Phó Đô Đốc Anh Là Người Chồng Tệ Bạc

Chương 77: Giải thoát cho bản thân



Chiếc xe lại quay trở về dinh thự của Tống Bách Niên, Huân Khê không muốn bước xuống cô vẫn cố chấp thốt lên những lời mà Tống Bách Niên không muốn nghe.

" Chúng ta ly hôn có được không."

Tống Bách Niên nhắm nghiền đôi mắt lại hắn tức giận nói.

" Em muốn chọc cho tôi điên lên mới chịu có đúng không."

Huân Khê vẫn lạnh lùng nói.

" Tôi không muốn ở cùng anh."

Tống Bách Niên đưa tay giữ chặt gáy sau của Huân Khê kéo mạnh đầu của cô về phía mình rồi điên cuồng hôn lên đôi môi của Huân Khê, nhưng cô lại vô cảm không chút động tĩnh gì nước mắt tuông rơi không ngừng, chỉ khi buông Huân Khê mới cảm thấy hạnh phúc trên môi cô mới có được nụ cười. Hắn mạnh tay kéo cô xuống xe rồi bế thốc Huân Khê lên đưa cô đi và bên trong, Tống Bách Niên chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của Huân Khê chỉ luôn muốn chiếm hữu lấy cô cho thoả mãn bản thân.

Tống Bách Niên ném Huân Khê xuống giường cô liền cảm thấy bất an, Huân Khê lùi lại nói.

" Anh muốn làm gì?"

Tống Bách Niên cởi bỏ áo sơ mi của mình rồi bắt đầu cưỡng ép Huân Khê, hắn khống chế hai cánh tay của cô lên đỉnh đầu, Huân Khê biết cho dù có kháng cự cũng chỉ vô ích cô quay mặt sang nơi khác để cho Tống Bách Niên giày vò bản thân mình, hắn hôn lên vết thương trên mặt của Huân Khê liếm đi vệt máu cho mình gây ra cho cô, Huân Khê nhắm nghiền đôi mắt lại đối với cô những việc này như là cực hình tra tấn mình.

Tống Bách Niên nghĩ chỉ cần cô mang thai thì mối quan hệ của bọn họ sẽ được hàn gắn, nhưng hắn không hề biết trân trọng Huân Khê, cô bởi Tống Bách Niên giày vò đến đau đớn Huân Khê chỉ biết cắn răng chịu đựng sự nhục nhã này, Tống Bách Niên liên tục ép buộc Huân Khê đến khi cô không chịu đựng được mà lên tiếng cầu xin.

" Dừng lại đi tôi không chịu được nữa."

Mồ hôi của hai người đã thấm ướt ga giường, cơ thể của Huân Khê chỉ toàn là dấu tích của Tống Bách Niên để lại, cô đau đớn mệt mỏi ngất đi trong lòng của hắn.

Đến sáng khi thức giấc, Tống Bách Niên đã rời khỏi phòng, Huân Khê bước xuống giường cơ thể nhếch nhác đi vào phòng tắm, nơi đó của cô đau rát Huân Khê không chịu đựng được ngã quỵ xuống sàn nhà, nước mắt cứ rơi xuống Huân Khê muốn giải thoát cho chính bản thân mình, nếu hôm nay cô không tự sát thì sao này cuộc đời của cô chỉ toàn là một màn đêm u tối.

Huân Khê đi ra bên ngoài đập vỡ một chiếc cốc thủy tinh rồi đi vào phòng tắm xả nước đầy bồn,cô ngồi vào bồn tắm rồi nắm nghiền đôi mắt lại tự trách móc bản thân.

" Tại sao lúc nào cuộc đời của mình cũng gặp phải sống gió, vậy thì sống để làm gì nữa, chẳng còn người thân chẳng có nổi một nơi để tựa vào những lúc mệt mỏi có lẽ ngày mình xin ra đã là sai trái."

Huân Khê cắn răng chịu đựng cô mạnh tay rứa mảnh thủy tinh vào cánh tay của mình mà không một chút sợ sệt, máu bắt đầu tuông ra Huân Khê dần dần chìm vào khoảng không vô định.

Cô đang nhìn thấy ba mẹ gọi mình, trong những lúc này Huân Khê như được giải thoát cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, Huân Khê muốn làm lại cuộc đời ở thế giới mới vì ở kiếp này cô đã phải gánh chịu quá nhiều đau khổ đây sẽ là liều thuốc để Huân Khê được giải phóng bản thân.

Tiếng nước chảy tràn ra khắp căn phòng hoà cùng với máu của Huân Khê, tạo nên một khung cảnh vô cùng đáng sợ.

Một cô hầu được lệnh của Tống Bách Niên đi vào giúp Huân Khê vệ sinh cá nhân, cô ta vừa bước vào đã thấy nước tràn ra từ bên trong phòng tắm, nhưng màu nước lại có màu đỏ cô hầu biết sắp có chuyện không lành đi đến mở cửa nhà vệ sinh nhưng không mở được vì Huân Khê đã khoá trái cửa, cô hầu vội vàng chạy xuống thông báo với Tống Bách Niên hắn đi lên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không nghĩ ngợi gì nhiều đi đến phá cánh cửa phòng tắm.