Phiến Tội

Quyển 9 - Chương 2: Giao dịch bị động



Cố Vấn đi trước dẫn đường, đưa chị gái của hắn trở lại cửa hàng sách trong tàu ngầm. Khi bọn họ đến đây lần thứ hai, Thiên Nhất đã đi ra khỏi không gian con.

Hắn vẫn như trước ngồi sau bàn làm việc, nhìn chăm chú vào bình ca phê bên trái đang được làm nóng, xuất thần suy nghĩ chuyện gì.

Cửa bị đẩy ra, Cố Vấn đi vào trước:

- À, hắn ra rồi.

Thiên Nhất nghe ra hắn không phải nói chuyện với mình, liền ngẩng đầu liếc mắt một cái, lập tức nhìn thấy phía sau Cố Vấn còn có một cô gái. Nàng khoảng hai mươi lăm tuổi, tóc dài ngang vai, trang điểm rất nhạt, lựa chọn kiểu tóc lộ trán, xem ra rất tự tin vào dung mạo của mình. Màu da của nàng nhợt nhạt khác thường, điểm này lại giống hệt Cố Vấn, xem ra là do di truyền.

Vừa nhìn qua, Thiên Nhất dĩ nhiên không thể đoán được hai người là chị em. Trước tiên hắn thử suy đoán thân phận của cô gái kia, gương mặt chưa từng nhìn thấy, ánh mắt lạnh như băng, từ phương thức vận hành năng lượng xem ra ít nhất là cường giả cấp Hung, lại do Cố Vấn dẫn vào...

- Vị này chắc là tổng tài của Ngân Ảnh (Silver Shadow) đúng không, đưa đại nhân vật như vậy tới mà không thương lượng trước một chút sao?

Thiên Nhất vừa mở miệng liền nói.

Cố Vấn trả lời:

- Chị ta đột nhiên nói muốn gặp ngươi, ta bèn dẫn chị ta tới.

- Ngươi phải có lập trường một chút chứ? Nói thế nào ngươi cũng là quân sư của Nghịch Thập Tự.

Khác với bề ngoài, khi nói như vậy giọng điệu của Thiên Nhất lại không giống như quan tâm lắm.

- Cố Lăng.

Lúc này Cố Lăng đã đi đến trước bàn Thiên Nhất, nói thẳng ra tên của mình, đồng thời đưa tay phải ra.

- À... thì ra là vậy.

Thiên Nhất dường như hiểu được chuyện gì, lễ độ nắm lấy tay đối phương, mỉm cười nói:

- Xin chào, Thiên Nhất, Thiên trong thiên hạ...

- Nhất trong đệ nhất, ta biết.

Cố Lăng tiếp lời hắn:

- Ta đã xem truyền hình trực tiếp một tuần trước.

- À... kết quả của tiết mục kia không được thành công cho lắm nhỉ.

Thiên Nhất vừa nói vừa nghiêng người, ló đầu ra hỏi Cố Vấn:

- Là chị ruột à?

- Nói nhảm, chẳng lẽ là nhặt tới sao?

Cố Vấn cũng đi đến, khiêng chiếc ghế mà mình thường ngồi cho Cố Lăng.

Thiên Nhất ngồi thẳng bắt đầu nói chuyện, đây là điều rất hiếm thấy:

- Vậy... chị gái.

- Ngươi không cần gọi ta như vậy.

Cố Lăng nói.

- À, vậy... Tiểu Lăng.

- Chiếm tiện nghi của ai thế?

Cố Vấn lại nhảy ra trước mặt chị hắn.

- Người lớn đang nói chuyện ngươi chen vào cái gì, cút sang một bên uống nước rau củ của ngươi đi.

Thiên Nhất trả lời.

- Tiểu Lăng thì Tiểu Lăng, tên chỉ là để cho người ta gọi mà thôi.

Giọng điệu của Cố Lăng vẫn lạnh như băng:

- Trước đó... tay của ngươi có thể buông ra không?

Thiên Nhất nghe vậy, liền kết thúc cuộc bắt tay gần một phút này, vẻ mặt lại chẳng hề lúng túng:

- Sự xuất hiện của cô đã giải thích rất nhiều vấn đề.

- Ngươi muốn ám chỉ, ta dựa vào quan hệ với em trai lấy được tin tức về Nghịch Thập Tự?

Cố Lăng trả lời rất nhanh.

- Không, hắn muốn nói, trên di truyền học, sự xuất hiện của chị đã giải thích tại sao loại cặn bã như em bề ngoài xem như không tệ.

Cố Vấn nói với Cố Lăng.

- Tên cặn bã ngươi phản ứng nhanh thật đấy.

Thiên Nhất đứng dậy, đi sang bên cạnh cầm bình cà phê và hai chiếc ly tới.

- Thấy không, em đã nói rồi, giao lưu với loại người này chỉ sẽ hạ thấp trình độ của chị, vẫn nên trở về thôi.

Cố Vấn lại nói.

- Chẳng phải ông chủ của các ngươi rất biết nói chuyện sao? Đã nịnh hót ta, lại chế giễu ngươi.

Cố Lăng nói:

- Hơn nữa, hắn vẫn chưa nói gì cả, là chính ngươi giành nói ra.

- Bởi vì đứa em trai này của cô quá thông minh, nếu không thể tránh khỏi bị chế giễu, hắn tình nguyện giành trước người khác nói ra lời chế giễu.

Thiên Nhất ngồi trở lại ghế sofa:

- Từ góc độ tâm lý học mà nói, loại hành vi này có thể dùng một thuật ngữ rất chuyên nghiệp để hình dung... không có tự trọng.

- Ngươi đọc tâm lý học của nước nào thế? Đây là kết luận rút ra sau khi đọc tự truyện của ngươi à!

Cố Vấn quát lên.

- Được rồi, trò đùa dừng ở đây, kế tiếp hãy nói đến chuyện chính.

Thiên Nhất cầm bình cà phê lên:

- Muốn uống cà phê không?

- Đừng uống đồ của hắn, càng không nên ăn. Nếu hắn hỏi chị có muốn nếm một chút món ăn dân dã hay không, thực ra là ám chỉ chuột chết và sinh vật không rõ trong ngăn kéo bên tay phải hắn. Tóm lại hắn miễn phí cung cấp cho chị bất kỳ thứ gì, chị đều không nên nhận.

Cố Vấn nhanh chóng nói xong, lại uống một ngụm nước cà chua tự mình chuẩn bị.

Cố Lăng chỉ đơn giản trả lời Thiên Nhất hai chữ:

- Không cần.

- Được rồi.

Thiên Nhất rót cho mình một ly:

- Ngân Ảnh đúng là tổ chức rất có thực lực, hơn nữa lập trường của các người thuộc về trung lập. Nếu cô muốn hợp tác với Nghịch Thập Tự, ta rất hoan nghênh...

- Ngươi hiểu lầm chuyện gì thì phải, Thiên Nhất.

Cố Lăng ngắt lời:

- Ta không phải muốn xin ngươi cho Ngân Ảnh gia nhập. Lần này ta tới là muốn cân nhắc một chút, Nghịch Thập Tự có tư cách bàn chuyện hợp tác với tổ chức của ta hay không.

- Ha...

Thiên Nhất cười:

- Như vậy, về tố chất của chúng ta, cô hỏi Cố Vấn một chút không phải biết rồi sao?

- Trăm nghe không bằng một thấy.

Cố Lăng trả lời đầy ẩn ý.

- Được rồi, được rồi, bây giờ cô cũng đã gặp đương gia ta đây rồi, có vấn đề gì thì cứ trực tiếp đề xuất.

Thiên Nhất bưng cà phê lên, dáng vẻ như chẳng hề quan tâm.

- Ngươi kết hôn rồi à?

“Phụt!”

“Phụt!”

Thiên Nhất và Cố Vấn đồng thời phun ra thứ đang uống, có điều hai người đều không dám quay mặt về phía quý cô.

- Chuyện này có liên quan đến việc hợp tác giữa Nghịch Thập Tự và Ngân Ảnh sao?

Thiên Nhất vừa ho vừa nói.

- Có.

Cố Lăng bình tĩnh trả lời.

- Thế nào? Cô muốn thông gia với ta?

- Đừng mơ.

- À... hiểu rồi.

Thiên Nhất lau lau vết cà phê trên y phục, một lần nữa ngồi ngay ngắn:

- Yên tâm, đừng nói là không có, cho dù có ta cũng sẽ không bị tư tưởng của nữ nhân chi phối, rủ rỉ bên tai gì đó...

- Tại sao không kết hôn?

Cố Lăng một lần nữa dùng giọng điệu lạnh như băng, hỏi vấn đề khiến người ta khó hiểu.

Thiên Nhất ngớ người khoảng năm giây:

- Chuyện này lại có liên quan gì đến việc hợp tác của tổ chức sao?

- Ta chú ý tới trong tổ chức của ngươi hình như đều là thành viên nam.

Cố Lăng nói:

- Dù sao em trai cũng làm việc ở chỗ này của ngươi, cho nên nếu ngươi là...

Ý tứ của nàng rất rõ ràng, hoài nghi Thiên Nhất là đồng tính.

- Chị... đừng như vậy...

Cố Vấn cảm thấy rất mất mặt, hơn nữa hắn đoán Thiên Nhất sắp nổi nóng rồi. Đừng thấy tên kia bình thường dáng vẻ điên điên khùng khùng, cao thâm khó lường, nếu chọc giận sẽ khiến cho tính lưu manh của hắn bộc phát.

- Phù...

Thiên Nhất hít thở sâu một chút, uống một ngụm cà phê an ủi, sau đó điều chỉnh sắc mặt, cố gắng bình tĩnh trả lời:

- Kẻ hèn này bình thường tính tình chây lười, tùy tiện, khiến cho trong nhà thanh bần, trong chén không lương. Thường nói nghèo thì chỉ lo thân mình, giàu thì thê thiếp bầy đàn, cho nên chưa thành hôn.

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Giải thích như vậy, ngài có hài lòng không?

- Không có sức thuyết phục, thà ngươi nói rằng do tính cách có lẽ còn đáng tin hơn.

Cố Lăng thản nhiên đáp một câu như vậy.

- Có gan thì cô đưa tay qua lần nữa xem!

Thiên Nhất thẹn quá hóa giận, để ly cà phê xuống, giống như chuẩn bị trở mặt.

Cố Vấn nói:

- Ta cảm thấy hai người nên nói chuyện riêng đi, ta đi tìm một góc uống nước rau củ của ta.

Dứt lời hắn liền xoay người đi ra ngoài, chắc là thực sự không nhìn nổi nữa.

Đợi hắn rời khỏi, Thiên Nhất lại khôi phục vẻ mặt ủ rũ thường ngày:

- Được rồi, hắn đã đi xa rồi, ngừng gây sự ở đây đi, có thể nói mấy lời khó nghe rồi.

Cố Lăng trả lời:

- Blood Owl, Gambling Snake, bao gồm cả Kỵ Sĩ Bóng Đêm, những cái tên này vốn đều nằm trong danh sách kẻ địch của Ngân Ảnh. Nhưng một tên thì vào tù, một tên được ngươi che chở, còn một tên vẫn luôn hành tung bất định. Cho nên ta tạm thời gác lại chuyện xử lý bọn họ, nhưng gác lại cũng không có nghĩa là không truy cứu nữa, Ngân Ảnh có đầy đủ lý do để truy sát bọn họ.

- À... cô muốn bàn điều kiện đúng không? Nếu Ngân Ảnh muốn ta bồi thường tổn thất về nhân sự và kinh tế do ba người này gây ra, có lẽ là rất khó khăn. Chỉ riêng “quỹ báo thù” dính dáng đến Gambling Snake, chính là toàn bộ tài sản của một tên đại quý tộc tài phiệt sau khi chết. Chắc cô cũng biết, trên sổ sách ta còn thiếu em trai cô mấy chục vạn...

- Ta không cần tiền.

Cố Lăng nói.

- Vậy là muốn người rồi?

Thiên Nhất nói:

- Nếu là ta thì không sao, cô muốn thế nào cứ nói...

- Ta cho rằng chúng ta đã nhảy qua giai đoạn “gây sự” rồi.

- Xin lỗi, nhìn cô cứ luôn lạnh lùng như vậy cảm thấy hơi khó chịu.

Cố Lăng nói tiếp chuyện vừa rồi:

- Đòi tiền ngươi thì quá tầm thường, nhưng Nghịch Thập Tự các ngươi thiếu nợ Ngân Ảnh thì phải trả, cho nên ta muốn đồ vật.

- Muốn cái gì? Cùng lắm thì cho cô chiếc tàu ngầm này cũng được.

- Không cần cho ta vũ khí hoặc công nghệ, Tiểu Vấn có thể trực tiếp lấy từ chỗ ngươi.

- Cuộc đối thoại này thật khiến ta càng lúc càng khó chịu...

Thiên Nhất lại uống một ngụm cà phê.

- Ta muốn tác phẩm nghệ thuật.

- Hà... nữ nhân.

Thiên Nhất gật gù, khóe miệng nở nụ cười kỳ dị.

- Vẻ mặt khinh miệt đó của ngươi là sao?

- Không có gì.

Thiên Nhất vội vàng tránh khỏi chủ đề nguy hiểm này:

- Từ lời nói vừa rồi của cô mà phân tích, thứ cô muốn chắc hẳn dùng tiền không thể mua được, cô muốn ta đi trộm đúng không?

Hắn rất khoa trương nói:

- Hà... nói đi, muốn gì, thứ gì cũng được.

- Sao trên trời ngươi cũng hái cho ta sao?

Cố Lăng hỏi.

- Ừ, hái cho cô.

Lời của đối phương nghe có vẻ khác thường, nhưng Thiên Nhất vẫn dám trả lời như vậy.

- Rất tốt, ta cho ngươi một tháng, hãy giao “Pandora đỏ” cho ta.

Cố Lăng nói:

- Nếu như ngươi có thể làm được, sau này Ngân Ảnh sẽ là đồng minh chân thành của Nghịch Thập Tự.

- Nếu như không thể, Cố Vấn sẽ tận lực địa cuốn sạch khoa học, quan hệ, tài sản... của Nghịch Thập Tự, để bồi thường tổn thất của Ngân Ảnh, đúng không?

Thiên Nhất cười hỏi.

Cố Lăng không trả lời, chỉ đứng lên đi ra ngoài:

- Đây là kiểm tra của ta đối với ngươi, ngươi cũng đã từng làm công việc “tư vấn phạm tội”, vậy thì đi “trộm” cho ta xem. Không được dùng vũ lực hoặc năng lực để cướp đoạt, cũng không được dùng “quyển sách nội tâm” của ngươi, xem ngươi còn có thể làm ra vẻ nắm chắc tất cả hay không.

Thiên Nhất cuối cùng nhìn bóng lưng Cố Lăng một cái, uống một hơi cạn sạch cà phê:

- Vậy thì cô cứ lau mắt mà đợi đi.