Phiến Tội

Quyển 7 - Chương 22: Lần thứ hai gọi điện



Đêm đó khi Thiên Nhất trở lại cửa hàng sách, Cố Vấn đang ngồi ở chỗ của hắn đọc sách. Trước bàn có một người đàn ông gốc Á cột tóc đuôi ngựa đang ngồi khoanh chân dưới đất, bị một sợi dây lớn trói lại giống như một chiếc bánh chưng, trong miệng còn nhét hai chiếc vớ rách.

Thiên Nhất liếc hắn một cái, ung dung thuận miệng hỏi:

- Làm gì thế? Chơi trò SM sao?

Lúc này trong bóng tối của giá sách ở góc phòng, có một sinh vật hình người toàn thân đen kịt bước ra.

Dark Water trực tiếp trả lời:

- Hắn rất gian xảo, làm như vậy mới có thể phòng ngừa hắn chạy trốn.

Tả Đạo ú ớ gì đó, giống như muốn nói chuyện.

Thiên Nhất nói với Dark Water:

- Thả hắn ra đi.

Lúc Dark Water mở trói cho Tả Đạo, Cố Vấn rất tự giác rời khỏi chỗ của Thiên Nhất, đi lấy một cái ghế khác đến, lại hỏi:

- Đàm phán thế nào rồi?

- Người hôm nay tới không thể đưa ra quyết định trọng đại được. Ta đã hẹn một dịp khác, để hắn tìm một nhân vật có sức nặng hơn đến nói chuyện với ta.

Thiên Nhất nói:

- Với tin tức cấp bậc như thần vụ Hades, có tám thành là quân sư của Hình Thiên sẽ tự mình ra trận. Nếu vị kia quân sư thật sự danh bất hư truyền, ta nghĩ hắn sẽ đồng ý yêu cầu của ta.

Cố Vấn cười nói:

- Theo ta thấy, cho dù hắn là một kẻ ngu ngốc, ngươi cũng có thể miễn phí nói cho hắn biết tin tức. Một khi Hình Thiên tập trung vào việc cướp đoạt thần vụ, sẽ không có bao nhiêu dư lực gây phiền phức cho chúng ta ở quận Long.

Thiên Nhất rót cho mình một ly cà phê, hài lòng ngả ra ghế:

- Nếp sống xã hội ngày càng tệ hại, lòng người không còn chất phác như xưa... Thời đại này nếu ngươi cho không bọn họ một tin tức động trời, bọn họ sẽ lập tức phán đoán đó là cái bẫy. Ngươi cần phải đưa ra một chút yêu cầu, tiến hành giao dịch, bọn họ mới tin tình báo là thật. Mà yêu cầu lại không thể vượt quá phạm vi chấp nhận của bọn họ, phải khiến bọn họ có suy nghĩ như “hà hà... lần này lời rồi”. Cho nên mới nói... chữ tín và trung thực trong xã hội càng ít, con người lại càng hèn.

Nói đến chữ “hèn” này, vừa lúc có một người vừa được mở trói. Tả Đạo lấy vớ trong miệng ra (vớ này chính là của hắn), hét lớn:

- A!!!!!!

Dark Water không phản ứng gì, Thiên Nhất và Cố Vấn một người uống cà phê, một người uống nước cà chua, bình tĩnh lật sách, còn ngáp một cái.

Tả Đạo hét đến não hơi thiếu dưỡng khí, vội vàng thở gấp mấy hơi, lại hét lớn một tiếng:

- Cứu mạng!!!!!

Ba người khác vẫn giống như trước, không hề phản ứng.

Cặp mắt gian xảo của Tả Đạo xoay một vòng, đứng dậy quay đầu bỏ chạy. Kết quả vừa bước ra một bước, Dark Water liền búng tay một cái, một viên đạn nước màu đen đánh trúng sau lưng Tả Đạo, dưới chân hắn lại vừa lúc có một chồng sách nhỏ, kết quả bị vấp ngã lộn nhào một cái.

Thiên Nhất thở dài:

- Cho dù trong nhà này mở một cuộc biểu diễn nhạc rock, người đứng ngoài cửa một mét cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh nào.

Cố Vấn bổ sung:

- Cho dù ngươi có lên xe, Dark Water chỉ cần chạy cũng có thể đuổi theo ngươi. Nếu ngươi đã từng xem bộ phim “The Terminator 2”, chắc sẽ hiểu rõ chuyện này.

Tả Đạo nói:

- Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào!

Thiên Nhất nói:

- Không có gì, chỉ mời ngươi đi một chuyến, đưa một tin tức giúp ta.

Tả Đạo suy nghĩ một chút, hỏi:

- Đi chỗ nào? Cho ai?

Thiên Nhất trả lời:

- Nhà tù Tide, Blood Owl.

- A!!!!!!!! Cứu mạng!!!!!!!!

Tả Đạo quay đầu, một lần nữa nhìn ra ngoài cửa kính đứt hơi khản tiếng gào lên.

- Hét! Lại hét!

Thiên Nhất đột nhiên quát lên giống như phát điên:

- Muốn bị chặt ra cho heo ăn đúng không!

Hắn tiện tay mò vào ngăn kéo, bên trong lại có một con dao làm bếp, Thiên Nhất cầm lên giống như muốn nhào tới Tả Đạo.

Cố Vấn vội vàng đứng dậy ngăn cản hắn, quay đầu nói với Tả Đạo:

- Ông chủ sắp nổi nóng rồi... ngươi hãy có chừng mực...

Tả Đạo nghĩ thầm: “Ta bị các ngươi lôi ra từ trong rừng sâu núi thẳm, bắt ép đi đến một nơi không thể sống sót trở ra, gặp một tên ma vương giết người tâm thần không bình thường, các ngươi còn muốn ta có chừng mực?”

- Đám các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Tên này là Cố Vấn sao? Cái tên dầu mỏ quái dị này lại là đồ chơi gì? Ta mặc kệ các ngươi là tổ chức nào, các ngươi đừng ép ta, nếu còn ép thì ta sẽ đi tự thú!

Tả Đạo bất đắc dĩ phải “uy hiếp”.

Thiên Nhất thở dài một hơi, đặt dao làm bếp lên bàn:

- Ngươi cho rằng sau khi đi tự thú, sẽ không bị đưa đến đảo Địa Ngục sao?

Sắc mặt Tả Đạo biến đổi, hắn đang đợi Thiên Nhất nói tiếp.

Thiên Nhất nói:

- Ngươi là người năng lực cấp Giấy, cũng không có ghi chép phạm tội bạo lực, trên toàn cầu có khoảng năm mươi nhà tù đặc biệt nhốt loại tội phạm như ngươi. Nhưng cũng có mấy trường hợp, sẽ ném cả loại người như các ngươi vào nhà tù Tide.

- Ví dụ như, loại hình năng lực được EAS phán định là “phá hoại trật tự” hoặc “cấp bậc Ω”.

Tả Đạo trầm ngâm nói:

- EAS... là tổ chức nghiên cứu người siêu năng lực của đế quốc?

- À...

Thiên Nhất nói:

- Xem ra ngươi cũng không hiểu rõ lắm về những cơ quan thật sự đáng sợ trong đế quốc, EAS chỉ là một tầng trong đó mà thôi, còn có mấy cơ quan cấp bậc cao hơn. Trên lý thuyết thì những cơ quan đó vốn không tồn tại, nhưng trên thực tế thì bọn họ đang chèo chống đế quốc, bọn họ tượng trưng cho lực lượng của người thống trị.

Lúc này Tả Đạo không quan tâm lắm đến những chuyện đó, hắn chỉ quan tâm đến an nguy của mình:

- Ngươi muốn nói, nếu như ta bị bắt, cũng sẽ bị EAS đưa đến đảo Địa Ngục?

Thiên Nhất nói:

- Không sai, đương nhiên là vậy. Nếu ngươi đi tự thú với cảnh sát, hơn nữa thành công che giấu mình là người siêu năng lực, cũng sẽ không kinh động đến những cơ quan khác.

Cố Vấn uống ùng ục nửa ly nước cà chua, bổ sung:

- Chỉ có điều, chúng ta sẽ viết một bức thư nặc danh gởi đến cục cảnh sát vạch trần ngươi, hơn nữa kèm theo chủng loại năng lực của ngươi, thuận tiện nói với cảnh sát ngươi là một thành viên của Nghịch Thập Tự.

Tả Đạo ngồi dưới đất, suy nghĩ một lúc:

- Cũng tức là nói... thuyền giặc này của các ngươi, ta không lên cũng không được?

- Sớm muộn gì ngươi cũng phải lựa chọn một lập trường. Đối với người như ta và ngươi, bảo toàn tính mạng trong loạn thế chỉ là hi vọng xa vời mà thôi. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ngươi trời sinh đã khác với đám cỏ dại mọc dưới cây, vẫn nên sớm chấp nhận đi.

Cố Vấn nói.

Thiên Nhất lại từ trong bàn lấy ra một chiếc mặt nạ Spider-Man trùm lên mặt, nói với giọng trầm thấp:

- Năng lực càng cao, trách nhiệm lại càng lớn.

Cố Vấn cảm thấy quá mất mặt, liền vung tay dùng sợi dây chân lý xé rách tấm mặt nạ kia.

- Đây là bản giới hạn!

Thiên Nhất quay đầu nói với Cố Vấn.

- Cút, hàng vỉa hè thì có.

Cố Vấn tiếp tục nói với Tả Đạo:

- Được rồi... kế tiếp ta phải nói cho ngươi rất nhiều chuyện. Tin rằng với sự thông minh tài trí của ngươi, sau khi nghe xong sẽ không còn suy nghĩ đi nương nhờ tổ chức khác nữa. Ừ... bắt đầu nói từ đâu đây...

......

Ngày 1 tháng 5, sáng sớm.

Trong biệt thự của Lý Duy, nhân viên được bố trí giống như hôm qua, Quý Thừa và tiểu tổ của hắn đã bày trận sẵn sàng chờ địch.

Nhưng trong lòng mỗi người đều có một sự áp bức.

Lý Duy dĩ nhiên có dự định của hắn. Sau chuyện hôm qua, hắn đã có phần muốn bỏ cuộc giữa chừng. Đừng nói Khương Quân và hắn còn không có quan hệ thực chất gì, cho dù vợ của hắn thật sự bị bắt cóc, hắn cũng sẽ không vì một nữ nhân mà mạo hiểm tính mạng.

Không sai, nữ nhân này rất đẹp, hơn nữa sau khi lấy được nàng sẽ có thể trèo lên cửa nhà vương tộc. Nàng là ứng cử viên hàng đầu để Lý Duy chọn làm vợ cả. Nhưng lỡ may trong vụ bắt cóc này, mình bị bọn bắt cóc điên cuồng kia chơi đùa đến chết, chẳng phải là mất hết tất cả?

Mà đám điều tra viên của HL thì lại suy nghĩ chuyện khác, đó là nội gián.

Trải qua nhiều lần phân tích nghe lén ghi âm của hôm qua, cũng không có thu hoạch gì quá lớn. Kẻ bắt cóc tên là Thiên Nhất này vẫn nấp trong bóng tối, quỷ thần khó lường, nhưng mỗi hành động của bọn họ lại hoàn toàn bị đối phương nắm giữ. Chuyện này quả thật khiến người ta không thể không hoài nghi, trong tiểu tổ này liệu có nội ứng của bọn bắt cóc hay không.

Ngay cả Lý Duy cũng nghi ngờ chuyện này, hơn nữa ám hiệu cho Quý Thừa tiến hành điều tra. Nhưng Quý Thừa cũng rất khó xử, người của tiểu tổ phụ trách vụ án bắt cóc này đều do hắn tự mình chọn lựa, mà tổ viên phụ trách chiến đấu cũng không biết quá nhiều. Trước đó bọn bắt cóc đã mua chuộc một thành viên của tiểu tổ nghe lén mật báo cho bọn chúng, trên lý thuyết thì chuyện này rất khó làm được.

Có thể nói, chỉ cần đám người này một ngày không biết trên đời còn tồn tại loại khoa học kỹ thuật nghịch thiên như quyển sách nội tâm, cũng sẽ không nghĩ ra đáp án.

Mà chuyện khiến đám điều tra viên HL cảm thấy thất bại nhất, đó là toàn bộ quá trình hôm qua đều nằm trong kế hoạch của bọn bắt cóc, bọn họ hoàn toàn không thể khống chế cục diện. Điều duy nhất bọn họ có thể làm là cứu Lý Duy ra trước khi hắn bị người khác đánh cho trọng thương, khả năng ngay cả chuyện này cũng nằm trong dự tính của bọn bắt cóc. Trên cơ bản... sự có mặt của HL chính là do Thiên Nhất tìm tới để khắc phục hậu quả cho trò chơi của mình, phòng ngừa món đồ chơi Lý Duy này bị hư mất.

Tin tức thứ nhất kia khiến người ta hoàn toàn không hiểu được, “3│3, 3, 3/6”. Dưới sự phân tích của một đám gọi là chuyên gia mật mã học của phân bộ, vẫn không đưa ra được bất kỳ ý nghĩa thực tế nào. Bọn họ lấy cớ là “có lẽ phải chờ thu được cả năm tin tức, mới có thể bắt đầu nghiên cứu”.

Nghe được câu trả lời này, Lý Duy thật muốn dùng tiền mời mấy sát thủ chuyên nghiệp, dọn sạch đám lão già ngồi không ăn bám kia. Mới cái thứ nhất ta đã bị đánh đến bể đầu chảy máu, toàn thân sưng vù, chờ thu hết toàn bộ thì lão tử còn mạng sao?

Tiếng chuông vang lên không hề báo trước, màn hình điện thoại di động trên bàn trà sáng lên.Cũng giống như hôm qua, Lý Duy nhấn vào nút phát âm thanh.

- Được rồi, chắc chư vị đã hiểu rõ quy tắc. Vậy thì Lý công tử, bây giờ ta sẽ đưa ra đề bài thứ hai... tín nhiệm chỉ là một loại đánh bạc.

Thiên Nhất nói xong liền trực tiếp cúp máy. Trên điện thoại di động lập tức nhận được một tin nhắn, trong đó có ghi một địa chỉ, yêu cầu đến trong một giờ.

Quý Thừa nhìn nội dung tin tức nói:

- Chỗ đó cách nơi này cũng không quá xa, lái xe chừng ba mươi phút là có thể đến được.

Hắn quay đầu bắt đầu phân phó:

- Toàn bộ nhân viên chuẩn bị xuất phát, trước tiên liên lạc với cảnh sát gần đó...

- Quý trưởng quan.

Còn chưa nói xong, Lý Duy lại ngắt lời Quý Thừa. Hắn nhìn chăm chú vào địa chỉ kia, nhíu mày nói:

- Địa chỉ này... nếu ta nhớ không lầm, hình như là một cao ốc văn phòng do tập đoàn của ta đứng tên.