Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si!

Chương 67: Yêu, sao lại nói dối



Nghe Triệu An Nghiên nói xong, nét mặt người đàn ông chẳng còn niềm nở, vui vẻ được như thuở ban đầu nữa, nhưng anh vẫn trầm tĩnh đáp lời:

"Thế em đã báo cho gia đình anh ta hay tin chưa?"

"Từ nhỏ anh ấy đã sống với bà ngoại, nhưng bà cũng mất cách đây hơn ba năm rồi, nên giờ ngoài em ra Khánh Anh không có thêm bạn bè thân thiết nào nữa."

"Anh muốn nghe quyết định của em."

Người đàn ông vẫn ôn hòa, điều đó khiến cô không cảm thấy đắn đo, nặng lòng nữa. Trên môi cô gái đang vẽ nên nụ cười dịu dàng nhất từ trước tới nay, và cũng là lần đầu tiên cô đã chủ động nắm tay nam nhân ấy.

"Em sẽ bên cạnh chăm sóc anh! Còn Phù Khánh Anh em đã nhờ Diệp Mẫn chăm lo hộ vài hôm, để xem giữa hai người ai sẽ phẫu thuật trước, sau đó em tính tiếp."

Dù Triệu An Nghiên đã nói vậy, nhưng Phó Nhất Trác dường như vẫn chưa được vui. Vì có ai lại muốn bạn gái của mình bận lòng lo lắng cho người đàn ông khác.

"Vừa rồi anh ta giở trò làm xằng bậy với em, vậy mà em không giận chút nào sao?"

"Thật ra lúc đầu em giận lắm chứ, nhưng sau khi biết được bệnh tình của anh ấy rồi thì không còn giận nữa. Em nghĩ có lẽ do bệnh tác động nên anh ấy mới không kiểm soát được hành vi của mình."

"Vậy em có từng nghĩ đến nếu anh không quay lại thì chuyện gì sẽ xảy ra không? Anh ta đã..."

Nói đến đây Phó Nhất Trác đã dừng lại vì không thể nói tiếp những gì muốn nói ra thành lời mà chỉ lướt nhìn xuống ngực Triệu An Nghiên rồi chuyển mắt nhìn sang hướng khác, và dĩ nhiên là cô cũng hiểu anh muốn nói gì nên thay vì lạnh nhạt như mọi khi thì cô lại cười, còn nghịch ngợm đưa tay lên véo chiếc mũi cao cao của ai kia một cái rồi mới nói:

"Em biết là anh sẽ quay lại mà."

Có vẻ như Phó Nhất Trác vẫn chưa hòa hoãn tâm trạng, anh nắm tay cô, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc hỏi:

"Có phải vừa rồi anh ta đã nói yêu em, nhưng bị em từ chối nên mới làm ra chuyện khốn nạn đó đúng không?"

Triệu An Nghiên cũng xuống sắc, cô cúi đầu, khẽ trả lời:

"Vâng! Anh ấy nói yêu em nên muốn em là của anh ấy, không cam tâm khi em từ chối tình cảm là vì anh!"

"Vậy em có từng dao động?"

Người đàn ông bắt đầu hơi cúi xuống, ngắm nhìn thật kĩ sắc mặt của người phụ nữ với ánh mắt âu lo xen lẫn hồi hộp, và lúc này Triệu An Nghiên cũng ngẩng mặt lên nhìn Phó Nhất Trác với nét mặt nghi hoặc.

"Anh không tin tưởng em?"

"Dù sao năm tháng cũng không thể nào sánh bằng năm năm, anh chỉ không an lòng mà thôi."

Đột nhiên Triệu An Nghiên khẽ cười nhạt, đồng thời rút tay ra khỏi tay Phó Nhất Trác.

"Yêu nhưng không tin tưởng thì đó đâu phải là yêu. Anh nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một chút."

Lạnh nhạt nói xong, Triệu An Nghiên liền đứng dậy.

Thấy cô định bỏ đi, Phó Nhất Trác liền gượng người ngồi dậy, anh bước xuống giường và đi nhanh tới ôm lấy cô, mặc cho xương sống vẫn đang đau nhức đến mức cau mày.

"Anh xin lỗi!"

Nhận được hai từ "xin lỗi" của người đàn ông, sâu đáy lòng cô gái liền không còn lạnh lùng nữa. Và đây cũng là lần đầu tiên cô được người khác dỗ dành, mặc dù bản thân cô là người có phần quá đáng trước.

Có lẽ cô đã quá thiên vị giữa Phù Khánh Anh và người đàn ông yêu thương mình.

Không còn cục xúc nữa, cô nhẹ nhàng xoay người lại sau đó dìu anh quay trở về giường bệnh.

"Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa, giờ nằm xuống ngủ một lát đi, em ra ngoài mua chút gì đó cho anh ăn."

"Có còn giận anh không? Em thừa biết là anh tin tưởng em mà..."

"Không giận nữa, cũng biết cả rồi ông ạ!"

Triệu An Nghiên khẽ cười, giọng điệu như đang dỗ trẻ vậy, lúc đắp chăn cho Phó Nhất Trác xong cô còn xoa đầu anh một cái.

*Reng reng reng...*

Lúc này chuông điện thoại của Triệu An Nghiên chợt reo lên, cô lấy máy ra xem thì thấy Diệp Mẫn gọi đến, ánh mắt khẽ dè dặt nhìn sang Phó Nhất Trác.

"Là người ở công ty gọi, em ra ngoài nghe điện thoại xong sẽ đi mua thức ăn luôn, nên anh ngủ đi nha."

Để lại cho anh một câu sau đó cô mới ra đi ngoài nghe điện thoại. Khi cô đi rồi thì Phó Nhất Trác cũng nhìn lên đồng hồ treo tường, kim giờ chỉ vừa điểm đến bốn giờ sáng hơn, giờ này làm gì có nhân viên nào gọi đến chứ.

Nếu yêu, tại sao cô lại nói dối?1

Bấy giờ, Triệu An Nghiên sau khi nghe điện thoại xong thì liền tức tốc chạy lên phòng bệnh của Phù Khánh Anh.

Lúc cô đi vào thì thấy bác sĩ đang gắn lại kim tiêm truyền nước cho anh, dưới sàn nhà còn vương vãi vài giọt máu đỏ thẫm.

"Cậu đến rồi à, vừa rồi anh ta bảo muốn gặp cậu, mình nói cậu bận chăm sóc Phó Nhất Trác rồi nhưng anh ta cứ nhất quyết muốn gặp cậu cho bằng được, kết quả còn kích động đến mức rút kim tiêm ra trong lúc sơ ý không biết sao lại khiến tay chảy máu quá trời, cũng may mình kịp gọi bác sĩ tới, nếu không giờ đã không biết như nào rồi."

"Mình biết rồi, để mình nói chuyện với anh ấy!"

Triệu An Nghiên khẽ vỗ nhẹ lên vai Diệp Mẫn vài cái, sau đó mới bước đến chỗ bác sĩ. Vừa thấy cô, hai mắt Phù Khánh Anh liền sáng lên, anh còn với tới nắm tay cô, định nhanh miệng nói gì đó nhưng đã nhận được nụ cười nhã nhặn của cô, rồi cô cũng lên tiếng trước:

"Thế nào rồi bác sĩ?"

"Không sao, do sơ ý nên kim tiêm làm rách da thôi. Nhưng người nhà chú ý đừng để bệnh nhân kích động nữa, như vậy sẽ rất nguy hiểm."

"Vâng, tôi sẽ chú ý. Cảm ơn bác sĩ!"

Vị bác sĩ gật nhẹ đầu với Triệu An Nghiên, sau đó cùng y tá rời đi. Lúc này cô mới nhìn qua Phù Khánh Anh thì thấy hai mắt anh ta đã đỏ hoe.

"Anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi em! Thật ra anh không biết tại sao lúc đó bản thân lại làm ra những chuyện điên rồ như vậy, anh..."

"Được rồi, được rồi. Em hiểu mà, anh bình tĩnh đã!"

Triệu An Nghiên trấn an anh bằng cách vỗ nhẹ lên mu bàn tay người đàn ông ấy vài cái, ánh mắt dành cho anh vẫn rất ôn hòa.

"Anh chờ em qua nói với Mẫn Mẫn vài câu, rồi sẽ quay lại nói chuyện với anh!"

Nói xong, cô gỡ tay Phù Khánh Anh ra, sau đó bước đến chỗ Diệp Mẫn, dắt cô đi ra ngoài rồi mới nói:

"Giờ cậu xuống nhà ăn mua hai phần cháo, một phần bò, một phần cá hộ mình. Sẵn tiện cậu ăn uống gì thì mua luôn đi, mình ở đây nói chuyện với anh ấy một chút, sợ lát nữa đi mua thì Phó Nhất Trác sẽ chờ lâu, nên cậu giúp mình nha!"

"Cậu khách sáo làm gì, để đó mình mua cho. Nhưng mà cậu xử lý sao cho khéo, chứ kẹt giữa hai người đàn ông thế này thì không nên đâu, vì dù như thế nào cũng phải có một người tổn thương, cậu suy nghĩ cho kĩ đó."

"Mình biết rồi, cậu đi đi!"

"Ừm!"

"Mình biết rồi, cậu đi đi!"