Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si!

Chương 98: Không nghịch nữa, em mệt rồi!



Chỉ cần nữ vương thích, anh đây hết mình phục vụ!

Có lẽ đó là những gì Phó Nhất Trác gửi gắm vào nụ cười trên môi mình thay cho lời nói. Nếu có vợ thích ở kèo trên như thế thì còn gì thú vị hơn nữa.

Anh đưa đôi bàn tay to, ấm của mình đặt lên vòng ba của nàng, uyển chuyển vuốt nhẹ nhàng từ cặp đào tiên nảy nở, căng tròn lên đến dây áo bra bằng ren đen nóng bỏng, anh chỉ cười một cái thì mốc áo đã được bung ra, nội y chẳng mấy chốc tụt khỏi đôi gò bồng đào trắng nõn.

"Khi nào vợ mệt, nhớ bảo với anh!"

Triệu An Nghiên cong môi cười, sau đó liền áp đảo bờ môi nam tính đang mấp máy khiêu khích trước mắt. Trong lúc này, Phó Nhất Trác lại nhanh trí thoát y nốt phần còn lại để người ấy có thể dễ dàng phóng túng.

Khi nơi đôi môi cô đang nhịp nhàng hút dần dưỡng khí của người đàn ông, hút luôn cả những dư vị ngọt ngào trong khoang miệng nam tính thì bàn tay ma mãnh nào chịu để yên mà cứ liên tục mơn trớn trên khắp cơ ngực anh, cô rất thích trêu đùa hai nhụy hoa nhỏ của anh, vì nó mềm mềm, lại bé xíu như hạt tiêu, cưng nựng thật đã tay.

Chắc cô cũng biết rằng mọi động tác của mình đều sẽ khiến Phó Nhất Trác không tài nào chịu nổi hưng phấn khi bị kích thích, nhưng cô nàng vẫn tuyệt nhiên làm càn làm quấy.

Trên miệng, cô dùng lưỡi tấn công chiếm lĩnh trọn vẹn khoang miệng đối phương, bên dưới thì đưa tay sờ sờ chạm chạm vào "mãnh thú" sung sức đã sớm căng cứng đang nhô lên sừng sững như ngọn đồi.

Đôi khi người đời mỉa mai rằng việc trai tân yêu nhầm phụ nữ đã qua một lần đò là ngu ngốc, thiệt thòi. Nhưng suy cho cùng đã là người ngoài cuộc thì chẳng bao giờ hiểu được cảm nhận và suy nghĩ của người trong cuộc.

Cũng giống như Phó Nhất Trác lúc này, anh đang được nhận cái cảm giác mà ít người đàn ông nào có được từ cô gái của mình.

Triệu An Nghiên mạnh dạn hơn những nữ nhân khác, vì cô đã từng trải, cô cho anh cái cảm giác thật sự đặc biệt, đặc biệt đến mức đã không còn chịu nổi khiêu khích.

Anh bắt lấy bàn tay tinh nghịch của cô nàng, trên môi cũng dừng lại nụ hôn cuồng nhiệt. Để hai ánh mắt bấy giờ giao nhau tràn ý thâm tình.

"Vợ đừng trêu nó nữa, anh chịu không nổi."

Triệu An Nghiên lập tức bật cười, cuối cùng thì cô cũng khiến anh ta lặp lại câu từ cô đã từng nói.

Trong lòng cô bấy giờ, tuyệt nhiên vui thích.

"Em còn chưa làm gì cơ mà?"

Cô giả vờ ngây thơ hỏi, làm ai đó hơi chau mày vì trạng thái của cơ thể lúc này đã không thể chờ đợi lâu hơn nữa.

"Em trêu nó nhô to lên thế kia rồi mà không hành sự, anh khó chịu chết mất."

Thế là cô gái lại bật cười, thấy anh chịu khổ vì tình như vậy cô cũng đã hài lòng, nên đã chủ động cởi hẳn nội y còn che dưới hạ thân của mình, sau khi thân thể ngọc ngà không còn mảnh vải che thân thì cô nàng mới lồm cồm ngồi dậy, cô bước một chân qua người anh, để cặp mông căng tròn chiếm ngự lên vùng bụng sáu múi của người đàn ông.

Một tay cô chống xuống nệm, đưa nửa thân trên của mình từ từ cúi thấp đến gần cơ thể tráng kiện của anh, để đôi gò bồng đang đong đưa giữa không trung chạm vào vòm ngực săn chắc bên dưới, cô đưa môi mình đến cạnh vành tai anh, khẽ nói nhỏ một lời:

"Em vào nha!"

"Anh sẵn sàng rồi!"

Cuộc giao dịch nhanh chóng được chốt kèo, trên môi cô lẫn anh đều hiện lên nụ cười. Sau đó cô nàng dần dần nhấc mông lên, dịch cơ thể xuống dưới một chút, khi vị trí trung tâm "lỗ hỏng" đã chính xác, cô lại từ từ hạ thấp hạ thân, để "gậy như ý" đâm vào khe động nhỏ đã sớm được mật thủy thấm ướt.

"Ưm..."

Đâu đó trong không gian mị tình chợt vang lên tiếng rên trầm thấp thỏ thẽ như tiếng mèo con trong đêm, vừa được thanh thoát lọt ra khỏi cổ họng của người phụ nữ.

Khoái cảm dần dà tăng cao đánh gục lý trí, cô nàng bắt đầu đưa đẩy hạ thân, cứ nhấp lên nhấp xuống theo từng nhịp uyển chuyển ngay trong tư thế ngồi xổm.

Phó Nhất Trác vẫn nằm yên cảm nhận từng đợt cảm giác đặc biệt đang truyền tới, đến khi nhận thấy nữ nhân của mình đã mệt thì anh mới bắt đầu hành động.

Phó Nhất Trác ngồi dậy, anh dang tay ôm lấy cô gái của mình để đặt cô ngồi xuống ngay trên phần hông của mình.

"Vợ mệt rồi!"

"Là do anh không nỡ nhìn em chịu mệt thôi."

Ngay từ khi Phó Nhất Trác có động thái thì Triệu An Nghiên đã quá hiểu tâm tư của anh, nên giữa hai người chỉ giao tiếp dăm ba câu thì lại bắt đầu vào tư thế khác.

Phó Nhất Trác hơi ngã người ra sau, anh nâng hai chân cô lên gác hẳn lên bả vai mình, sau đó anh lại nhẹ nhàng nâng mông cô lên, để nàng ấy dễ dàng có được lực đẩy.

"Cho vợ yêu tùy hứng thêm tí nữa đấy."

Triệu An Nghiên bĩu môi, nhưng nếu được trên cơ anh thế này thì thích thú hơn nhiều nên cô bắt đầu đung đưa, kéo, đẩy.

Khi mọi nhịp đưa dần tthuần thục, tốc độ tăng dần là khi nét mặt cả hai trở nên khoan khoái, trước mắt người đàn ông vẫn là đôi thỏ ngọc đang run rẩy khiến anh không tài nào cưỡng nổi mà buộc lòng phải đưa tay tới xoa nắn.

Dưới giếng sâu, từng đợt xuân thủy âm thầm tuôn ra mỗi lúc một nhiều, những âm thanh nhạy cảm vang lên theo nhịp ma sát luôn tồn đọng trong căn phòng tình ái.

Với sức lực nữ nhân, chẳng mấy chốc Triệu An Nghiên đã thấm mệt. Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi xuống ướt đẫm vầng trán nhỏ, tốc độ cũng dần dà gia giảm. Đến phút cuối, khi vẫn chưa đạt được cao trào thì cô ấy đã đầu hàng.

Cô bỏ hai chân ra khỏi vai anh, sau đó ngã người tới ôm chầm lấy nam nhân của mình, tựa cằm lên vai anh và bắt đầu giở thói nũng nịu.

"Không nghịch nữa, em mệt thật rồi! Không nằm trên nữa, cho anh đổi chỗ."

Bấy giờ, Phó Nhất Trác chỉ biết bật cười.

Anh biết cô đang nghịch nhưng vẫn chiều, chỉ cần cô thấy vui thì dù trong hoàn cảnh nào anh cũng sẽ hết lòng nuông chiều. Huống chi trong tình huống lúc này, anh biết chắc thời thế của mình kiểu gì cũng đến thì cần gì phải vội.

"Thế giờ là vợ nằm dưới à?"

Cô gật gật đầu, rồi mới nói:

"Em muốn ngủ!"

Với câu trả lời đó của cô thì Phó Nhất Trác đã bất mãn, anh ủy khuất cất lời:

"Pháo hoa vẫn chưa bắn mà?"

"Giờ đổi hôm khác được không nhỉ?"

Súng đã lên nòng, giờ cô lại muốn đổi ngày. Chuyện đó đương nhiên Phó Nhất Trác không hề đồng ý.

Anh không trả lời mà trực tiếp ôm Triệu An Nghiên nằm xuống, để cô nằm nghiêng còn anh thì ở phía sau, ngang nhiên ôm trọn cơ thể ngọc ngà ấy, môi miệng mỉm cười tà mị:

"Thế này sẽ không còn mệt nữa."