc chắn xa hơn dự tính của cô rất nhiều, hệ thống điều khiển cũng là do Thuật Sĩ viết, không bằng cô hãy hỏi xem có thể cách xa mấy châu...

Cố Vấn cười nói.

- Được rồi.

Vanessa không đợi hắn nói xong đã ngắt lời:

- Kế hoạch ban đầu của ta là sau khi rời khỏi một khoảng cách nhất định, sẽ giải trừ năng lực thả ngươi xuống, nhưng bây giờ xem ra ngươi phải theo ta rồi.

Nàng đã sớm chuẩn bị, một loạt hành động này đều đã trải qua suy nghĩ và lên kế hoạch. Sau khi Thiên Nhất và các thành viên khác rời đi, người siêu năng lực duy nhất trên tàu ngầm có thể đánh thắng mình chỉ có Cố Lăng, cho nên con tin nhất định phải là Cố Vấn. Khoang tách rời thì chắc chắn phải có, bởi vì một mình nàng rất khó phá vỡ chiến tuyến của quân đế quốc đến gần thuyền Noah. Còn về con tin, bây giờ xem ra không thể thả được, nếu không tàu ngầm bên kia rất có thể sẽ từ xa dừng khoang tách rời hoặc điều khiển nó trở về điểm xuất phát. Cho dù nàng có thể cưỡng chế mở cửa khoang nhảy ra ngoài, cũng sẽ trở lại cục diện không thể tiếp cận thuyền Noah được.

- Chờ đã...

Vanessa đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, nhìn Cố Vấn hỏi:

- Ta hỏi ngươi phạm vi khống chế, tại sao ngươi không nói dối?