Phố Hạnh Vũ

Chương 5



Sau khi nhận ra Mạc Tiểu Vũ đang đợi mình, Đoàn Hử Nghiên vội vàng chạy xuống bậc thang cầu đá để tới chỗ thiếu niên đang ngồi xổm bên hồ.

"Tiểu Vũ!"

Mạc Tiểu Vũ nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy Đoàn Hử Nghiên chạy tới thì chậm chạp đứng dậy.

Chờ Đoàn Hử Nghiên chạy đến trước mặt mình, Mạc Tiểu Vũ cúi đầu tìm một tờ giấy được xếp ngay ngắn, "Quà sinh nhật."

Đoàn Hử Nghiên cầm tờ giấy cậu đưa, mở ra thấy một bức tranh rất đẹp, đẹp hơn anh tưởng nhiều.

Vẽ hai người ngồi cạnh nhau ăn bánh kem, một người mặc đồ trắng, người còn lại mặc đồ đen, nhìn màu sắc quần áo có thể nhận ra Mạc Tiểu Vũ vẽ mình và anh hôm qua.

Những đường nét và màu sắc đơn giản lộ ra một vẻ dịu dàng rất khác biệt.

Nhìn bức tranh này, Đoàn Hử Nghiên không nhịn được cười: "Cảm ơn Tiểu Vũ, tranh đẹp quá, anh thích lắm."

Mạc Tiểu Vũ gật đầu ừ một tiếng.

Đoàn Hử Nghiên nghiêm túc nhìn bức tranh lần nữa rồi gấp lại cất đi, nhẹ giọng hỏi người trước mặt: "Hôm nay Tiểu Vũ muốn ăn bánh kem không?"

Mạc Tiểu Vũ mờ mịt, "Không phải sinh nhật."

Có thể nói hiện giờ Đoàn Hử Nghiên đã không còn trở ngại nào khi giao tiếp với cậu, chỉ nghe bốn chữ đã hiểu được ý Mạc Tiểu Vũ, "Không phải sinh nhật vẫn ăn bánh kem được mà."

Mạc Tiểu Vũ lơ ngơ gật đầu.

Đoàn Hử Nghiên lấy điện thoại ra đặt một chiếc bánh kem dâu trên mạng rồi mua thêm một ít dâu tươi, địa chỉ giao hàng vẫn là quán cà phê ven hồ ở cổ trấn Hạnh Vũ.

Sau khi người giao hàng nhận đơn sẽ mất khoảng bốn mươi phút mới giao đến, trong bốn mươi phút này Đoàn Hử Nghiên định đợi ở đây.

Nhưng hiển nhiên Mạc Tiểu Vũ không nghĩ vậy, thậm chí cậu còn không hiểu nãy giờ Đoàn Hử Nghiên làm gì, sau khi đưa bức tranh muốn tặng cho anh thì định rời đi.

Kết quả cậu vừa quay người đã bị Đoàn Hử Nghiên lanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay.

Đoàn Hử Nghiên kinh ngạc hỏi cậu: "Em đi đâu thế?"

"Về, về nhà." Mạc Tiểu Vũ chỉ lên trời nói, "Sắp tối rồi."

Đoàn Hử Nghiên nhẹ giọng nói: "Anh mua một cái bánh kem lớn rồi, một mình anh ăn không hết đâu, Tiểu Vũ ăn với anh nhé."

Mạc Tiểu Vũ không đồng ý ngay mà cúi đầu lộ vẻ do dự, rõ ràng là không biết nên thuận theo lòng mình ở lại ăn bánh kem hay nghe lời bà dặn mặt trời lặn phải về nhà.

Đoàn Hử Nghiên nói tiếp: "Ăn xong anh đưa em về, giống như hôm qua vậy."

Mấy chữ "giống như hôm qua" khiến Mạc Tiểu Vũ dao động, cậu do dự giây lát rồi gật đầu đồng ý.

Đoàn Hử Nghiên kéo cậu đến chỗ hôm qua mình ngồi, quán cà phê vẫn còn mở cửa, Đoàn Hử Nghiên gọi hai ly sữa dừa, một ly có đá và một ly không đá.

Khi nhân viên bưng sữa dừa đến thì nhìn thoáng qua Đoàn Hử Nghiên rồi nói với Mạc Tiểu Vũ như đang dỗ dành, "Tiểu Vũ đợi được rồi nhé!"

Nghe thấy tên mình, Mạc Tiểu Vũ ngước nhìn nhân viên quán rồi nghiêm túc gật đầu.

Nhân viên mỉm cười đưa ly không đá cho cậu và ly có đá cho Đoàn Hử Nghiên, sau đó cúi tới gần Đoàn Hử Nghiên thì thầm như sợ Mạc Tiểu Vũ nghe thấy, "Tiểu Vũ đợi anh lâu lắm rồi, bốn tiếng lận đó."

Đoàn Hử Nghiên kinh ngạc quay đầu nhìn nhân viên quán, "Bốn tiếng? Chỉ đợi ở đây thôi à?"

"Vâng, em bảo cậu ấy nếu anh tới thì sẽ nói anh biết cậu ấy đang tìm anh nhưng cậu ấy không chịu, cứ khăng khăng ở đây chờ anh thôi."

Đoàn Hử Nghiên nhìn người đối diện, Mạc Tiểu Vũ đang lén lút nhìn ly sữa dừa trong tay anh.

Rõ ràng Đoàn Hử Nghiên cố ý gọi cái này cho cậu nhưng Mạc Tiểu Vũ vẫn không dám nhận.

Nhân viên nói xong thì rời đi, Đoàn Hử Nghiên yên lặng nhìn Mạc Tiểu Vũ một hồi, đột nhiên đưa tay đẩy ly sữa dừa Mạc Tiểu Vũ không dám đụng vào tay cậu, "Tiểu Vũ, của em đó."

Mạc Tiểu Vũ ngẩng lên nhìn anh rồi cúi đầu định móc túi ra, nhưng Đoàn Hử Nghiên phát hiện kịp thời nên nắm cổ tay ngăn cậu lấy xu.

"Tiểu Vũ, cái này không cần trả tiền đâu."

Mạc Tiểu Vũ nhíu mày, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ tức giận, "Trả tiền! Em có! Không đáng thương!"

Đoàn Hử Nghiên sững sờ, giọng nói càng nhẹ hơn, "Tiểu Vũ không đáng thương, đây là Hử Nghiên tặng cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ không cần đưa tiền đâu."

"...... Hử Nghiên?" Âm cuối hơi cao như tỏ vẻ nghi hoặc.

"Ừ, anh đó, anh là Hử Nghiên, Đoàn Hử Nghiên." Đoàn Hử Nghiên chỉ vào ngực mình, "Lúc nãy Tiểu Vũ tặng tranh cho anh đúng không? Đây là quà cảm ơn, lát nữa còn có bánh kem và dâu tây nữa, đều là quà cảm ơn cả."

Đoàn Hử Nghiên vừa nói vừa cố ý nhấn mạnh, "Đoàn Hử Nghiên cảm ơn Mạc Tiểu Vũ."

Tuy Đoàn Hử Nghiên nói hơi dài nhưng Mạc Tiểu Vũ lắng nghe rất nghiêm túc, đặc biệt khi nghe Đoàn Hử Nghiên nói lúc nãy cậu tặng tranh cho anh còn trịnh trọng gật đầu.

Đoàn Hử Nghiên cẩn thận quan sát nét mặt cậu, "Tiểu Vũ nhận nhé?"

Mạc Tiểu Vũ suy nghĩ một lát rồi liếc nhìn Đoàn Hử Nghiên, "Không cần thương hại."

Đoàn Hử Nghiên lắc đầu, "Không phải thương hại mà."

Rốt cuộc Mạc Tiểu Vũ chịu nhận ly sữa dừa kia, cũng không còn cố chấp lấy xu ra nữa.

Đoàn Hử Nghiên thở phào nhẹ nhõm rồi buông tay cậu ra, anh nói lảng sang chuyện khác: "Hôm nay Tiểu Vũ cũng đi tìm chai à?"

Mạc Tiểu Vũ gật đầu rồi giơ ngón tay lên làm số mười hai.

"Em tìm được mười hai chai lận à? Giỏi quá."

Mạc Tiểu Vũ nở nụ cười rất nhẹ, "Trước đây, nhiều hơn." Cậu huơ tay vẽ một vòng tròn lớn, "Nhiều vậy nè."

Đoàn Hử Nghiên hết sức phối hợp, trầm trồ "oa" một tiếng làm nụ cười của Mạc Tiểu Vũ càng thêm thẹn thùng.

Bốn mươi phút sau, người giao hàng mặc đồng phục xuất hiện trên cầu đá, lúc này trời đã nhập nhoạng tối, quán cà phê ven hồ cũng đến lúc đóng cửa.

Đoàn Hử Nghiên không muốn làm nhân viên quán về muộn nên sau khi nhận bánh kem và túi dâu lớn từ tay người giao hàng thì đưa Mạc Tiểu Vũ về nhà.

Hai người đi đến bóng cây xanh rì dưới cầu thang dài như hôm qua.

Đoàn Hử Nghiên vốn định đưa chiếc bánh trong tay cho Mạc Tiểu Vũ để cậu đem về ăn, nhưng vừa đưa hộp bánh ra thì hai cây đèn đường sáng trưng trên bậc thang đột ngột tắt phụt, chung quanh lập tức chìm vào một màu đen kịt.

Đoàn Hử Nghiên chưa kịp phản ứng thì chợt nghe thấy một tiếng kêu ngắn ngủi, rất nhỏ chứ không hề chói tai.

"Tối, tối, tối quá, không thấy đường, Tiểu Vũ không thấy gì hết."

Bóng tối đột ngột ập đến khiến Mạc Tiểu Vũ lâm vào hoảng loạn, bên tai Đoàn Hử Nghiên không ngừng vang lên tiếng dậm chân tại chỗ và những âm thanh lo lắng bất an, chẳng những vậy anh còn nghe được tiếng thút thít như chó con.

Đoàn Hử Nghiên vội vàng đưa tay lấy điện thoại bật đèn pin lên, "Tiểu Vũ đừng sợ, có đèn mà."

Hành động này của Đoàn Hử Nghiên khiến Mạc Tiểu Vũ bình tĩnh lại ngay.

Đôi mắt hạnh nhân to tròn chưa hoàn hồn nhìn chằm chằm chiếc điện thoại lóe sáng trong tay Đoàn Hử Nghiên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn chút máu, thậm chí bờ môi còn run nhè nhẹ, "Trời tối, trời tối, không thấy đường......"

"Em thấy được mà." Đoàn Hử Nghiên tới gần cậu, "Em thấy được Hử Nghiên đúng không?"

Mạc Tiểu Vũ mấp máy môi, "Thấy."

"Em xem, trong tay Hử Nghiên có đèn này, anh đưa em về nhà."

Có lẽ vì giọng Đoàn Hử Nghiên luôn ôn hòa bình tĩnh nên có thể trấn an Mạc Tiểu Vũ bằng tốc độ nhanh nhất.

Cuối cùng Mạc Tiểu Vũ cũng định thần lại sau cơn hoảng loạn vì đèn đường tắt đột ngột, nhớ ra mình còn phải về nhà.

Đoàn Hử Nghiên giơ điện thoại về phía bậc thang, "Tiểu Vũ nhìn xem, đây là bậc thang, đi lên đây là có thể về nhà rồi."

Anh dời đèn sang chỗ khác làm Mạc Tiểu Vũ chưa quen lắm, nỗi bất an khi ở trong bóng tối khiến cậu tìm kiếm sự bảo vệ theo bản năng, cậu chủ động tới gần Đoàn Hử Nghiên nhưng không dám đưa tay đụng anh.

Cảm nhận được cậu dựa sát vào mình, Đoàn Hử Nghiên không hề bài xích mà trái lại còn đưa khuỷu tay đang cầm điện thoại chiếu sáng về phía Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ đỡ anh với."

Mạc Tiểu Vũ cầu còn không được, vội vàng ôm chầm cánh tay Đoàn Hử Nghiên.

"Được rồi, giờ mình đi từ từ thôi nhé." Đoàn Hử Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ đi tới bậc thang đầu tiên dưới tán cây đen nhánh.

Anh biết Mạc Tiểu Vũ còn sợ nên trên đường đi luôn miệng nói chuyện với cậu, bởi vì lời nói có tác dụng trấn an lòng người hết sức thần kỳ.

Chẳng bao lâu sau, họ đã lên tới bậc thang cuối cùng.

Phố Hạnh Vũ nằm tận trên cao, Đoàn Hử Nghiên chưa từng tới đây lần nào, hai bên đường toàn là chung cư kiểu cũ.

Vừa tới đây Mạc Tiểu Vũ đã nhận ra nhà mình ở gần đó, vô thức kéo Đoàn Hử Nghiên rẽ vào dãy nhà san sát bên trái rồi đi thẳng tới một ngôi nhà nhỏ.

Ngôi nhà này chỉ có hai tầng, cổng có khoảng sân và hàng rào bao quanh, góc sân chất đầy chai nhựa mà Mạc Tiểu Vũ nhặt được, còn có mấy thùng giấy nhỏ.

Nhìn thấy cổng nhà mình, Mạc Tiểu Vũ buông tay Đoàn Hử Nghiên rồi cúi đầu lục tìm chìa khóa.

Cổng sắt cũ kỹ bị Mạc Tiểu Vũ đẩy ra kêu cót két.

Bên trong tĩnh mịch chẳng có âm thanh nào, cũng không có ánh đèn, không giống như chỗ có người ở.

Đoàn Hử Nghiên khẽ nhíu mày, anh nhớ Mạc Tiểu Vũ từng nói mình sống với bà, nhưng nhìn quang cảnh này hình như cậu chỉ ở một mình mà thôi.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!