Phó Âm Sanh Của Mục Hoài (Sủng Hôn Rêu Rao)

Chương 6: Cố tình gây sự



Edit:Ninh Hinh

Mục Hoài chưa từng nghĩ đến việc vợ mình có thể ngây thơ đến như vậy.

Hiếm khi anh không thể phản ứng, vừa định ôm eo.

Ai ngờ, sau khi hôn xong, cô lùi ra phía sau thật nhanh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chúng ta nói rõ, em hôn anh, anh không được tức giận!"

Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động hôn một người đàn ông.

Tiện nghi.

Quá tiện nghi cho Mục Hoài!

Sau nụ hôn, Phó Âm Sanh ảo não giống như người đã chết,cô cảm thấy mình bị tổn thất rất nặng nề, đường đường là một tiểu tiên nữ đoan trang hiền thục, bị ác bá đoạt lấy nụ hôn đầu tiên còn chưa tính đã không có tiết tháo mà chủ động ôm hôn ác bá.

Quá phá hủy thanh danh.

Tuyệt đối, tuyệt đối, không thể cho bất kỳ ai khác trong trường biết.

Mục Hoài vô thức sờ sờ gò má của mình, nước miếng ướt đẫm, trong mắt không khỏi có chút vui vẻ: "Lại đây, đem nước miếng của em lau."

Phó Âm Sanh lúc này mới kịp phản ứng, thấy bên má anh vừa có son môi vừa có nước miếng, đặc biệt rất có phong cách.

Làm sao bây giờ?

Cô ấy thật sự muốn cười.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của chú Mục, chỉ có thể nhịn xuống, đưa tay đến gần.

Ai ngờ, tay còn chưa đụng tới mặt anh.

Liền bị anh trực tiếp nắm chặt.

Phó Âm Sanh giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoảng sợ:" Anh, anh,anh"

Chú Mục sẽ không trả thù cô ấy chứ?

Vội vàng dùng tay che mặt: "Đừng đánh, đừng đánh,em sai rồi."

Mục Hoài: "......"

Anh đánh cô khi nào, vẻ mặt này, người không biết còn tưởng anh thường xuyên dùng bạo lực với cô.

Cạch

"Mục tổng, báo cáo của phòng tài vụ......"

"Xin lỗi, đã quấy rầy." Bởi vì cho rằng cửa văn phòng không đóng, anh ta đã tự nghĩ rằng nhất định bên trong sẽ không có chuyện gì không thể miêu tả nhưng không nghĩ tới, chính mình quả thật còn quá ngây thơ.

Ánh mắt vô tình thấy vết son đầy ướt át bên má Mục tổng, anh ta hận không thể tự chọc thủng hai mắt mình.

Nhanh chóng đặt báo cáo xuống, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất có thể.

"Cạch."

Thuận tiện còn đem cửa đóng lại.

Làm một loạt động tác, Phó Âm Sanh bên này còn chưa kịp giải thích, cánh tay nâng lên, muốn gọi anh ta lại: "Từ từ, anh có phải hiểu lầm cái gì rồi kh..ông?"

Ánh mắt kia của anh là thế nào?

Tôi có thể ăn Mục tổng của anh sao?

Vẫn nên là Mục tổng của anh ăn chắc tôi thì hơn.

Mục Hoài bên này đối với việc thư kí mình đột nhiên mở cửa, cảm thấy không có gì bất ổn.

Thay vào đó, anh nắm lấy tay cô hạ xuống,tại sao lại gầy như vậy, lại vì vai diễn mà điên cuồng giảm cân nữa sao, anh mím môi thật lâu không nói gì.

Qua một lúc, anh đem khăn giấy trên bàn nhét vào lòng bàn tay cô: "Dùng cái này lau."

Phó Âm Sanh theo bản năng rũ mắt, nhìn thấy tay bọn họ đan chặt vào nhau, khẩn trương chớp chớp đôi mắt, hoàn toàn đem chuyện Dịch Tu bất ngờ tiến vào ban nãy vứt ra phía sau.

Cô đưa tay lên bả vai anh, hơi hơi cuộn tròn sau đó ổn định lại cơ thể không cho chân bị trượt.

Hít thở, xung quanh đều mang hương vị bạc hà nồng đậm.

Phó Âm Sanh nghĩ đến nhãn hiệu sữa tắm bọn họ dùng chung, đáy lòng không tự chủ được mà bắt đầu nhảy loạn.

Ngẫu nhiên nghĩ lại, khi dùng thì cảm thấy mùi này rất sạch sẽ tươi mát, cực kỳ dễ ngửi, nhưng lại không biết lí do vì sao từ trên người Mục Hoài,nó giống như một loại kích thích khiến người ta đỏ mặt,tim đập thình thịch.

Nhìn tư thế hiện giờ của hai người, Phó Âm Sanh đột nhiên có cảm giác trong giây tiếp theo Mục Hoài sẽ ấn cô ấy trên bàn như vậy, và như vậy.

Cố gắng khắc chế bản thân không suy nghĩ.

Nhưng nhịp tim lại vượt ngoài tầm kiểm soát.

Sắc mặt càng ngày càng kém, nhẹ nhàng hít sâu vào thở ra, A, làm sao bây giờ, nếu như bị chú Mục nghe thấy nhịp tim của cô, liệu anh có hiểu lầm cô ấy đang có suy nghĩ khác về anh không.

Sau đó sẽ ấn cô ấy trên bàn, một màn cuối cùng, nói cái này là do cô ấy chủ động.

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Phó Âm Sanh từ hồng biến thành đen......

Đột nhiên sinh ra tâm tư độc ác: Cầu trời cho chú Mục tai điếc, cầu xin!

Mặc dù có rất nhiều suy nghĩ nhưng tay kia vẫn là nắm chặt lấy khăn giấy, nghiêm túc lau dấu vết trên má.

Phó Âm Sanh nín thở, vẻ mặt trang trọng giống như đang làm một sự kiện đặc biệt quan trọng nào đó, ngay cả hơi thở, cũng càng ngày càng nhẹ.

Mục Hoài ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn người trước ngực, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt chăm chú khiến anh đột nhiên cảm thấy, trong mắt cô, tựa hồ chỉ có duy nhất mình anh.

Nhắm mắt lại, Mục Hoài trầm giọng hỏi: "Em đang suy nghĩ cái gì?"

Phó Âm Sanh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, theo bản năng đáp: "Đang nghĩ đến khi nào thì anh sẽ bị điếc."

Đột nhiên phản ứng lại, đối diện với ánh mắt Mục Hoài, Phó Âm Sanh tức giận đem khăn giấy ném vào mặt anh, giơ tay che miệng mình lại: "Không phải, em chưa nói gì!"

Mục Hoài bị một loạt động tác của cô chọc cười, quả nhiên anh không nên ôm ảo tưởng gì với cô ấy.

Đúng là người phụ nữ không có lương tâm.

Đem khăn giấy trên mặt cùng quyển tạp chí ném thẳng vào thùng rác.

Sau đó đứng dậy.

Phó Âm Sanh sợ tới mức liên tục lui về phía sau: "Đừng tới, đừng tới đây."

Mẹ kiếp!

Chú Mục muốn động thủ với cô ấy sao?

Chắc chắn là như thế!

Cô ấy vẫn còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai chứ?

Ý tưởng chợt lóe, đúng, chỉ cần cô ấy hung dữ một chút, Mục Hoài nhất định sẽ sợ.

Đúng, không thể cứ mãi chịu đựng, ngàn vạn không thể.

Phó Âm Sanh nơm nớp lo sợ, ra vẻ hung ác: "Anh... anh.. anh đừng tới đây,em rất hung dữ!"

Mục Hoài: "......"

Mặc tây trang vào sau đó sửa sang lại nút tay áo: "Nói thử xem em thuộc chủng loại gì,tại sao nghe qua lại cảm thấy rất hung dữ?"

Phó Âm Sanh: "......"

Anh nhất định phải vũ nhục tiểu tiên nữ bằng cách này?

Tiểu tiên nữ đặc biệt tức giận.

Phó Âm Sanh đột nhiên xông tới: "Mục Hoài!"

Mục Hoài bỗng nhiên xoay người, tựa như không thấy bộ dáng tức giận của cô, ngược lại còn ôm lấy cô vào lòng ấn mở thang máy: "Đi thôi,chúng ta đến Hạ gia dùng bữa"

Dũng khí của Phó Âm Sanh đột nhiên rút xuống: "Được thôi"

Chú Mục đã hạ mình như vậy..sao cô có thể không cho chút mặt mũi,cho nên, không phải bởi vì sợ đánh không lại mà cô quyết định nhường nhịn cái tính tình xấu xa kia của anh.

Đánh người, hành vi này không hề hợp với tiểu tiên nữ chút nào.

Dư quang liếc nhìn mớ hỗn độn trên mặt bàn, bước chân cùng Mục Hoài đi vào thang máy.

****

Nhà hàng tư nhân của Hạ gia cách Mục thị không xa, vì có sự riêng tư tuyệt đối cho nên ở đây thường được rất nhiều người trong giới ưa chuộng.

Mức độ khó khi đặt phòng gần như tỷ lệ thuận với mức độ nổi tiếng của nó.

Nhìn từ bên ngoài, nó giống như một nhà hàng đơn giản bình thường, nhưng khi bước vào, Phó Âm Sanh mới biết được, cái gì gọi là hang động xen lẫn phong cách Trung Hoa, với những bức bình phong tinh xảo cùng núi giả ngăn cách từng phòng, tất cả đều đặt cách âm, cây xanh bao phủ.

Nó không chỉ đảm bảo sự riêng tư mà còn trông rất phong cách khi trải nghiệm ăn uống ở đây.

Phó Âm Sanh nhìn cảnh vật xung quanh, biểu cảm trên mặt có chút không che giấu được.

Mục Hoài nhíu mày nhìn cô, trong mắt anh có chút nghi hoặc, trước kia tới, cô ấy gần như không có tâm tư đánh giá phong cảnh nơi đây, mỗi lần đến đều run sợ chính mình bị phóng viên chụp ảnh, hai ngày nay, giống như có chút thay đổi.

Thậm chí, hôm nay cũng không đem chính mình bọc kín mít?

"Anh nhìn em như vậy làm cái gì?" Phó Âm Sanh sờ sờ mặt mình, tự cảm thấy bản thân rất không có gì đáng ngại.

Mục Hoài thu hồi tầm mắt: "Em như vậy, thật sự rất tốt"

Vẻ mặt giống như đang nhớ về quá khứ: "Em của mười năm trước với bây giờ rất giống."

" Do anh suy nghĩ nhiều rồi!" Phó Âm Sanh bị lời nói ngẫu nhiên của anh làm cho hoảng sợ,bất chợt nhìn thấy toilet bên kia, cô chỉ tay về phía đó: "Em đi vệ sinh"

Nói xong, ra vẻ trấn định xoay người rời đi.

Thẳng cho đến khi bước vào bên trong.

Phó Âm Sanh mới cảm thấy thoát khỏi phạm vi nghi ngờ kia của Mục Hoài.

Gương trong bồn rửa mặt được lau sạch sẽ, Phó Âm Sanh nhìn gương mặt tái nhợt của mình phản chiếu trong gương.

Nhìn gương mặt này, Phó Âm Sanh cảm thấy rất khó chịu, ngón tay đưa lên mặt nhẹ nhàng kéo kéo, trong gương cũng xuất hiện động tác giống như thế.

Lo lắng buồn rầu cụp mắt xuống, cô nhẹ nhàng thở dài.

Cô có linh cảm, Mục Hoài nhất định là đang bắt đầu nghi ngờ cô ấy.

Làm sao bây giờ.

Kết quả kiểm tra não còn chưa có, vạn nhất cô không phải mất trí nhớ mà là đầu óc có vấn đề, đến lúc đó chắc chắn cô sẽ bị Mục Hoài và những người khác đưa vào bệnh viện tâm thần.

"Ôi, đây không phải là chị Phó sao? Có vẻ như chị đang có tâm trạng không tốt thì phải."

Một giọng nói quyến rũ đột nhiên từ phía sau lưng truyền đến.

Phó Âm Sanh có thể nghe ra, người tới rất không có ý tốt.

Rút khăn giấy sau đó lau khô các đầu ngón tay trắng noãn.

Tống Từ nhìn làn da non nớt gần như có thể vắt ra nước của cô, trong lòng rất bất mãn.

Cô ta và Phó Âm Sanh ra mắt cùng thời điểm, phong cách ăn mặc cả hai gần như giống nhau nhưng khi ra mắt,Phó Âm Sanh rõ ràng thuận lợi hơn cô ta rất nhiều, hiện tại bây giờ cô ấy đã ở trên cao mà cô ta thì vẫn còn lăn lộn ở tuyến hai.

Sau đó, ánh mắt rơi vào item Phó Âm Sanh mặc trên người, ganh ghét đến mức phải nghiến răng nghiến lợi, rõ là item hôm nay của cô ta rất tốt, lúc này, khi đứng bên cạnh Phó Âm Sanh trang phục đơn giản, chẳng chói lóa mà vẫn hút mắt.

Có một số người, từ khi bắt đầu đã được định sẵn là ở trên cao, vô luận chính mình có cố gắng nỗ lực như thế nào cũng đều không sánh bằng họ.

Đây mới là điều đáng hận nhất.

Đôi mắt Tống Từ khá dài, trang điểm lại rất tinh xảo, lúc này nghiêng  mắt nhìn người, làm cho người ta có cảm giác cô ta còn xấu tính hơn vẻ bề ngoài.

Phó Âm Sanh chưa từng thấy qua cô ta, cũng càng không biết cô ta là cái vị nào.

Đây là người nào, trông như có quen biết với cô ấy.

Đó chắc chắn không phải là bạn  bởi vì giá trị nhan sắc này nhìn ra được có yêu cầu rất cao, giống như một loại đẹp nhân tạo do thẩm mĩ tác động, có chút không vừa mắt.

Hơn nữa, giọng nói của cô ta.

Phó Âm Sanh đoán rằng: Cô ta chắc chắn là kẻ địch của mình.

Vì vậy,sau khi trầm tư vài giây,cô quyết định dùng lời thoại thông dụng nhất "Cô cũng tới đây dùng bữa sao?"

Tống Từ có lẽ bị phản ứng của cô làm cho nghẹn lại, cô ta giật giật khoé môi  nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao ngạo, sau khi trầm mặc vài giây, đột nhiên đắc ý khoe: "Đương nhiên là tôi phải dùng bữa ở đây rồi,  bạn trai của tôi còn là khách VIP."

"Nhà hàng tư nhân của Hạ gia vốn  dĩ rất khó đặt, trừ những người thuộc hào môn ra thì có ai được bước chân vào đây, chỉ e bên ngoài dù có tiền cũng không thể đến được đâu."

Nghe cô ta nói với mình bằng giọng điệu khoe khoang,  trong khoảng thời gian ngắn, Phó Âm Sanh thật đúng là không biết nên cho cô ta cái biểu cảm tốt nào là phù hợp.

Chỉ có thể im lặng vỗ tay: "Vậy thì chúc mừng cô"

Thấy Phó Âm Sanh không hề bị dao động, Tống Từ tiếp tục lầm bầm: "Aiz,Nơi này đúng là chỉ phục vụ cho khách quý, món ăn thật sự rất ngon, nghe nói món ăn  còn là do ông chủ tự mình xuống bếp làm, vốn dĩ tôi  còn vì quyền phát ngôn, cần thiết phải giảm cân nhưng cũng không nhịn được mà ăn nhiều thêm một chút"

Phát ngôn?

Phó Âm Sanh trầm ngâm, nhìn dáng vẻ chắc là người trong giới.

"Tuy là nói vậy thôi, chị Phó cũng đừng quá đặt nặng vấn đề này trong lòng làm gì, dù sao mấy món do đầu bếp bình thường làm, so với ông chủ làm,dù sao  cũng không cùng đẳng cấp."

Tống Từ vừa nói vừa dặm lại phấn.

Nhìn điệu bộ phô trương của  Tống Từ,  phản ứng đầu tiên của Phó Âm Sanh chính là.

Chú Mục ở thời điểm mấu chốt nhất,  không có làm ra được cái gì trọng yếu khiến cô ấy có thể đem ra khoe khoang với người khác.

Nhưng bất quá, nữ minh tinh này  cũng thật là rất đáng thương.

Lời trong lời ngoài nói ra đều là dựa vào đàn ông, hơn nữa còn vì điều này mà không ngừng kiêu ngạo.

Thương tiếc nhìn cô ta một hồi lâu,Phó Âm Sanh mới chậm rì rì đưa ra lời khuyên bảo: "Sau này cô vẫn là nên ăn ít đi, miễn cho việc sau khi ăn xong lúc đang hầu hạ kim chủ, lên giường được một nửa, đột nhiên ngất xỉu, có thể sau này sẽ không đưa cô lại đến đây. "