Phiến Tội

Quyển 7 - Chương 16: Kỵ sĩ bóng đêm



Chiếc vali lớn bay ra khỏi tòa nhà rơi xuống đường, trên vali không có một vết xước nào, ngược lại mặt đường bị đập nứt ra. Người đi đường bị động tác trên không vừa rồi của Gambling Snake làm cho sững sờ, nhất thời cũng không ai chú ý tới chiếc vali kia.

Mấy phút sau, trên đường cách đó không xa vang lên tiếng còi báo động. Trong khu vực nội thành phồn hoa như vậy, mỗi con đường đều có camera của chính phủ, cảnh sát kịp thời chạy tới cũng không kỳ quái.

Nhưng có người còn tới nhanh hơn cảnh sát, đó là một người đàn ông da đen cao gầy, đầu trọc, mang mũ lưỡi trai và kính râm, ăn mặc cũng không quá nổi bật. Hắn nhanh chóng băng qua đám người, chạy thẳng tới chếc vali trên đất kia, sau đó nhặt vali của Kế Toán lên, đi về phía tòa nhà.

Cửa chính tòa nhà được làm bằng thủy tinh công nghiệp, lúc này đã bị đám bảo vệ đóng lại. Cửa vào thang máy và thang bộ từ tầng mười bốn đến hai mươi tám cũng bị đóng kín. Loại cao ốc toàn bộ áp dụng hệ thống bảo vệ điện tử hóa như vậy, muốn phong tỏa triệt để thì không tới một phút là có thể làm được.

Người da đen kia không dừng lại, nhanh chóng đi đến trước tòa nhà, ngẩng đầu xác nhận một chút vừa rồi Kế Toán và Cố Vấn đã đi vào tầng nào, sau đó vung tay ném vali của Kế Toán ra, trực tiếp đập vỡ cửa chính. Hành động này khiến cho tất cả bảo vệ trong trong đại sảnh đều bị thu hút, bọn họ cũng không nói nhiều, lập tức rút gậy ngắn đeo bên người xông tới.

Người đàn ông da đen kia gỡ mũ xuống, tiện tay ném đi, lại tháo kính râm xuống, trên mặt không có lông mày, đầy những vết sẹo:

- Xin hỏi một chút...

Hắn vừa nói vừa tát một cái, khiến cho tên bảo vệ cách hắn gần nhất, chạy đến nhanh nhất bị đánh bay ra ngoài:

- Lên tầng chín phải đi thang máy nào?

Trong đám bảo vệ chạy phía sau có một người nhận ra hắn, sắc mặt chợt biến đổi, vội vàng hô lên:

- Đừng qua! Hắn là Speighton!

Thực ra hắn không nói cũng vậy, bởi vì vừa rồi người dẫn đầu đã bị một tát đánh bay đến hai mươi mét, miệng sùi bọt mép, những người khác đều chậm lại cân nhắc việc tiếp tục xông lên.

Speighton tiếp tục đi tới trước:

- Đã không dám cản ta, vậy hãy trả lời câu hỏi của ta.

Đám bảo vệ thấy hắn tiến lên, chỉ có thể ào ạt lui về phía sau, giữ một khoảng cách với hắn, chỉ thiếu điều quay đầu bỏ chạy.

- Thân là tội nhân phản bội chạy trốn khỏi tổng bộ, không tìm một góc nào đó trốn đi thì thôi, lại còn dám giết tới cửa, thật là láo xược.

Một người đàn ông mặc âu phục mang giày da đi đến đại sảnh, giọng nói của hắn giống như một liều thuốc an thần, xua tan sự sợ hãi trên mặt đám bảo vệ.

- Phản bội chạy trốn chỉ là suy nghĩ chủ quan của các ngươi, ta là lính đánh thuê, lập trường tùy thời có thể thay đổi.

Speighton lại cầm lấy vali vừa rồi đã ném vào:

- Xem ra ngươi định đánh với ta mấy chiêu, còn chưa thỉnh giáo...

- Mạnh Khải, kỵ sĩ đội trưởng.

Mạnh Khải trả lời:

- Ngươi cũng không cần tự xưng tên nữa, “Kỵ Sĩ Bóng Đêm” Mark Speighton. Ngươi và mấy kẻ xâm nhập trên lầu là cùng một bọn đúng không. Nhờ ơn của các ngươi, cái căn cứ này đành phải vứt bỏ rồi. Cho nên trước khi người của HL chạy tới, có không ít thứ cần phải tiêu hủy, mà ngươi chính là một trong số đó.

Speighton dường như không có ý để vali xuống, hắn từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp quẹt Zippo, hất nắp bằng kim loại lên, sau đó bật lửa:

- Nói đến tiêu hủy đồ vật, ta rất vui lòng giúp ngươi một tay.

Khi chữ cuối cùng thốt ra khỏi miệng hắn, đại sảnh trong nháy mắt trở nên tối đen, ngoại trừ ngọn lửa từ hộp quẹt thì không còn bất kỳ nguồn sáng nào khác.

Lúc này vẫn là ban ngày, từ bên ngoài tòa nhà nhìn vào, tầng một giống như bị một lớp màn sáng màu đen che phủ.

Mạnh Khải đã từng nghe nói đến danh hiệu Kỵ Sĩ Bóng Đêm, nhưng lại không biết gì về năng lực của đối phương. Hắn suy đoán đây là một loại lực lượng hạn chế thị giác người khác, tuy rằng phiền phức nhưng cũng không khó đối phó.

Hắn xông thẳng đến chỗ ngọn lửa kia, một tay đánh xuống. Trong bóng tối lại lóe lên một chùm tia lửa nhỏ, phát ra tiếng kim thiết va chạm.

Một giây kế tiếp, đèn pin của đám bảo vệ trong bóng tối lần lượt sáng lên, chiếu về phía này. Chỉ thấy Speighton đang giơ vali, dùng nó như một tấm khiên chắn bên người, ngăn cản bàn tay như dao của Mạnh Khải.

“Hóa ra là người biến dị... sức mạnh như vậy, hẳn là tương đương với cấp Bính.” - Trong lòng Speighton đã có tính toán, hắn xoay nửa vòng, ném hộp quẹt trong tay lên, tiếp đó nhắm chuẩn vào đầu Mạnh Khải liên tục đánh ra hai quyền. Nhưng hai cú đấm thẳng tay trước nhanh như chớp này đều đánh vào cánh tay trái dùng bảo vệ mặt của Mạnh Khải.

Ven rìa hai cánh tay của Mạnh Khải, từ đầu ngón út đến cùi chỏ độ cứng gần bằng với hợp kim, hơn nữa còn nhô lên như lưỡi dao, có thể nói là tay dao hợp nhất. Cũng may Speighton đã dùng cú đấm thẳng tay trước (jab), nếu là dùng cú đấm thẳng tay sau (straight), khi đầu nắm tay và dao trên cánh tay vừa va chạm, xương ngón tay của mình sẽ bị gãy.

“Xem ra cũng không phải là mình đồng da sắt, đao thương không vào, chỉ là cánh tay cứng mà thôi.” - Speighton đón lấy chiếc hộp quẹt rơi xuống, dùng một chiêu “thần long vẫy đuôi” đá vào mặt Mạnh Khải.

Chiến đấu cận thân thì Mạnh Khải có tự tin tuyệt đối. Loại hình biến dị như hắn, cơ bản đều là năm giác quan vượt trội hơn người, thân thể cường tráng. Cánh tay của hắn như dao, nhanh, mạnh, lanh, sắc. Tuy được xếp vào hàng ngũ cấp Bính, nhưng nếu chỉ xét về sức mạnh, hắn cũng không kém quá nhiều so với người cấp Cường không giỏi đánh giáp lá cà như Hà Dịch, còn nếu bàn về kỹ xảo chiến đấu thì hắn càng cao hơn một bậc. Cho nên hắn mới có thể bộc lộ tài năng trong đám kỵ sĩ tinh anh, dùng thực lực cấp Bính leo lên chức kỵ sĩ đội trưởng.

Đáng tiếc hắn đã coi thường Speighton. Một đá này của Kỵ Sĩ Bóng Đêm quả thật không tính là nhanh, Mạnh Khải giơ hai cánh tay lên chắn trước người, phòng thủ vững vàng. Nhưng sau khi chịu lực nửa giây, hai chân của Mạnh Khải liền rời khỏi mặt đất, cả người bị một lực lớn đẩy bay đi, phá vỡ trần nhà bay thẳng lên tầng hai.

Speighton đóng hộp quẹt lại, bóng tối biến mất, trong đại sảnh lại sáng trưng. Hắn xách vali lên, tiếp tục đi tới, lúc đi qua bên cạnh đám bảo vệ đang ngây người như phỗng, sợ đến mặt không còn chút máu, hắn bỏ lại một câu:

- Không cần dẫn đường nữa, ta thấy rồi, thang máy bên kia là đi từ tầng một đến tầng mười ba đúng không.

......

Tại tầng mười ba của tòa nhà, năm phút trước.

Hà Dịch sờ miếng da trán bị lột, tuy chỉ là một lớp rất mỏng, không hề chảy máu, nhưng kiểu tóc cơ bản đã bị hủy hoại. Hắn dù sao cũng được xem là đệ nhất cao thủ của Giới Luật Thép tại Khai Phong, tính khí đương nhiên cũng không hiền lành, sao có thể để cho đám người lai lịch bất minh này lộng hành ở đây như vậy.

- Bỏ qua lần này?

Hắn trừng mắt nhìn Gambling Snake nói:

- Hừ... không bằng ngươi cầu xin ta để lại người sống.

Mười tên kỵ sĩ bên cạnh Hà Dịch lần lượt giơ tay phải lên, tay trái đặt lên cổ tay phải, dùng súng giấu trong tay áo (vũ khí xạ kích sản xuất hàng loại do Giới Luật Thép tự chế tạo) nhắm thẳng vào Gambling Snake.

- Như vậy... cũng được.

Hai cánh tay Gambling Snake dang rộng ra, hai chân chụm lại, thân hình giống như chữ thập ngã về phía sau, một lần nữa rơi ra ngoài tòa nhà.

Trong lúc bọn kỵ sĩ đang nghi hoặc người này rốt cuộc đang chạy trốn hay là tự sát, bảy tám trái lựu đạn giống như thiên nữ rải hoa từ ngoài cửa sổ bay vào...