Phiến Tội

Quyển 6 - Chương 15: Viếng thăm địa ngục



Ngày 18 tháng 4 năm 2101, đảo Địa Ngục.

Trong đảo là nhà tù mà đế quốc dùng để nhốt đám tội phạm hung bạo nhất, nguy hiểm nhất trên tinh cầu này, nhà tù Tide.

Hòn đảo này cách chín ngày mới nổi lên mặt nước một lần, đó là ngày tiếp nhận vật tư bổ sung, thu nạp tù phạm.

Bình thường phạm nhân cấp bậc nguy hiểm từ hai trở xuống sẽ do thuyền áp giải của HL vận chuyển tập thể tới, còn phạm nhân cấp bậc nguy hiểm từ ba tới bốn sẽ được tàu bọc thép do sĩ quan cao cấp phụ trách áp giải.

Mà hôm nay, tổng bộ HL Châu Á từ quận Long đã điều một đội tàu tuần dương đặc biệt cỡ nhỏ để áp giải phạm nhân. Xuất động sáu chiếc tàu chỉ để vận chuyển một tù nhân.

Chung quanh một chiếc tàu chính có năm chiếc tàu khác dàn hàng hộ tống, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ không phải bảo vệ tàu chính ở giữa, mà là nếu như có biến động, lập tức chém trước tấu sau, đánh chìm tàu chính rồi lại nói.

Cũng may chuyến hành trình này không xảy ra chuyện gì phiền phức, buổi trưa thuyền đã thuận lợi cập bờ.

Những nhân viên vận chuyển vật tư tiếp tế và tù phạm khác đều bị bắt buộc tạm thời dừng lại trên biển. Một bên đảo bị canh giữ nghiêm ngặt, thủ vệ của nhà tù và hai trăm binh hùng tướng mạnh do HL phái đến trước đó chờ lệnh, vào ba giờ trước đã đứng trang nghiêm ở nơi này.

Chỉ thấy từ trên tàu chính hạ xuống một chiếc cầu nối đủ cho xe đi qua, một chiếc xe bọc thép quân dụng từ trên tàu chạy xuống. Sau khi chiếc xe kia dừng lại trên đảo Địa Ngục, mấy trăm họng súng trường ở nơi này đều nhắm vào đuôi xe.

Hai người lái xe và phó lái nhảy xuống, dùng động tác chạy bộ tiêu chuẩn trong quân đội chạy đến sau xe, từng người lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi, hai chiếc chìa khóa cắm vào hai ổ khóa khác nhau, sau đó cùng vặn, mở cửa đuôi xe.

Sau khi mở cửa hai người lại giơ súng, lui về sau mấy bước. Tiếp đó bốn nhân viên áp giải được vũ trang đến tận răng từ trong khoang sau của xe bọc thép nối đuôi nhau đi ra. Bên trong còn có hai tên lính khác, mỗi người một tay nắm lấy cánh tay của tù phạm, dẫn hắn ra khỏi xe bọc thép.

Tù phạm này mặc đồ trùm kín người giống như trong bệnh viện tâm thần, hai tay áo bị buộc lại sau lưng, mấy vị trí quan trọng dùng dây đai cố định. Trên người hắn bị trói chặt bằng dây giả da làm bằng tịnh hợp kim được xử lý mềm hóa, độ dẻo và kiên cố đã là cực hạn trong số vật liệu có thể tìm được trên tinh cầu này. Trừ khi trong lỗ chân lông của phạm nhân kia có thể bắn ra tia laser, nếu không chỉ dựa vào sức của loài người, cơ hội để giãy thoát khỏi bộ y phục này cơ bản là bằng không.

Trên đầu phạm nhân đội một chiếc mũ sắt, cả đầu đều bị trùm kín, chỉ chừa một lỗ thông hơi dạng lưới phía trước miệng. Mắt thì khẳng định không nhìn thấy gì, hơn nữa thính lực và khứu giác đoán chừng cũng bị ảnh hưởng. Như vậy vẫn chưa đủ, trên hai cổ chân hắn còn mang một bộ xiềng xích làm bằng tịnh hợp kim.

Từ khi trưởng cai ngục Jefferson ngồi lên cái ghế này đến nay, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào như vậy, cũng là lần đầu tiên từ lúc nhà tù Tide được xây dựng. Hắn tự mình đến hiện trường giám sát việc giao nhận, mà điều tra viên HL đến bàn giao tên phạm nhân này lại là Trà Tiên.

- Đại nhân...

Jefferson cung kính tiến lên trước nói.

Trà Tiên lại không thể hiện quá nhiều cảm xúc, trên mặt hắn không nhìn thấy vẻ đắc ý, cũng không có vẻ khẩn trương, chỉ dùng giọng điệu bình thường phân phó:

- Cứ giam giữ giống như những phạm nhân nguy hiểm cấp bốn khác là được rồi, không cần xử lý đặc biệt.

- Tất cả xin tuân theo phân phó của ngài và an bài của đế quốc.

Jefferson trả lời. Thực ra bây giờ chuyện mà hắn muốn làm nhất, đó là nhanh chóng ném tên tù phạm gọi là Blood Owl này vào phòng giam làm bằng tịnh hợp kim, sau đó vứt chìa khóa vào bồn cầu xả nước đi.

Đáng tiếc, lời nói kế tiếp của Trà Tiên lập tức xóa đi ý niệm của hắn:

- Ngài trưởng cai ngục, sau này khả năng sẽ có rất nhiều nhân vật cấp trên vì phạm nhân này mà đến làm phiền ngài, vì vậy đến lúc đó ngài tốt nhất nên sắp xếp một chút để tù phạm và nhân viên có liên quan gặp mặt.

Nói xong những lời này, Trà Tiên cũng không quan tâm đến phản ứng của Jefferson, chỉ phất tay ra hiệu cho mấy tên lính tránh ra một chút, sau đó đi đến bên cạnh Blood Owl, thấp giọng nói:

- Ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng ta khuyên ngươi nên sớm từ bỏ sự ảo tưởng này. Biện pháp duy nhất để tù phạm rời khỏi đảo Địa Ngục, đó là hóa thành tro bụi, chìm xuống đáy biển.

Blood Owl không nói gì, nhưng từ chỗ hở duy nhất trên chiếc mũ sắt kia, có thể thấy hắn đang nhếch miệng cười gằn.