Phiến Tội

Quyển 8 - Chương 30: Hủy diệt



Vừa rồi Time Servant đánh ra một quyền kia, cả cánh tay đều loáng thoáng cảm thấy tê dại. Hắn vốn tưởng rằng một kích này đã xem như dời núi lấp biển, nói không chừng có thể đánh Javiton thành hai khúc, không ngờ đối phương vẫn có thể nói được.

Sau khi Javiton trúng quyền, dáng vẻ tuy rất khó coi, nhưng cũng không bị đánh bay ra. Hắn vẫn ổn định lơ lửng giữa không trung, chỉ là không thể tiếp tục dùng lực lượng ảnh hưởng đến những người siêu năng lực khác.

Time Servant quả thật nói là làm, quyền thứ hai không ngừng nghỉ đánh vào mặt Javiton đang lảo đảo.

Javiton bị một quyền đầu tiên đánh cho mờ mịt, lập tức lại bị đối phương nắm cổ áo đánh vào mặt. Lần này hắn cuối cùng bị đánh bay, cổ áo bị xé rách, đầu kéo theo thân thể, cả người giống như một quả tạ xích rơi xuống đảo Địa Ngục.

Nhưng hắn vẫn không ngã xuống đất. Khi sắp đụng vào mặt đảo, Javiton nắm chặt hai tay, uốn gối căng người, dừng lại giữa không trung:

- Con rệp cũng muốn đánh ngã ta...

Chữ “ta” chỉ nói được một nửa, Time Servant đã đuổi đến, đầu gối thúc mạnh vào ngực hắn. Trái tim của Javiton lập tức ngừng đập mấy giây, thân thể phá vỡ đất đá bay ngược vào trong đảo.

Time Servant không buông tha, lập tức mở rộng lực trường quanh người, ép vỡ tất cả vật chất ngăn cản trước mắt, mở ra một lối đi, đuổi theo vào trong đảo, rất nhanh đã tiếp cận Javiton. Có điều khi lực trường chạm đến thân thể Javiton, lại không thể nghiền nát hắn, nhiều nhất chỉ ép cả người hắn vào trong đá.

Time Servant đành phải thu nhỏ lực trường, đến gần Javiton, thử xem có thể vặn gãy cổ hắn hay không. Ai ngờ lúc này cặp mắt Javiton lại phát ra ánh sáng khác thường, giận dữ gầm lên một tiếng, Time Servant liền không tự chủ được bị đẩy ra ngoài.

“Không thể nào...” - Time Servant muốn tiến tới, nhưng lại phát hiện mình lui về phía sau càng lúc càng nhanh.

- Tưởng rằng trốn ở trong cái vòng kia là có thể xem thường lực lượng của ta sao...

Javiton lại bay lên:

- Vậy ta sẽ nhấc cả ngươi và lực trường do ngươi chế tạo lên!

Trong lòng Time Servant kinh hãi. Năng lực của hắn là ngăn cách vạn vật thế gian, trước giờ đã dùng đủ loại thiết bị kiểm tra của EAS, vẫn không thể đo được cực hạn chịu đựng lực trường của hắn. Cho dù là đạn hạt nhân, nếu không tính ánh sáng chói và tia bức xạ, chỉ xét đến xung kích do vụ nổ sinh ra, Time Servant hoàn toàn có thể ngăn cản được. Chỉ cần hắn còn sức duy trì lực trường, chưa bao giờ nghĩ tới phải chịu ảnh hưởng của ngoại lực.

- Năng lượng không thể xuyên thấu hoặc đánh tan lực trường này, năng lực của ngươi không thể ảnh hưởng đến ta, chuyện này không thể nào...

Time Servant dốc toàn lực muốn đánh tới, nhưng đã là nỏ mạnh hết đà.

- Ha ha... ha ha ha ha!

Javiton cười lớn, không ngừng đẩy Time Servant lên trên, bản thân hắn cũng từ trong hố bay lên:

- Ta nói rồi, thứ mà ta ảnh hưởng không phải ngươi, mà là một chỉnh thể bao gồm cả lực trường quanh người ngươi. Lực trường của ngươi chỉ là một loại lực lượng dày nặng, to lớn, hiệu quả giống như đẩy tất cả vật chất và những thứ tương tự vật chất trong phạm vi nhất định ra ngoài.

- Không quan tâm đến lực hút Trái Đất, nói cách khác, lực lượng cần thiết để di chuyển ngươi, cơ bản tương đương với di chuyển hòn đảo dưới chân chúng ta, cộng thêm trọng lượng của nhà tù nhân tạo, tất cả nhân với ba.

- Nhưng vẫn không hơn, ngươi cũng chỉ là một con rệp có năng lực hơi khó đối phó mà thôi.

Javiton cao giọng quát lên:

- Lực lượng của ta là không có cực hạn! Muốn giết ta? Đừng nằm mơ nữa!

Ngay lúc hắn đắc ý nhất, cổ chân lại bị một cánh tay to lớn kéo lại.

“Chết tiệt...” - Cũng không biết vì sao, Javiton lại cảm thấy một loại ký ức quen thuộc khiến người ta khó chịu.

Một giây sau hắn lại bị lôi xuống, đập mặt vào đất.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Blood Owl làm như vậy, hắn không biết bay, cho nên trước tiên kéo đối phương xuống chỗ có thể đứng đánh rồi tính sau.

Ánh sáng trong mắt Javiton càng mạnh:

- Cút ra!

Hắn định dùng năng lực đẩy Blood Owl ra mấy chục cây số, nhưng còn chưa thi triển, chợt cảm thấy toàn thân tê dại. Có hai cánh tay ấn vào huyệt thái dương của hắn, một luồng điện truyền thẳng vào thân thể Javiton.

- Đám rệp phiền phức đều rơi xuống rồi đúng không...

Javiton dứt khoát xoay người thúc khuỷu tay một cái, đánh vào mặt Lôi Hỏa. Lôi Hỏa bị một kích này đánh cho hơi chấn động não, bay thẳng ra khỏi phạm vi đảo, rơi vào trong biển.

“Tuy không hiểu cách sử dụng năng lượng cho lắm, nhưng trong vô thức, cho dù công hay thủ thì lúc nào hắn cũng được năng lượng bảo vệ.” - Diêm Không ở phía xa quan sát, trong lòng thầm nói: “Đây là người biến dị cấp W, hơn nữa cấp bậc năng lực được xếp vào ngang với cấp Cuồng... Hôm nay năng lực của ta đã mất, chỉ dựa vào năng lượng và thân thể ở tình trạng này, e rằng muốn đánh hắn bị thương cũng rất khó. Rốt cuộc hắn có nhược điểm gì, nếu không tìm ra được thì tất cả mọi người đều sẽ chết...”

Bên kia Lôi Hỏa vừa mới bại trận, lại có một bóng người xuất hiện bên cạnh Javiton. Người nọ há miệng thét lên, không có âm thanh nào, nhưng gần nửa hòn đảo trước mặt hắn lại bị san bằng bởi một làn sóng xung kích không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Javiton cũng bị siêu sóng âm này đẩy lui mấy trượng, nhưng khi còn chưa đặt chân vững, hắn lại dùng ánh mắt như giết người liếc nhìn đối phương trong thoáng chốc. Người nọ cũng không may mắn như Blood Owl, chỉ thấy hắn bay thẳng ra phía sau, một đường đi xa, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Có lẽ khi hắn bay đến gần bờ biển phía tây Trung Mỹ, vẫn có hi vọng giảm tốc độ dừng lại, không đến mức đi du lịch vòng quanh Trái Đất.

Cùng lúc đó nắm tay của Blood Owl lại đánh về phía Javiton. Lần này Javiton đã có phòng bị, tay phải giơ ra muốn đỡ một chiêu này.

Javiton cho rằng một quyền này của Blood Owl sẽ không mạnh bao nhiêu, từ động tác xuất quyền có thể nhìn ra được, nói không chừng đây chỉ là quyền kình như có như không giả vờ tấn công. Nhiều nhất xem như lực lượng của ngươi ngang với thằng nhóc vừa rồi, chẳng lẽ ta có chuẩn bị lại không tiếp nổi sao?

Kết quả hắn thật sự không tiếp nổi.

Bàn tay của Javiton bị quyền này đánh trúng, xương bàn tay hoàn toàn vỡ nứt, bị nắm tay lớn như nồi đất xuyên qua. Bắp thịt và xương nứt ra, da vỡ tan, máu thịt rơi xuống đầy đất. Trong nháy mắt bàn tay của Javiton chỉ còn lại một vòng da thịt ngoài cùng dính ở đó, nối liến với năm ngón tay đã mất đi tác dụng. Cánh tay của Blood Owl đã không thể tưởng tượng xuyên qua bàn tay kia.

Blood Owl cười gằn gồng cứng cánh tay, bắp thịt trên tay hắn phồng lên, phá hủy toàn bộ tay phải của đối phương. Trên cổ tay phải của Javiton chỉ còn lại một đoạn nhỏ gân tay, ngón tay cái còn dính với một chút da trên mu bàn tay treo lơ lửng. Loại cảm giác đó đau đớn thế nào, chỉ có thể tưởng tượng, không thể miêu tả được.

Nếu như một quyền này của Blood Owl đánh vào Paperman, đối phương chắc chắn sẽ không dám đỡ chính diện, muốn đỡ cũng phải dùng giấy đỡ. Bởi vì Paperman đã từ trong camera của một quán rượu ở Venice, nhìn thấy Blood Owl dùng một quyền đánh xuyên thân thể một tên lưu manh. Phàm là người siêu năng lực còn có một chút ý thức chiến đấu, chỉ cần xem qua một quyền này, có lẽ cả đời cũng sẽ không tùy tiện chiến đấu cận thân với Blood Owl. Đáng tiếc Javiton không biết đối phương lại có thủ đoạn này, cho nên mới ăn quả đắng.

- A... A! Aaaa!

Javiton đau đớn kêu lên điên cuồng, bay lên không trung với tốc độ cao.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Chú Hàng Xóm Là Chồng Em
4. Cổ Thiên Nga
=====================================

Mà ở phía trên chờ hắn là Time Servant thủ thế đã lâu.

Hôm nay Time Servant chạy tới, bản ý là muốn trấn áp tù phạm vượt ngục, vì chuyện này hắn đã trốn đông núp tây mấy ngày trong cứ điểm số một của hải quân. Hắn cũng không biết vượt ngục sẽ diễn ra lúc nào, chỉ biết một khi xảy ra chuyện, cứ điểm số một nhất định sẽ nhận được thông báo trước tiên.

Lúc này hắn cũng không quan tâm đến thân phận và lập trường của mình nữa, dù sao Javiton cũng là tù phạm, hơn nữa vốn thuộc về công địch của loài người, tạm thời hợp tác với đám phạm nhân chung quanh, giải quyết tên này rồi tính sau.

Nhưng suy nghĩ của hắn chưa chắc đã giống với những gì người khác nhìn thấy.

Time Servant cũng không biết, chiến đấu trên đảo đang tiến hành ngay trước mắt những tổ chức phản kháng trên toàn cầu và cả đế quốc. Một người ngoài cuộc mặc đồng phục binh sĩ hải quân tham gia trận chiến, rất nhanh đã bị một số người bên phía đế quốc nhận ra. Cho dù trong đầu hắn nghĩ như thế nào, có rất nhiều chuyện hắn đã vĩnh viễn không thể nói rõ được.

Đương nhiên chuyện này để sau hãy nói, hãy trở về hiện tại.

Javiton ra sức bay lên. Vừa rồi Time Servant đã có đủ thời gian nén lực trường và tập trung vào nắm tay, trông thấy thời cơ tấn công ngàn năm có một tự đưa tới cửa, lập tức từ trên trời bay xuống, muốn dùng một đòn tiêu diệt Javiton.

Nhưng trong nháy mắt Javiton lại nhận ra sát ý của Time Servant, hắn ngẩng đầu lên, cặp mắt phát ra ánh sáng kỳ lạ, đẩy thân thể Time Servant không được lực trường bảo vệ lên trời.

Một giây sau, Javiton vẫn không được yên bình, từng chiêu thức của đám người siêu năng lực lại nối đuôi nhau đánh lên không trung. Cuối cùng Javiton đã thật sự nổi giận, hắn nhìn tay phải của mình, hét lên một tiếng, phần trên cổ tay liền bị gọt ngang.

Tiếp đó dùng hắn làm trung tâm, một vòng xoáy vô hình sinh ra, dần dần khuếch tán, uy lực của nó không thể đoán được, phá hủy nghiền ép tất cả vật thể chạm vào giống như bẻ gãy cành khô, đảo Địa Ngục từ trên xuống dưới bắt đầu tan rã.

Lực lượng không có cực hạn đang mở rộng với hình thức mà mắt thường không thể quan sát được, phá hư tất cả chung quanh. Máy quay phim của Nghịch Thập Tự đặt ở không trung, dưới điều khiển từ xa nhanh chóng bay về phía sau.

Hiện giờ mỗi người quan sát được cảnh tượng hiếm thấy này đều kinh ngạc cảm thán, đây mới là lực lượng có một không hai trong trời đất.

Lúc này vật tham chiếu duy nhất để suy đoán phạm vi phá hoại chính là đảo Địa Ngục, chắc hẳn khi toàn bộ hòn đảo đều bị phá hủy, biển rộng cũng sẽ bị khoét ra, biến thành vật tham chiếu mới. Khi nào Javiton mới dừng lại, chuyện đó không ai biết. Mọi người chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy, tại trung tâm cơn bão vỡ nát, một người đàn ông tóc tai bù xù, hai mắt trợn trắng đang điên cuồng gào thét. Có lẽ lần phá hoại này của hắn sẽ không ngừng mở rộng, cho đến khi hủy diệt hành tinh này, hoặc có lẽ hắn sẽ chết giữa chừng, phá hoại bị đình chỉ.

Cục diện đã mất khống chế, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ hôm nay lịch sử của loài người sẽ kết thúc.

......

Blood Owl bị ép vào trong đống đổ nát của đảo Địa Ngục, chìm thẳng xuống dưới, trước mắt chỉ có bóng tối vô tận, dưỡng khí cũng cực ít. Hắn biết, một là giống như bây giờ, dùng năng lượng bảo vệ thân thể không bị ép vỡ, bị những đất đá sắt thép đổ sập này ép xuống, cho đến khi rơi vào trong biển; hai là cố sức xông lên, chống đỡ lực lượng có thể xé nát vạn vật phía trên, cho đến khi kiệt sức hoặc trực tiếp bị lực lượng chênh lệch xé nát.

Bị nhốt trong đảo Địa Ngục tổn hại rất rõ ràng đối với thân thể của người siêu năng lực, thời gian dài chìm trong thần vụ, tra khảo, lồng giam, cơm nước chỉ có thể duy trì nhu cầu sống cơ bản. Khi Blood Owl đụng độ Jefferson, hắn biết mình có thể phát huy được bảy thành lực lượng đã xem như cực hạn. Mà trận chiến ấy cũng khiến hắn bị thương khá nặng, dựa vào năng lực khôi phục của bản thân, ít nhất trong thời gian ngắn không thể hoàn toàn hồi phục được.

Vừa rồi mặc dù không bị Javiton thương tổn thật sự, nhưng một quyền do Blood Owl đánh ra, cùng với dùng năng lượng chống cự các loại xung kích do hoàn cảnh biến hóa, khiến hắn đã hao hết toàn lực. Hắn đã không còn sức chiến đấu với quái vật phía trên, lúc này ngay cả việc sống sót cũng trở thành vấn đề.

“Tiếp tục như vậy sẽ chết... chẳng lẽ ta lại chết ở nơi như thế này sao... ta còn chưa biết... cảm giác sống thật sự... sẽ phải chết sao...”

Hô hấp của Blood Owl trở nên chậm chạp, lúc này hắn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng, giận dữ, sợ hãi, bất cam của những người siêu năng lực bên ngoài. Tất cả những cảm xúc tiêu cực này đều áp bức tinh thần của hắn, nhưng hắn từ lâu đã không có cảm xúc. Hắn cũng biết cho dù có những ác niệm này chống đỡ, hắn vẫn không đủ mạnh.

......

Trên mặt biển, một chiếc tàu ngầm màu đen trồi lên mặt nước.

Cửa khoang mở, một thanh niên đi ra, hắn mặc âu phục đen, bên trong là áo sơ mi đen nhếch nhác, cà vạt lệch sang một bên bị gió biển thổi lên, mái tóc lộn xộn, gương mặt chán chường.

Từ sau lưng hắn nhìn về phía trước, giống như một bức tranh tuyệt vọng của tận thế, trời rung đất chuyển, núi lở biển tan, cơn bão phá hoại cuốn sạch vạn vật chung quanh.

Nhưng Thiên Nhất lại chỉ bình tĩnh nói một câu:

- Ài... thế đạo này... ngươi cao chiêu, ta gian lận, cao thấp phân biệt, thắng bại đã xong.