Phó Âm Sanh Của Mục Hoài (Sủng Hôn Rêu Rao)

Chương 14



Editor: MyYen050296 (Vân Khinh)

Phó Âm Sênh vốn là tính toán dỗ dành Mục Hoài, hiện tại, cô càng muốn dỗ dành chính mình hơn, không muốn cùng Mục Hoài so đo.

Thật vất vả đem bản thân dỗ dành thật tốt, Phó Âm Sênh bưng tô mì trứng vốn muốn để dỗ dành Mục Hoài đi ra ngoài.

Hừ, cô tự mình ăn.

Nam nhân làm bẩn chăn của cô không tư cách ăn!

Đi đến phòng khách ngồi xong, Phó Âm Sênh đâm đâm ba quả trứng chân nước sôi hết sức ngon lành kia, vì dỗ dành Mục Hoài, cô tự mình chần ba quả trứng gà, hạ vốn liếng ban đầu.

Mục Hoài thật không có lộc ăn.

Mới vừa ăn mấy miếng, di động để trên bàn đột nhiên rung lên vài cái.

Phó Âm Sênh sợ đánh thức Mục Hoài, vội vàng ấn tắt màn hình, cầm di động lên, chạy đến phòng bếp tiếp điện thoại.

"Sênh Sênh tỷ, chuyến bay đi Dư Thành cất cánh là giữa trưa, hai tiếng nữa em qua đón chị được không?"

Điện thoại là của Từ Nghiên, chuẩn bị tới đón cô đi đến sân bay.

Khoảng thời gian trước Từ Phi Nguyên có nhận cho cô làm nữ chính của một bộ phim mới, là một bộ tiểu thuyết bán rất chạy được cải biên thành phim cổ trang tiên hiệp《 Hoàng vu cửu thiên 》.

Căn cứ ở Dư thành dự định quay phim -- trường quay Bắc Giang, trước đó, Từ Nghiên đã sớm đặt xong vé máy bay.

Con ngươi xinh đẹp của Phó Âm Sênh liếc nhìn cửa phòng ngủ, đầu ngón tay vuốt ve khung cửa kính phòng bếp, đột nhiên ý cười dạt dào nói: "Không cần hai tiếng nữa, hiện tại em tới đón chị luôn đi, chúng ta đi sân bay luôn."

"..."

Từ Nghiên khó hiểu: "Hiện tại đi có chút sớm đi.."

Phó Âm Sênh giương lên nụ cười xấu xa giống như hồ ly, nói: "Tiểu Nghiên Nghiên, tục ngữ nói, người chờ xe, xe không đợi người, máy bay cũng giống như vậy."

"Cho nên, đi sơm một chút cũng không ảnh hưởng gì."

Thừa dịp Mục Hoài còn chưa có tỉnh, chạy trốn trước thì tốt hơn, cô ở Dư thành quay phim hai ba tháng, đến lúc đó, khẳng định Mục Hoài tức giận cũng đã tan!

Cô thật là quá thông minh!

Từ Nghiên bị cô nói làm cho có chút ngốc ngốc, ngoan ngoãn gật đầu: "Sênh Sênh tỷ em đã biết, em đây liền đi đến đón chị."

"Thật ngoan."

Phó Âm Sênh vừa lòng cắt đứt điện thoại, cửa thủy tinh sạch sẽ trong phòng bếp, phản chiếu ảnh ngược khuôn mặt mang theo vẻ đắc ý của cô.

Một tiếng sau, sảnh chờ sân bay.

Phó Âm Sênh ngồi ở khoang khách quý chuyên cơ.

Đôi mắt xinh đẹp rũ xuống nhìn điện thoại, bàn tay mềm mịn đang dò tìm số WeChat của Dịch bí thư.

Trước tiên đem địa chỉ chung cư gửi cho hắn.

Dịch bí thư liền phản hồi: Thái thái?

Sênh Sênh Sênh Sênh: Anh tới đưa cho Mục Hoài một bộ quần áo, lại mang chút thức ăn, anh ấy con chưa ăn bữa sáng.

Dịch bí thư: Ngài ở đâu? Có cần tôi mang nhiều không?

Sênh Sênh Sênh Sênh: Tôi đi Dư thành đóng phim, anh mang cho một mình anh ấy là được.

Dừng một chút, Phó Âm Sênh bỗng dưng nghĩ đến đường cong thân thể gợi cảm kia, không một vật che.. không đúng có áo ngủ nhỏ.

Sênh Sênh Sênh Sênh: Đúng rồi, nhớ rõ mang cho anh ấy một cái quần lót, nếu không để anh ấy trống không như vậy sẽ hủy đi hình tượng tổng tài bá đạo của Boss anh đó.

Dặn dò cho Dịch bí thư xong, Phó Âm Sênh vừa lòng đóng di động, cô đối với sự tri kỉ của mình tri kỷ thực vừa lòng, bá bá tỉnh lại nhất định sẽ cảm ơn vì có được một người hiền thê đảm đang như cô, sau đó sẽ không còn tức giận với cô nữa.

Sau hai giờ chờ đời, rốt cuộc cô lên máy bay bay đến Dư thành.

Phó Âm Sênh sáng sớm thức dậy quá sớm, ở sân bay lại đợi lâu lắm, mệt mỏi cầm lấy bịt mắt mang lên, sau khi mang xong, lại nói với tiếp viên hàng không cần một cái thảm nhỏ.

Mê man nhắm hai mắt lại, chuẩn bị ngủ một lát.

Bên tai lại truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ.

Phó Âm Sanh kéo bịt mắt lên, dư quang liếc mắt nhìn tới hai tiểu cô nương đang nói chuyện.

Tiểu cô nương tóc dài ngữ khí mang theo đầy căm phẫn: "Hiện tại bạo lực internet quá đáng sợ, Chu giáo sư người như vậy đều chịu không nổi bạo lực mạng*, nhảy lầu tự sát."

Từ gốc là võng bạo bên dưới mình sẽ để nguyên thay vì để là bạo lực mạng để khỏi lặp từ.

Nghe được cô gái nhắc tới võng bạo, Phó Âm Sênh đột nhiên có hứng thú, đem bịt mắt kéo lên vắt trên tóc, nghiêng thân mình, dường như không có việc gì dựng lỗ tai nghe.

Tiếp theo đó, một tiểu cô nương tóc ngắn phụ họa nói: "Chu giáo sư đức cao vọng trọng, lúc ấy chỉ là có lòng tốt hương dẫn nữ sinh kia viết luận văn, cô ta không biết ơn lại ở trên mạng vu hãm Chu giáo sư dụ dỗ cưỡng gian cô ta, những cái thứ anh hùng bàn phím không phân biệt tốt xấu liền bôi nhọ Chu giáo sư cùng người nhà của hắn, làm cho tất cả sinh hoạt cá nhân Chu giáo sư đều bại lộ trên mạng, bị bọn họ lấy ra châm chọc vũ nhục thậm chí đi đến trường học nháo loạn."

Tiểu cô nương tóc dài: "Chính là lúc ấy trường học không phải đã làm sáng tỏ là hiểu lầm rồi sao, bọn họ vì cái gì còn muốn mỗi ngày quấy rầy sinh hoạt Chu giáo sư?"

Tiểu cô nương tóc ngắn thở dài một tiếng: "Vân Vân, cậu thật sự quá ngây thơ rồi, trong mắt những người anh hùng bàn phím này, họ chỉ thích làm theo ý nghĩ của mình mà thôi."

"Mặc dù bên phía nhà trường đã làm sáng tỏ, bọn họ nhìn thấy là đen, mặc dù là trắng, cũng có thể bị bọn họ nói thành đen."

Tiểu cô nương tóc dài: "Nói như vậy, Chu giáo sư tự sát là có nguyên nhân, quanh năm suốt tháng bị bạo lực internet, trong lòng áp lực không chịu nổi gánh nặng."

Tiểu cô nương tóc ngắn khẳng định gật đầu: "Đúng là như thế, không sai!"

* * *