Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si!

Chương 75: Cưỡng đoạt



Hơn sáu giờ sáng, Triệu An Nghiên mới mơ hồ tỉnh giấc sau một đêm dài ngủ say không hề trăn trở hay lo âu về điều gì.

Cô động mở đôi mi tâm, đến khi thích ứng được với ánh sáng thì mới ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng rồi lại nhìn xuống quần áo trên người, nhận thấy không có gì thay đổi thì tự dưng cô lại cảm thấy an lòng hơn nhiều.

Ngồi lại trên giường thêm một chút Triệu An Nghiên mới bước xuống, cô vào toilet thì thấy những vật dụng cá nhân đã được sắp xếp đầy đủ, trên móc dán tường cạnh bồn rửa mặt còn treo một chiếc túi kèm mảnh giấy nhỏ có ghi vài dòng chữ.

[Thử xem có vừa với em không?]

Lúc này Triệu An Nghiên mới cầm túi đồ ấy lên xem thì thấy bên trong là một bộ vest nữ đúng với phong cách mà cô hay mặc. Nghĩ ngợi một lúc, cô đã treo lại túi đồ về vị trí cũ để làm vệ sinh cá nhân trước rồi tắm sau.

Đến khi cô ra khỏi phòng ngủ thì đã trong dáng vẻ chỉn chu như mọi khi. Vốn định tìm Phù Khánh Anh hỏi xem điện thoại cô đâu thì không thấy anh ta mà trên bàn trong phòng khách lại có thêm một mảnh giấy. Triệu An Nghiên hơi chau mày, cô bước tới cầm tờ giấy lên xem.

[Xin lỗi vì đã đi trước mà không đợi em! Sáng nay đầu anh đau quá nên đã đến bệnh viện trước, anh thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy. Giờ anh đang trong bệnh viện S chờ em!]

"Sao lúc nào cũng tự mình quyết định là sao?"

Triệu An Nghiên bất mãn tự cằn nhằn một câu, sau đó cầm theo túi xách vội vàng rời đi. Cô quên rằng điện thoại của mình vẫn chưa được cầm, cô đã quên mất một nơi khác có người đang chờ cô, vì lo cho cô mà anh mặc kệ sức khỏe bản thân.1

Ra khỏi căn hộ, Triệu An Nghiên bắt taxi đến thẳng bệnh viện, qua thăm hỏi thì cô cũng biết được Phù Khánh Anh hiện đang nằm phòng nào nên đã tức tốc chạy lên.

Lúc này, Phù Khánh Anh đang ở trong phòng bệnh cùng một nữ y tá.

"Chút nữa sẽ có một cô gái đến đây chăm sóc tôi, nhiệm vụ của cô là chụp lại những bức ảnh khi tôi và cô ấy ở gần nhau, nhớ phải dùng góc chụp sao cho trông thân mật nhất có thể. Xong việc tôi sẽ bồi dưỡng cho cô một số tiền hậu hĩnh."

Nữ y tá nhận lấy chiếc điện thoại mà Phù Khánh Anh đưa tới, cô gật đầu chấp nhận thực hiện việc nhẹ lương cao này.

Vừa hay đúng lúc này, Triệu An Nghiên đã đẩy cửa bước vào. Cô chỉ nhìn qua nữ y tá vài giây sau đó đi thẳng đến giường bệnh, khẽ cau mày, cất lời chất vấn:

"Sao anh không gọi em dậy mà lần nào cũng tự ý quyết định hết vậy?"

"Thì trong thư anh có nói rồi, thấy em ngủ ngon nên không nỡ gọi dậy. Mà không chỉ chuyện đó đâu, anh còn tự mình sắp xếp thủ tục phẫu thuật xong cả rồi."

Phù Khánh Anh cười nhẹ nhàng, trong khi đó Triệu An Nghiên vẫn chau mày vì không nghĩ rằng vấn đề phẫu thuật lại được sắp xếp nhanh đến như vậy.

"Anh chuẩn bị khi nào?"

"Tối qua sau khi em ngủ anh đã gọi cho bác sĩ trước nay vẫn theo dõi điều trị cho anh và nói rằng anh đồng ý phẫu thuật, bảo ông ấy chuẩn bị ca mổ cho anh ngay trong sáng nay. Em xem đến tóc anh cũng được cạo xong rồi."

Phù Khánh Anh tháo cái mũ đang đội trên đầu mình xuống, để Triệu An Nghiên nhìn thấy vùng đầu láng bóng không còn một sợi tóc của anh, khiến cô không khỏi bất ngờ.

"Sao anh không nói để em thay anh chuẩn bị thủ tục, một mình anh làm hết rồi vậy em bên cạnh anh làm gì?"

"Thì lát nữa em đẩy anh vào phòng phẫu thuật, chờ anh phẫu thuật xong thì em chăm sóc anh ít hôm, vậy là được rồi."

Người đàn ông cười nói điềm nhiên, vô tư trò chuyện với cô gái, để cô không để ý đến nữ y tá đang giả vờ làm việc trong phòng.

Lúc này Phù Khánh Anh lại lên tiếng:

"Tiểu Nghiên này, em có thể ôm anh một cái, coi như là giúp anh có thêm động lực được không? Dù sao bây giờ anh chỉ có mỗi một mình em bên cạnh..."

Nghe anh ta nói vậy, tuy rất ngại nhưng Triệu An Nghiên vẫn mủi lòng. Dù sao cũng chỉ là một cái ôm như tình nghĩa anh em, cô nghĩ thầm chắc không đến nổi nào có lỗi với Phó Nhất Trác nên cô đã mỉm cười nhẹ, thay cho câu trả lời và sẵn sàng bước đến ôm lấy người đàn ông ấy như một lời động viên trước lúc lên bàn phẫu thuật.

Nhưng cô lại không nhận ra rằng lúc này, cái ôm đó, khoảnh khắc cô gần gũi với một người đàn ông đó đã bị người khác chụp lại.

Sau khi nhiệm vụ đã hoàn thành, nữ y tá liền đặt điện thoại lên bàn rồi mới lên tiếng:

"Nếu người nhà đã đến rồi vậy thì phiền cô theo tôi ra ngoài hoàn tất phần chữ ký xác nhận của người thân để tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân."

"Em giúp anh nha!"

"Ừm."

Phù Khánh Anh cũng cất lời, sau đó Triệu An Nghiên đã cùng nữ y tá ra khỏi phòng bệnh.

Bấy giờ, Phù Khánh Anh xuống khỏi giường. Anh ta đi đến cầm lấy chiếc điện thoại của mình, mở những bức ảnh vừa được chụp ra xem, trên đôi môi mỏng thoáng hiện lên nụ cười hài lòng, nơi ánh mắt bất chợt hiện lên nhiều tia gian ác.

"Tiểu Nghiên, em phải là của anh!"

- ---------------

Thượng Hải, 15 giờ 30 phút tại bệnh viện.

"Lão Công, tôi bảo cậu chuẩn bị sang Anh đã xong chưa? Chuyến bay cử hành khi nào?"

Bành Thái Công vừa mở cửa bước vào thì đã nghe được câu hỏi của Phó Nhất Trác, khiến anh ta đứng ngây ra mấy giây mới thẳng thắn đưa câu trả lời:

"Tôi vẫn chưa đặt vé."

Phó Nhất Trác lập tức cau mày:

"Tối qua tôi bảo gì cậu không nghe hay cố tình không nghe?"

"Tôi nghe, nhưng tôi cố tình không muốn làm theo. Cậu nói cô ta gặp nguy hiểm là nguy hiểm cái gì? Trong khi những bức ảnh đã rành rành ra đó. Người ta đã lặng lẽ bỏ rơi cậu rồi thì còn chạy qua đó tìm làm cái gì? Cậu nhìn lại bản thân mình xem, đến đi đứng còn khó khăn, sức khỏe thì không tốt, cậu không lo cho mình mà lại lo cho một kẻ không xứng đáng là sao?"

"Cậu biết cái gì mà nói, xứng hay không xứng tự tôi biết là được."

Phó Nhất Trác thẳng thắn gạt bỏ những lời lẽ chất vấn của Bành Thái Công, sau đó anh lấy điện thoại tự mình đặt vé.

Lúc này, Bành Thái Công đã bước tới giành lấy chiếc điện thoại trong tay Phó Nhất Trác.

"Dù cậu qua đó rồi nhưng có biết cô ta ở chỗ nào không mà tìm?"

"Trả điện thoại cho tôi."

Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng vang lên, nhưng Bành Thái Công vẫn không chút dao động.

*Ting.*

Đúng vào khoảnh khắc căng thẳng này thì điện thoại của Phó Nhất Trác chợt báo có tin nhắn mới và người gửi đến cũng chính là người gửi ảnh tối qua, không chần chừ Bành Thái Công liền mở ra xem.

[Bệnh viện S.]

Nội dung chỉ có ba từ nhưng lại đang ám chỉ vị trí mà Phó Nhất Trác cần đến. Sau khi xem xong, chẳng hiểu sao Bành Thái Công lại thay đổi ý định.

Tự anh ta đặt cho mình và Phó Nhất Trác hai vé máy bay sang Anh vào 17 giờ chiều trong ngày rồi mới trả lại điện thoại cho người đàn ông ấy.

"Cậu muốn đi, tôi đi với cậu. Đi để giúp Phó Nhất Trác cậu sáng mắt."1