Phố Dài

Chương 9: Mờ ám



[Tối nay đừng về nhà nữa]

***

Hướng Dụ không có bất cứ động tác né tránh nào trước nụ hôn bất ngờ của Cận Phù Bạch, chỉ có đôi môi vì không kiểm soát được khi tiếp xúc với anh nên khẽ run rẩy trong chốc lát.

Bản thân cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng giống như không chịu yếu thế, Hướng Dụ chủ động sát lại gần anh hơn.

Có lẽ mới đầu Cận Phù Bạch chỉ muốn thử nếm náp, nhưng khi hơi thở của phụ nữ tràn ngập trên người cô ập đến, anh không hề do dự mà dứt khoát đỡ lấy gáy cô, gia tăng sức mạnh để nụ hôn này ngày càng sâu hơn.

Không khí oi bức đầu thu ở bên ngoài dường như muốn xâm nhập vào trong hòa làm một với khí lạnh trong xe.

Cũng may đây là con đường không có người đi qua, cửa xe đóng hờ cũng không cần lo sợ sẽ có người nhìn thấy, vừa khéo dung túng cho sự mờ ám của bọn họ.

Khoang miệng Hướng Dụ toàn là mùi trầm hương, đầu óc cũng giống như bị trầm hương giam cầm, mê man không cách nào thoát ra được.

Có điều ngay sau đó ngón tay của Cận Phù Bạch đã bị bỏng bởi điếu thuốc kẹp trong kẽ ngón tay, anh nhíu chặt mày, tách ra khỏi người cô.

Anh ném điếu thuốc vào trong thùng rác bên kia đường, lúc quay lại nhìn thấy Hướng Dụ đang cười.

Mái tóc cô hơi rối, quai váy nhỏ bé như muốn tuột xuống khỏi bờ vai, nụ cười vô cùng xinh đẹp.

Cận Phù Bạch ngồi lại vào trong hàng ghế sau, kéo Hướng Dụ ôm vào lòng: "Cười gì vậy?"

Đương nhiên là cười anh bị bỏng tay rồi.

Một người chuyện gì cũng thành thạo, nhưng lại vì hôn nhau mà quên mất điếu thuốc trong tay, kết quả bị bỏng đến mức...

Hướng Dụ không nói ra, biểu cảm khuôn mặt sau câu hỏi của Cận Phù Bạch trở nên nghiêm túc, cô nâng tay anh lên: "Anh bị bỏng chỗ nào?"

"Tay." Thanh âm của anh bất lực.

Mặt trong ngón trỏ của Cận Phù Bạch bị bỏng một vệt đỏ, nhìn qua giống như vầng trăng non.

Hướng Dụ cúi đầu thổi "phù phù" hai cái: "Có đau không?"

Cô lúc này rất dịu dàng, hệt như đôi môi mềm mại của cô vậy.

Cận Phù Bạch đùa nghịch tai cô, suy nghĩ giây lát chợt nói: "Kiểu con gái như em thích người đàn ông thế nào? Tiêu chuẩn cao thì em lại chê người ta suốt ngày bận bịu không chu đáo, còn thấp thì với kiểu khó hầu hạ như em chắc chắn cũng sẽ không thích. Cũng chỉ có anh rảnh rỗi, có thời gian cùng em càn quấy mà thôi."

Hướng Dụ nói: "Đúng đó, chỉ có anh là tốt nhất."

"Hướng Dụ, chi bằng em đi theo anh đi."

Anh không nói lời tỏ tình nào khiến người ta cảm động cả, anh cũng không hề nói "thích" hay "yêu", mà anh chỉ nói ra một câu nhẹ bẫng "chi bằng em đi theo anh đi".

Khoảnh khắc đó không thể nói rõ được vì sao, trong lòng Hướng Dụ dấy lên một loại cảm giác khoan dung hiền dịu.

Cô thậm chí còn nghĩ, còn mong đợi anh nói thêm gì chứ? Cũng chỉ có thế thôi.

Cô nhìn chằm chằm vào vết thương trên đầu ngón tay Cận Phù Bạch, nói: "Được thôi."

Hướng Dụ biết rõ, bản thân cũng coi như đã dốc toàn lực rồi, thầm nghĩ thôi thì "được ăn cả ngã về không".

Bởi vì chẳng có ai có thể biết được liệu sau này vết tích cô lưu lại trong cuộc đời anh liệu có sâu bằng vết bỏng này hay không.

...

Kể từ ngày đó Cận Phù Bạch đi đâu cũng đều đưa Hướng Dụ đi cùng. Anh ngày nào cũng rảnh rỗi, còn Hướng Dụ thì bắt đầu trở nên bận rộn hơn.

Công ty nhỏ lúc trước cô ứng tuyển cũng không biết là do người phỏng vấn uống nhầm thuốc hay thế nào, Hướng Dụ nói ra lời như vậy mà vẫn được nhận vào làm việc.

Giờ đây Hướng Dụ trở thành một người sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan ca, có lúc mệt đến mức bắt Cận Phù Bạch đưa thẳng về nhà luôn, đến cơm cũng không ăn cùng anh.

Cuối tuần có được nghỉ hai ngày hay không cũng không chắc chắn, cái này phải đợi thông báo từ giám đốc.

Cận Phù Bạch chưa từng oán trách vì Hướng Dụ đi làm hay phải tăng ca, ở điểm này có thể nói anh vô cùng nuông chiều, vô số lần bị cô cho leo cây nhưng cũng không hề nổi giận.

Chỉ có một lần anh nửa trêu đùa nửa mờ ám thổi hơi vào cổ cô, hỏi cô: "Giám đốc của em là nam hay nữ vậy? Có phải thấy em xinh đẹp nên mới suốt ngày giữ em lại tăng ca không?"

Về sau anh giống như tuyên bố chủ quyền, chẳng kiêng nể gì xách theo đồ ăn Nhật được đóng gói kỹ lưỡng mang tới công ty để làm cơm trưa hoặc đồ ăn đêm cho cô.

Chỉ có điều quy mô của công ty Hướng Dụ thật sự là quá nhỏ, giám đốc cũng chẳng phải người có hiểu biết, sau khi trông thấy bóng lưng của Cận Phù Bạch thì chỉ nói với Hướng Dụ: "Bạn trai cô nhìn có vẻ đẹp trai đấy."

Cũng chỉ nói đúng một câu như vậy, sau đó cũng chẳng thấy giảm bớt thời gian tăng ca của cô đi chút nào.

Hướng Dụ xem như chuyện cười kể lại cho Cận Phù Bạch nghe, anh hình như cũng bị chọc tức đến mức bật cười luôn.

Trước kia đã hẹn sẽ đưa cô đi gặp Lý Xỉ, vậy mà nhì nhằng gần một tháng mãi vẫn chưa gặp được.

Hướng Dụ thấp thỏm hỏi Cận Phù Bạch: "Cứ hẹn xong thời gian nhưng lại không đi được, có khi nào bạn của anh cảm thấy em rất quái đản không?"

"Bọn họ muốn cảm thấy thế nào thì tùy bọn họ, một đám người nhàn rỗi." Cận Phù Bạch nói.

Là một người tình, anh thật sự có thể được coi là người dịu dàng nhất, anh sẽ không chủ động cãi vã, cũng sẽ không suốt ngày chỉ coi trọng thể diện của bản thân.

Nhưng kỳ thực đám bạn đó của anh sao có thể là đám người nhàn rỗi được, bọn họ ai ai cũng đều là cao nhân khó lường. Chỉ có Hướng Dụ nhìn thì có vẻ bận bịu, chạy cóng đít cả tháng trời mà cũng chỉ kiếm được có hai nghìn bảy trăm tệ.

Giám đốc phát tiền lương bằng tiền mặt, được nhét vào trong phong bì. Hướng Dụ cầm phong bì đập đập vào đằng trước kính chắn gió của xe Cận Phù Bạch, dáng vẻ vô cùng bá đạo: "Đi, em mời anh ăn cơm."

Phong bì trong tay cô mỏng đến mức Cận Phù Bạch không nỡ lòng bóc lột.

Anh lái xe đến nhà hàng do một người bạn mở, ăn tùy ý, vì có ăn gì đi nữa đến cuối cùng cũng đều tính hết hóa đơn lên anh, phong bì đó của cô sẽ không bị thiếu một đồng nào cả.

Nhưng bữa cơm này lại không hề suôn sẻ như trong tưởng tượng.

Ăn được một nửa, cánh cửa kiểu Nhật bị kéo ra, Hướng Dụ nghiêng đầu nhìn thấy hai người đàn ông.

Một người ăn mặc giống hệt cây thông Noel, áo vest mỏng màu hồng phấn phối hợp với áo sơ mi màu vàng nhạt.

Người còn lại có nước da ngăm đen, nhìn thế nào cũng cảm thấy là người đầy ác ý.

Về sau Hướng Dụ biết được cây thông Noel đang đứng trước mặt mình chính là Lý Xỉ, là người "không phải cái thứ tốt đẹp gì" ở trong miệng của Đường Dư Trì.

Phòng bao được ngăn cách bằng cửa kéo, lúc cần thì chỉ cần kéo cửa ra là sẽ biến thành một căn phòng rộng lớn.

Hiện tại cánh cửa bên cạnh Hướng Dụ và Cận Phù Bạch bị kéo ra, "cây thông Noel" vui mừng hớn hở chào hỏi bọn họ: "Anh Cận, em biết ngay là anh mà, lúc nãy ở dưới tầng em nhìn thấy xe của anh."

Hướng Dụ nhìn Cận Phù Bạch, biểu cảm của anh không có gì thay đổi, anh chỉ giới thiệu với cô: "Đây là Lý Xỉ, còn đây là em họ của cậu ấy, Lý Mạo."

Vẫn còn chưa giới thiệu tới cô, Lý Xỉ đã từ sát vách chui qua ngồi xuống bên cạnh Cận Phù Bạch, giơ bàn tay đeo hai chiếc nhẫn ra: "Hướng Dụ đúng không, anh có nghe nói về em rồi. Nghe danh đã lâu, hôm nay gặp được quả nhiên là một người đẹp!"

Hướng Dụ thoải mái bắt tay với anh ấy: "Em cũng có nghe nói về anh."

Nếu đã chạm mặt ở đây rồi thì đương nhiên sẽ ngồi chung một bàn. Lý Xỉ nói chuyện rất thú vị, còn về phần Lý Mạo, Hướng Dụ trong lúc vô ý chạm phải ánh mắt của anh ta hai lần, cô cảm thấy người này đúng là đã uổng phí cái tên của anh ta, không hề lịch sự lễ độ chút nào.*

*Tên của Lý Mạo đồng âm với lịch sự

Ăn được mấy miếng, ba người đàn ông bắt đầu nói chuyện, Hướng Dụ cầm di động ngồi bên cạnh Cận Phù Bạch chơi game Rắn tham ăn.

Con rắn của Hướng Dụ đã chơi đến mức dài nhất nên càng ngày càng khó, không những phải tránh chướng ngại vật mà còn phải tránh cả đuôi của chính mình.

Khi bữa cơm sắp sửa kết thúc, Lý Mạo người vẫn luôn không lên tiếng nào đột nhiên cất lời: "Mọi người đã nghe đến chuyện của Trác Tiêu chưa?"

Hướng Dụ bấy giờ mới phát hiện cổ họng của Lý Mạo không được tốt lắm, nói chuyện giọng ồm ồm, nghe vào tai cực kỳ khó chịu.

Lý Mạo hỏi xong câu này, cả bàn ăn rơi vào trầm mặc, đến ngay cả Lý Xỉ sôi nổi là thế mà bây giờ cũng không lên tiếng. Hướng Dụ nhìn thấy chân của Lý Xỉ động đậy, sau đó hung hăng đá Lý Mạo một cái: "Sao em để ý người ta quá vậy, đúng là nhiều chuyện!"

Cũng chính vào lúc lơ đễnh, Rắn tham ăn của Hướng Dụ đã đâm sầm vào chướng ngại vật.

Thật là đáng tiếc, hiếm lắm mới có thể chơi được đến độ dài đó.

Trực giác của cô mách bảo rằng đây là chủ đề cô không nên nghiêm túc lắng nghe, cô bắt đầu một ván game mới, tay nghề thành thạo kiểm soát con rắn giống như con sâu nhỏ trên màn hình.

Người bị đá vẫn tiếp tục nói, chất giọng của anh ta giống như đang kể chuyện ma lúc nửa đêm.

"Trác Tiêu ở Pháp chẳng phải có cô bạn gái là con lai sao, hẹn hò nhiều năm vậy rồi mà đến bây giờ vẫn còn rất mặn nồng."

"Năm ngoái nhà họ Trác bắt cậu ta liên hôn với nhà họ Sở, cậu ta còn dọa sẽ tự sát, thế mà cuối cùng vẫn kết hôn với Sở Nhiễm Nhiễm."

"Em còn tưởng cậu ta với cô gái Pháp đó cắt đứt hẳn rồi, kết quả mấy hôm trước em mới trông thấy cậu ta với cô gái Pháp đó ở cạnh nhau."

"Nghe nói đang được bao nuôi ở biệt thự ngoài ngoại ô, cứ như chim Hoàng Yến ấy."

"Ai yo, anh nói xem có toan tính gì đây nhỉ? Trên thế giới này làm gì có nhiều tình yêu như vậy, em đoán có lẽ là do cô gái Pháp đó sinh động hơn, hahaha."

Lý Xỉ chỉ cười phụ họa theo mấy câu, sau đó chuyển chủ đề nói đến một vài cổ phiếu trên thị trường chứng khoán đang tăng giá, rồi lại nói đến công nghiệp phân phối.

Đưa chủ đề về lại chuyện quan trọng.

Hướng Dụ rất vui mừng vì trong tiếng cười lúc nãy không có Cận Phù Bạch.

Tình yêu đối với bọn họ mà nói không phải là thứ cảm xúc lãng mạn gì cả, ngược lại, nó giống như một trò cười của kẻ điên.

Cô chìm đắm trong sự dịu dàng của Cận Phù Bạch nhiều ngày như vậy, suýt chút nữa đã quên mất anh căn bản chẳng phải bạn trai của cô.

Nhưng so với bạn trai, thì anh còn càng dịu dàng, càng chiều chuộng hơn.

Lời nói của Lý Mạo giống như một lời đánh thức, ánh mắt cô vẫn rơi trên màn hình, nhưng trong lòng đã loáng thoáng có chút biến đổi.

Cô mất tập trung, mấy ván tiếp theo đều chỉ qua được hai vòng.

Đến tận lúc kết thúc, mọi người đứng dậy muốn rời đi, Cận Phù Bạch bấy giờ mới ôm eo cô, sát lại gần bên tai cô hỏi: "Em có đi không?"

Nét mặt của Hướng Dụ vừa mới bình tĩnh chưa được bao lâu, giật nảy mình giống như bị dọa.

Trên màn hình xuất hiện dòng chữ "GAME OVER", cô liếc xéo anh, ý oán giận rất rõ ràng.

Cận Phù Bạch vừa cười vừa hà hơi vào tai cô: "Chơi cả tối mới qua được hai ván, lại còn trách anh à?"

Lý Xỉ đã kéo Lý Mạo rời đi từ lâu, trước lúc đi vẫn còn rất niềm nở mời Hướng Dụ nếu có thời gian thì nhớ ghé hộp đêm của anh ấy chơi.

Trên đường đi ra khỏi phòng bao Cận Phù Bạch đều nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau giống hệt như một cặp đôi thật sự.

Hướng Dụ ngồi vào trong xe, Cận Phù Bạch không đóng cửa xe mà dựa vào khung xe nhìn cô đắm đuối, anh như muốn nhìn rõ mọi tâm tư của cô.

Hiện tại đã là tháng mười, không khí về đêm lạnh dần, gió nhẹ thổi lay động cành liễu bên kia vệ đường, hàng ngàn ngọn đèn trong đêm tối của thành phố Đế Đô đều hòa vào làm một cùng với gió đêm.

Hướng Dụ chỉ uống một ly rượu nhỏ, nhưng ở trong ánh nhìn chăm chú của anh lại có chút ngà ngà say.

Tay Cận Phù Bạch cầm chìa khóa xe, anh dùng chìa khóa nâng cằm Hướng Dụ lên.

Trong ánh mắt anh tràn ngập thứ tình cảm sâu đậm không hay biết, dịu dàng cất lời: "Tối nay đừng về nhà nữa."

~Hết chương 9~