Phiến Tội

Quyển 9 - Chương 14: Hai người tính toán



Tại khoảnh khắc này, Thiên Nhất nóng lòng muốn nhìn thấy phản ứng của đối phương. Rốt cuộc nàng sẽ làm thế nào? Nàng nhìn thấy chuyện giết người dĩ nhiên sẽ không kinh sợ, nhưng sau đó nàng sẽ ứng phó ra sao?

Cô gái cũng do dự mấy giây, nhưng rất nhanh đã có lựa chọn. Nàng lộ ra thần sắc kinh ngạc, dùng hai tay che miệng mình, sau đó dùng một loại ánh mắt rất huyền diệu nhìn Thiên Nhất.

“Tiếp tục diễn à...” - Trong lòng Thiên Nhất đánh giá đối phương: “Rất thông minh, biết nữ nhân bình thường tận mắt nhìn thấy cảnh này gần như sẽ hét lên, cho nên đã bụm miệng. Trong ánh mắt mặc dù không có vẻ sợ hãi, nhưng nét mặt cư xử rất giống thật. Vấn đề là... cặp chân dài kia của cô lại không lùi về sau một bước, cũng không có dấu hiệu run rẩy mềm nhũn, thế đứng vững vàng giống như kìm ngựa, đó là chuẩn bị tùy thời chiến đấu. Bình thường những cô gái yếu đuối cho dù không sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, ít nhất cũng phải theo bản năng lui về phía sau mấy bước, tránh xa ta một chút.”

Đương nhiên những lời này Thiên Nhất sẽ không nói ra, hắn chỉ dùng ánh mắt xem thường để truyền đạt. Nhưng đối phương lại không nghĩ nhiều như hắn, mạch suy nghĩ cũng không nhanh như vậy. Lúc này vấn đề mà cô gái suy nghĩ, đó là người đàn ông trước mặt vừa trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân này rốt cuộc là ai? Có phải người siêu năng lực hay không? Tiếp theo hắn sẽ làm gì?

Bên kia Thiên Nhất lại suy tính: “Được rồi... cô ta đã quyết định tiếp tục diễn, vậy ta nên làm gì đây... Quay đầu bỏ đi? Như vậy không ổn, biến số quá nhiều. Ta đã vì cứu một cô gái xa lạ mà giết người, nếu hoàn toàn không để ý tới cô gái này lập tức rời khỏi, ngược lại sẽ tỏ ra rất khác thường. Đến lúc đó phản ứng của cô ta sẽ rất khó nói, chẳng hạn như đột nhiên quyết định không diễn nữa, trực tiếp xông lên đè ta xuống đất hỏi cho ra lẽ, mà một khi cô ta dùng năng lực sẽ khiến Paperman chú ý.”

“Vừa rồi ta ra tay rất thuần thục hung ác, giọng điệu hù dọa đám lưu manh lại rất bình tĩnh, bây giờ muốn giả vờ sau khi giết người thất kinh trốn khỏi hiện trường cũng đã quá muộn. Phải làm sao đây... hay là... dứt khoát hư cấu tính cách bối cảnh của nhân vật đầy đủ hơn một chút?”

- Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương cô.

Thiên Nhất cuối cùng lên tiếng với cô gái, hắn phải nhanh chóng giải quyết chuyện này. Tuy nói con hẻm nhỏ này là ngõ cụt, nhưng cửa sau của quán rượu tùy thời sẽ có người đi ra, thi thể bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian. Cho nên câu thứ hai của Thiên Nhất là:

- Chuyện ở đây đã không liên quan đến cô nữa, cô có thể đi được rồi.

“Ừ... biểu hiện có thể nói là hoàn mỹ, kỹ năng biểu diễn của ta không cần phải bàn, ngay cả ta cũng cảm thấy bội phục mình, hoàn toàn thần bí lãnh khốc giống như một sát thủ chuyên nghiệp. Như vậy chắc là không có vấn đề, vừa rồi quyết đoán ra tay giết người cũng không xem là kỳ quái nữa. Cô ta có thể thừa dịp mượn thang xuống đài rồi chứ?” - Trong lòng Thiên Nhất cầu nguyện.

“Cái gì vậy... hắn đang cố làm ra vẻ lãnh khốc sao? Rõ ràng mấy giây trước ánh mắt còn mang ý xấu, đột nhiên ngay cả giọng nói cũng biến đổi, kỹ năng diễn xuất như vậy quá kém rồi. Nhìn thân thủ cũng không tệ, là một tên sát thủ hạng hai sao... Chẳng lẽ sau khi làm anh hùng cứu mỹ nhân lại định thừa dịp bắt chuyện? Thật đáng ghét.” - Đây mới là cách nhìn của cô gái về Thiên Nhất, có điều nàng lại thay đổi suy nghĩ: “Không đúng, hắn nói ta có thể đi được rồi, người muốn bắt chuyện sẽ không nói như vậy chứ? Vì muốn ra vẻ lãnh khốc nên cố ý nói như thế? Thôi mặc kệ... cứ theo ý hắn mượn cơ hội rời khỏi là được.”

Hai người đều có ý đồ riêng, nhưng hành động lại đạt thành nhất trí, bề ngoài nhìn cũng giống như thật.

Cô gái cũng không nói thêm, chuẩn bị rời khỏi. Nàng đã sớm quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhìn thấy cửa sau quán rượu cách đó hơn mười mét, liền xoay người đi về nơi đó. Nàng cảm thấy như vậy mới hợp lý, một cô gái yếu đuối chắc hẳn sẽ không có can đảm nhìn thi thể, nếu đi qua thi thể giống như không có chuyện gì, vậy thì quá kỳ lạ rồi. Huống hồ vừa rồi đám lưu manh kia cũng chạy về phía đó, trên tâm lý mà nói, nàng chọn một con đường khác mới là bình thường.

“Ấy! Tại sao lại đi về hướng đó! Cô ả này đang làm gì!” - Trong lòng Thiên Nhất kêu lên, hắn biết được nhiều hơn cô gái, suy nghĩ cũng nhanh hơn xa hơn: “Cô ả này tuyệt đối không thể đi vào quán rượu. Với tạo hình của Paperman, người bình thường thì không nói, nhưng người siêu năng lực vừa nhìn sẽ biết là chuyện gì. Mà cô ả này thuộc loại hình đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm, hai người đồng thời ở trong một quán rượu, xác suất chú ý đến nhau gần như là trăm phần trăm...”

“Tối nay có án mạng xảy ra trong ngõ hẻm này, Paperman và hai cảnh sát kia lại vừa lúc ở trong quán rượu bên cạnh lúc vụ án phát sinh. Cho dù đến ngày mai bọn họ mới biết được vụ án này từ cục cảnh sát, nhất định sẽ tham gia điều tra. Đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ nhớ tới cô gái này, nếu cô ta từ cửa chính đi vào thì không sao, nhưng bây giờ như vậy... Chỉ cần hỏi thăm người phục vụ hoặc tìm vài người khách khác là có thể xác nhận một tin tức... một người đẹp đã từ cửa sau đi vào quán rượu lúc vụ án xảy ra không lâu. Như vậy rất nhanh cô ta sẽ biến thành kẻ tình nghi, kết hợp với vụ án giết người hàng loạt trước đó, dùng năng lực phá án, thủ đoạn chiến đấu của Paperman, truy xét và thành công bắt giữ cô ả này là chuyện mười phần chắc chín, đến lúc đó cô ta lại khai ta ra...”

Lúc cô gái đi được bảy tám mét, mạch suy nghĩ của Thiên Nhất đã bay ra ngoài bảy tám ngàn dặm, hắn đã suy luận cả những gì người khác có thể suy luận. Kết luận là một khi cô gái này đi vào quán rượu gặp phải Paperman, hiệu ứng cánh bướm do nó sinh ra sẽ có tỉ lệ hơn 95% làm lộ hành tung của Thiên Nhất trong thành phố này.

- Chờ đã.

Thiên Nhất lại lên tiếng.

“Ấy... thật sự gọi ta lại... quả nhiên vừa rồi chỉ giả vờ lạnh lùng! Hóa ra vẫn muốn bắt chuyện!” – Trong lòng cô gái oán giận, nhưng cũng chỉ có thể dừng lại. Lúc này nàng đang đấu tranh tư tưởng, có nên bỏ chạy cho xong hay không? Giả vờ bị hoảng sợ chạy vào trong quán rượu?

Thiên Nhất bước nhanh đến gần đối phương, hắn chỉ sợ cô gái giả vờ hoảng hốt chạy vào bên trong, cho nên lập tức nắm lấy tay cô ta:

- Ừm... đêm hôm khuya khoắt như vậy, để cô đi một mình không được an toàn cho lắm.

“Ngươi muốn làm gì? Mang ta về nhà sao?” - Trong lòng cô gái cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra sợ sệt, còn mang theo một chút cảm động:

- Ừ... không sao, không phải anh đã...

Nàng muốn nói lại thôi, chỉ liếc về phía thi thể cách đó không xa, lập tức lại thu hồi ánh mắt, giống như rất sợ nhìn thấy máu.

Trong lòng cô gái thực ra cũng cảm thấy rất bực bội, theo nàng thấy kỹ năng diễn xuất của mình không có sơ hở, đối phương đã hoàn toàn xem nàng là một cô gái yếu đuối cần phải bảo vệ. Cho nên ngay cả chính nàng cũng cảm thấy những lời này cơ bản là thừa thải, tên sát thủ hạng hai kia sẽ không vì câu nói này mà buông tay ra. Hôm nay gần như chắc chắn vẫn phải xảy ra một trận huyết án, ài... Ai bảo đức hạnh của đàn ông đều như vậy, làm anh hùng xong thấy sắc lại nổi lòng tham chứ?

Thiên Nhất kéo tay nàng đi về phía lối ra ở đầu bên kia hẻm nhỏ, bước chân rất nhanh, lúc đi qua bên cạnh tên lưu manh đã chết còn thuận chân đá thi thể vào trong góc tường.

- Ta gọi xe đưa cô về nhà.

Thiên Nhất vừa đi vừa nói.

- Hả?

Cô gái không nhịn được buột miệng thốt ra từ này, dường như không dám tin vào tai mình. Đây là chuyện gì? Hóa ra hắn thật sự là người tốt sao?

Trong nháy mắt này, một ý niệm kỳ quái thoáng qua trong đầu cô gái, nàng đột nhiên cảm thấy vừa rồi Thiên Nhất giả vờ lãnh khốc cũng rất đáng yêu...

Thiên Nhất kéo nàng trở lại bên lề đường, đột nhiên buông tay ra:

- Bị người khác nhìn thấy cô và ta ở cùng nhau sẽ gây phiền toái, cô tự gọi taxi đi, ta sẽ ở xa nhìn cô lên xe.

Hắn chỉ nói được nửa câu đã muốn bỏ chạy.

Bây giờ cô gái này đi đâu cũng được, miễn là không đi vào cửa sau quán rượu. Cách chết của tên lưu manh trong ngõ hẻm rõ ràng khác với vụ án giết người hàng loạt, bọn Paperman cũng không chạm mặt cô gái này vào thời gian địa điểm đặc biệt, giữa hai vụ án không có chút liên hệ nào. Cho dù sau này bọn họ lần theo vụ án giết người hàng loạt tra được cô gái, cũng sẽ không liên tưởng đến vụ án này.

Trong lòng Thiên Nhất vui vẻ, cũng may cô gái này vẫn luôn giả vờ, vừa rồi lúc nắm tay nàng thật sự sợ nàng trở mặt cắn người, cuối cùng đã giải quyết xong mà không gặp nguy hiểm gì.

Ai ngờ lúc hắn đang tràn đầy vui mừng, chuẩn bị bôi dầu dưới chân bỏ chạy, lại xảy ra chuyện ngoài dự liệu.

- Xin đừng bỏ tôi lại, một mình tôi sợ lắm.

Động tác của cô gái còn nhanh hơn lúc Thiên Nhất giết người, ôm lấy cánh tay của hắn, kéo đến sát ngực mình:

- Hơn nữa... hơn nữa tôi cũng không có chỗ nào để đi.

Nàng đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.

“Này! Ngươi muốn làm gì? Vừa rồi còn định một mình đi vào cửa sau quán rượu, bây giờ nói vậy không cảm thấy mâu thuẫn sao?” – Trong lòng Thiên Nhất tức giận kêu lên.

Giữa hai người này, có thể nói là đang tiến hành một cuộc so tài.

Một người là nam diễn viên sân khấu kịch, suy nghĩ kỹ càng, diễn xuất cẩn thận, nhưng không thể đảm bảo mỗi phút mỗi giây đều không lộ ra bản tính.

Một người là nữ diễn viên phim thần tượng, diễn xuất có thể nói là hoàn mỹ, ngôn ngữ thân thể, thần thái, lời thoại đều không có sơ hở, nhưng lại không che giấu được những hành vi không hợp logic của nhân vật.

Sau khi cô gái có hành động ngoài dự đoán, vở kịch ngẫu hứng này cũng không thể không tiếp tục được nữa.

Thiên Nhất quay sang cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau, khoảng hai giây sau hắn đã hiểu tất cả, thế là hắn thở dài một hơi, chỉ chỉ về phía trước:

- Chỗ ta ở cách đây không xa, cùng đi thôi.

Hai người sánh vai bước đi, cô gái ôm cánh tay Thiên Nhất, không biết từ lúc nào đầu của nàng cũng dựa vào vai Thiên Nhất. Trong mắt của những người khác, đây rõ ràng là một cặp tình nhân.

Trên đường đi không ai nói gì, bọn họ cứ đi như vậy ba mươi phút, đến một con đường nhỏ rất vắng vẻ.

- Anh định dẫn tôi đi thẳng hoài như vậy sao?

Cô gái đột nhiên hỏi.

Thiên Nhất đánh giá một chút, cảm thấy đi tới nơi này cũng đủ xa rồi, cho dù nàng thật sự thi triển năng lực, phụ cận cũng không ai có thể cảm giác được năng lượng tồn tại, liền trả lời:

- Cũng được rồi, tới đây đi.

- Thế nào? Anh ngủ ở trên đường à?

Nàng cười nói, nụ cười vẫn rất đẹp, nhưng vẻ ác độc trên mặt khiến người ta không dám nhìn thẳng.

- Trò đùa dừng ở đây đi. Sau khi ra khỏi hẻm nhỏ... hoặc là nói sau khi cô ôm ta, ta biết... cô đã nhận ra ta rồi.

Thiên Nhất nói.

- Nếu không phải ngươi ăn mặc giống như một tên ngốc, trong ngõ hẻm kia lại tối, vậy thì ta đã sớm nhận ra rồi.

Cô gái nói:

- Thiên Nhất tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Ngươi nói là ở bên ngoài hẻm đã biết ta nhận ra ngươi, bây giờ lại dẫn ta tới chỗ không người này, vậy ngươi muốn làm gì...

Nàng cố ý dùng giọng điệu nũng nịu nói.

Thiên Nhất cười:

- Từ giây phút đụng phải cô, ta giống như đã bị cô ép buộc rồi. Lúc này cô tùy thời có thể xé nát thân thể ta, cô còn hỏi ta muốn làm gì? Ta đưa cô đến cách xa nơi công cộng một chút không phải tốt sao?

- Hừ... đừng nói dễ nghe như vậy. Ta thấy ngươi chính là một tên háo sắc, đi được nửa đường mới phát hiện không thích hợp, đúng không?

Cô gái ghé mặt đến gần mặt Thiên Nhất, con ngươi của nàng giống như mèo, từ hình tròn đầy đặn biến thành một vệt nhỏ dài, khiêu khích nhìn thẳng vào mắt Thiên Nhất.

Đối diện với loại người này, Thiên Nhất rất bình tĩnh dùng như ánh mắt như cá chết đáp trả, lại không cảm xúc nói:

- Các hạ hoàn toàn thuộc về hình thái của người biến dị, thông qua phân tích kết cấu sinh lý của cô, ta đã đại khái suy đoán ra, thứ cho tại hạ không hưởng thụ nổi.

- Được rồi, cho dù những lời ngươi nói là thật, như vậy... Thiên Nhất tiên sinh, ngươi nói xem... bây giờ ta nên làm gì ngươi đây?

- Cô đã biết thân phận của ta, chứng minh ít nhất vào đầu tháng này cô vẫn còn ở trong một tổ chức. Cô khẳng định không phải là người của đế quốc, phong cách hành sự cũng không giống Giới Luật Thép. Lúc này cô xuất hiện ở Châu Âu, một là từ trong tổ chức của mình phản bội chạy trốn, hai là được phái tới chấp hành nhiệm vụ. Chuyện cô làm không giống như có trợ giúp gì cho sự nghiệp phản kháng, từ những hành vi của cô, có thể suy đoán cô giết người là đến từ ý nguyện cá nhân.

- Nói đơn giản, cô chỉ là một người siêu năng lực, gần đây bởi vì nguyên nhân nào đó nên rời khỏi tổ chức mà thôi. Giữa cô và ta không có xung đột lợi ích, càng không có thù hận. Từ một ý nghĩa mà nói, vừa rồi ta còn bảo vệ cô. Vì vậy ta đề nghị, trước tiên cô hãy rời khỏi người ta, thế nào...”

- Hừ... ngươi bảo vệ ta? Ngươi bảo vệ đám lưu manh kia mới đúng chứ?

Cô gái hừ lạnh nói, trong mắt thật sự hiện lên sát ý.

Thiên Nhất cảm thấy muốn giải thích chuyện của Paperman với nàng thì quá phức tạp, hơn nữa mình cũng không có chứng cứ, chỉ là nói suông. Cho dù ngươi nói khi đó trong quán rượu mai phục một đội đột kích HL cũng được, dù sao cũng sẽ không ai tin.

Cho nên Thiên Nhất dứt khoát nói:

- Được rồi, vậy không bằng ta hỏi cô một chút, cô muốn thế nào? Dùng mạng của ta để vơ vét tài sản của Nghịch Thập Tự? Trước tiên không nói đám khốn khiếp kia sẽ không để ý tới cô, cho dù có để ý, cô định dính vào người ta hoài như vậy, theo ta ăn uống ngủ nghỉ, cho đến khi Nghịch Thập Tự đáp ứng điều kiện do cô đưa ra?

- Hay là cô định giết ta để dương danh thiên hạ? Thứ cho ta nói thẳng, nữ hiệp, không phải ta xem thường cô, nhưng với thực lực và trí tuệ của cô, danh tiếng quá lớn cũng không có lợi ích gì, nhiều nhất chỉ mang đến nguy hiểm.

Cô gái trừng mắt nhìn Thiên Nhất, mặt cũng đỏ lên, lần này thật sự là thẹn quá hóa giận.

Thiên Nhất vẫn không buông tha nói:

- Thực ra hành vi của cô lúc này cũng giống như đám người theo đuổi ngôi sao, nắm chặt “Thiên Nhất” nổi tiếng kia ở trong tay, tùy thời có thể giết chết, cảm giác rất tốt đúng không? Sau khi hưởng thụ loại trạng thái tâm lý này, cô có thể kết thúc sự uy hiếp vô nghĩa này chứ? Mặc dù bây giờ cô buông ta ra có thể hơi mất mặt, nhưng nếu cô có yêu cầu, muốn ký tên hay chụp ảnh gì đó ta hoàn toàn có thể đáp ứng.

- Đúng là một tên tự sướng cho rằng mình đúng...

Cô gái hung hăng nói.

- Câu này ta trả lại y nguyên cho cô.

Thiên Nhất không chịu yếu thế, hắn đã suy nghĩ kỹ, nhiều nhất là bị giết chết, lãng phí một hai ngày từ trong cửa hàng sách chạy tới lần nữa, xem như mình xui xẻo.

Sau đó cô gái không nói lời nào, dường như đang suy nghĩ chuyện gì, hai bên rơi vào trầm mặc. Hai người dùng tư thế mập mờ đứng ở bên đường, thỉnh thoảng có người đi qua, cũng chỉ xem như một đôi tình nhân đang thân thiết trên đường mà thôi.

Rất lâu sau cô gái mới hít thở sâu một chút, nói:

- Ngươi đáp ứng ta một chuyện, ta sẽ tha cho ngươi.

- Ta biết, cô muốn gia nhập Nghịch Thập Tự.

Thiên Nhất nói tiếp.

Cô mắt trợn mắt há mồm:

- Làm sao ngươi biết?

Nàng buột miệng nói ra.

- Không phải ban nãy ta đã phân tích rồi sao, cô và ta không có xung đột lợi ích. Với tính cách và hành vi của cô, mục đích của cô có tám thành là chuyện này... có lẽ sau khi nhận ra ta mới tạm thời quyết định, vừa rồi giả vờ đe dọa cũng chỉ muốn thử xem phản ứng của ta.

Thiên Nhất nói:

- Thuận tiện nói một chút, những chuyện này ta cũng sớm nghĩ đến rồi.

- Vậy vừa rồi ngươi nói linh tinh nhiều như thế làm gì!

Lúc này nàng đã thực sự tức giận, có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ hận không thể xé tan Thiên Nhất.

- Đương nhiên là vì ta cảm thấy thoải mái. Cô có thể đặt mình vào hoàn cảnh của ta để tưởng tượng, ví dụ như có một gã đẹp trai ôm chặt lấy cô, bị cô dùng lời nói sắc bén không ngừng trách mắng, nhưng hắn vẫn không buông tay, cũng không dám làm gì cô, như vậy trong lòng cô sẽ cảm thấy vui vẻ đúng không?

Thiên Nhất đắc ý vênh váo nói xong, lại ăn ngay một cái tát.

Cô gái buông Thiên Nhất ra, đánh đối phương một bạt tai, đồng thời mắng:

- Biến thái!

Sau đó trong lòng nàng cũng thoải mái hơn một chút.

Trên mặt Thiên Nhất lập tức hiện lên năm vệt đỏ, nhìn cũng thấy đau, ngay cả cô gái cũng cảm thấy mình hơi quá đáng.

Nhưng Thiên Nhất lại chẳng hề quan tâm, bắt đầu nói chính sự:

- Thời xưa có một vị Đới cục trưởng, hắn từng nói, tác dụng của một nữ đặc công ưu tú còn hơn gấp trăm lần so với nam đặc công. Nghịch Thập Tự quả thật cũng cần người như cô, ta có thể đồng ý để cô gia nhập.

- Ngươi có thể trực tiếp quyết định? Ngươi là thủ lĩnh của Nghịch Thập Tự?

Cô gái hoài nghi hỏi. Quả thật Thiên Nhất chưa bao giờ công khai biểu thị mình là lão đại, chỉ lộ mặt khi phát sóng trực tiếp toàn cầu mà thôi.

- Ta là người sáng lập tổ chức này, những người khác đều gọi ta là ông chủ, lão đại. Có điều quan hệ giữa các thành viên trong tổ chức chúng ta, thực ra giống như hợp tác ngang hàng hơn.

Thiên Nhất trả lời:

- Đúng rồi, nữ hiệp xưng hô thế nào?

- Nguyệt Yêu.

- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, hoan nghênh gia nhập Nghịch Thập Tự.

- Ngươi lại tùy tiện để ta gia nhập như vậy?

Trong lòng Nguyệt Yêu cũng thầm nói, tổ chức này có phải quá lộn xộn hay không, nói một câu gia nhập là được? Lỡ may ta là nội ứng của đế quốc thì sao?

- Ài... cô đấy.

Thiên Nhất lắc đầu, khinh thường hừ một tiếng. Bản hoàn chỉnh của câu này hẳn là: “Cô đấy, ta còn không hiểu rõ cô sao?”

Từ khi hai người gặp mặt đến giờ chỉ khoảng một tiếng, thái độ của Thiên Nhất lại giống như giáo viên trong nhà trẻ của người khác vậy, điều này khiến ngọn lửa vô danh trong lòng Nguyệt Yêu lại bốc lên.

- Vậy thì thế này, ta giao cho cô một nhiệm vụ, xem như là kiểm tra, sau khi hoàn thành cô sẽ chính thức gia nhập Nghịch Thập Tự, thế nào?

Giọng điệu của Thiên Nhất càng lúc càng khiến người ta nổi giận.

Lồng ngực Nguyệt Yêu ngực phập phồng, thở ra một hơi thật dài, mới xem như ổn định hô hấp:

- Ngươi nói đi...

Nàng nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

- Đừng hỏi ta làm sao biết, tóm lại... ta nói cho cô biết, trong tháng này cô liên tục giết người, cho nên HL đã phái một thiếu tá từ tổng bộ Châu Âu đến tiến hành điều tra. Thiếu tá kia tên là Ellot Neith, có lẽ cô đã từng nghe một danh hiệu khác của hắn, Paperman, còn có hai cảnh sát bản địa khác theo hắn phá án. Những dấu vết cô lưu lại trong vụ án, ta sẽ không vạch trần từng cái nữa, tránh làm tổn thương lòng tự tôn của cô. Cô chỉ nên biết, năng lực phá án của ba người bọn hắn khá tốt, muốn truy xét được cô chỉ là vấn đề thời gian.

- Cho nên hơn nửa tháng kế tiếp, xin cô làm theo lời dặn của ta, tiến hành dẫn dắt bọn hắn, tranh thủ thời gian và không gian để ta làm một chuyện.

Nguyệt Yêu cười lạnh:

- Dùng ta làm con mồi, bảo vệ sự an toàn của mình đúng không? Thật là một tên đàn ông khiến người ta chán ghét...

Thiên Nhất xoay người muốn rời khỏi:

- Như vậy hôm nay tán gẫu đến đây thôi, ta phải cáo từ rồi. Không cần lo lắng, sau này ta sẽ có biện pháp liên lạc với cô. Nhớ kỹ, chỉ cần nghiêm túc làm theo lời ta, đảm bảo cô sẽ không bị bắt.

- Hừ... tính toán hay thật, lỡ may ta bị bắt cũng không thể khai ra hành tung của ngươi.

Nguyệt Yêu trả lời.

Bước chân Thiên Nhất không dừng, chỉ xoay hơn nửa gương mặt lại, nở một nụ cười kỳ quái:

- Nếu cô thật sự gặp nguy hiểm, ta sẽ tới cứu cô.

Nguyệt Yêu nhìn tấm lưng kia, có một cảm giác kỳ lạ. Câu nói cuối cùng của hắn, giọng điệu giống như hời hợt, nhưng chẳng biết tại sao lại khiến người ta cảm thấy đó là một lời hứa đáng tin cậy.