Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân

Chương 44: Lâm Chi Hạ lại phiền não (1)



Thật sự không phải là giả… đây đích thực là bộ ngực sữa của thiếu nữ 18 tuổi.

Hiện tại, con gái đều phát dục tốt như vậy sao?

Lúc Phó Hàn Xuyên đang khiếp sợ, trong đầu liền nhanh chóng hiện lên nghi hoặc này. Xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay, anh không cần xoa bóp cũng có thể cảm nhận được đường cong tròn trịa, no đủ.

Hơn nữa thời điểm Lâm Chi Hạ bắt lấy bàn tay anh, trên tay cô còn mang theo lực đạo ấn mạnh lòng bàn tay anh xuống.

Không chỉ lớn, đã vậy còn đàn hồi. Cách một tầng áo mỏng, núm vú bị áp xuống đã cương cứng, dựng đứng thẳng tắp.

Lâm Chi Hạ mặc váy chiffon rộng thùng thình, thời điểm Phó Hàn Xuyên chăm chú nhìn cô, anh cũng không phát hiện ra cô lại quyến rũ như vậy.

Phó Hàn Xuyên ít nhiều vẫn còn duy trì một chút lý trí, cho dù là Lâm Chi Hạ 'chủ động', anh cũng khắc chế bản thân mà không hóa sói. Cho dù dưới lòng bàn tay là trái cây ngon miệng nhất, anh cũng không nhân cơ hội này mà hái xuống.

Trong lúc hai bên im lặng, anh là người lên tiếng trước phá vỡ trầm mặc.

"Cái này… Cái này chính là phiền não của em sao?" Phó Hàn Xuyên như bị Lâm Chi Hạ lây bệnh, nói chuyện cũng trở nên ấp úng.

Lâm Chi Hạ rũ mắt, phảng phất như lập tức muốn ngủ, nghe được thanh âm của Phó Hàn Xuyên cô liền lập tức thanh tỉnh.

Cô vẫn bắt lấy cánh tay Phó Hàn Xuyên không buông ra, nhẹ nhàng gật đầu, trả lời: "Đúng vậy, chính là cái này! Quá chán ghét. Thật sự là quá chán ghét."

Phó Hàn Xuyên nghe oán giận của cô xong liền muốn văng tục, trong đầu lại không hiểu tại sao.

Vú này vừa thơm vừa mềm, nơi nào chán ghét?

"Vì sao?" Phó Hàn Xuyên hoang mang không thôi, chân thành tha thiết hỏi: "Em không thích?"

"Vâng, không thích, rất rất không thích."

Thanh âm Lâm Chi Hạ vẫn oán giận như cũ, thậm chí ngữ khí còn tăng mạnh lên, liên tiếp nói không thích, khóe miệng mang theo tươi cười nhợt nhạt luôn căng chặt.

"Vì sao lại không thích?" Phó Hàn Xuyên vẫn là không hiểu, anh chỉ có thể tiếp tục truy vấn Lâm Chi Hạ - người say đến hồ đồ, không biết gì bị người khác chiếm tiện nghi.

Nhìn anh như bình tĩnh nhưng thực tế hầu kết đang không ngừng lên xuống, trong cổ họng vừa khô vừa nóng, mà rượu vang đỏ lúc trước vừa uống lại như đang châm lửa, ngọn lửa nháy mắt đã đánh thẳng về phía đỉnh đầu.

Cùng lúc đó, anh còn không ngừng khắc chế chính mình, trừ bỏ bàn tay đang chạm ở bên ngoài, tuyệt đối không thể lại làm ra động tác gì khác.

Đáng chết! Thật sự là dày vò khó nhịn!

Phó Hàn Xuyên chưa từng xúc động như vậy. Anh chỉ đơn giản là sờ ngực cô, da thịt cũng chưa động chạm qua vậy mà dục vọng ở dưới quần tây đã phồng lên thành một khối.

Cứ như vậy mà hùng dũng, oai vệ, khí phách hiên ngang, hận không thể lập tức lao tới cô.

Anh cưỡng bách chính mình chuyên tâm nhìn trên mặt Lâm Chi Hạ, lại nhìn đến đôi môi phấn nộn đang mấp máy đóng mở kia.

Lâm Chi Hạ nhẹ nhàng cau mày, biểu tình căm giận, lại bắt lấy lòng bàn tay Phó Hàn Xuyên đè xuống ngực mình, làu bàu nói: "Quá lớn, chúng nó lớn lên quá lớn, thật chán ghét."

Ực.

Phó Hàn Xuyên cơ hồ có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng trong cổ họng của mình, ngọn lửa nóng cháy tràn lan khắp nơi trong cơ thể.

Anh xúc động mà lại căng chặt, không dám động dù chỉ một chút, mọi âm thanh đều bị chặn lại trong cổ họng.

Lúc sau Phó Hàn Xuyên cũng không hỏi nữa, nhưng Lâm Chi Hạ vẫn mơ mơ màng màng nói tiếp.

"Chúng nó quá lớn, nội y… không mua được nội y ren đẹp…muốn mua hoa nhỏ…"

Những cái đó rất đẹp, nội y ren có những đóa hoa nhỏ, nhưng chỉ có cỡ nhỏ, căn bản không phù hợp với kích cỡ của cô.

"Còn có… Thời điểm học thể dục… rất đau…"

Cao trung có mục chạy 800m, những học sinh nam đáng ghét đều nhìn chằm chằm vào ngực của bạn học nữ. Cô cố gắng giấu mình đến kín mít, luôn luôn mặc áo khoác vận động rộng thùng thình.

Làm vậy có thể che khuất khỏi những ánh mắt nhìn chăm chú nhưng lại không khống chế được thời điểm chạy, vú tròn trịa lắc qua lắc lại, da thịt bị cọ đến đau đớn.

"Người khác đều nho nhỏ, vì sao…vì sao em lại lớn như vậy…chán ghét…"

Giống như một nữ sinh khác biệt, bạn tốt cũng đều sẽ lấy dáng người cô ra mà chê bai.

Lâm Chi Hạ nghĩ đến sự việc này liền không vui, nhưng mà cảm xúc lại đạt không tới bởi vì một bên cô lầm bầm nói, một bên cảm thấy mí mắt thật nặng, cảm giác say lại một lần nữa tràn ngập.

Cô muốn ngủ.

Lúc này đây, là thật sự muốn ngủ.

Đều không kịp nghe lời an ủi của Phó Hàn Xuyên, đầu liền cúi thấp xuống.

Cô thật giỏi!

Thật là hiểu không nổi người trẻ tuổi!

Nhiều người phụ nữ dù mất nhiều tiền lại vừa phải chịu đau cũng muốn có được một bộ ngực lớn.

Cô bất quá mới 18 tuổi, thế nhưng có kích cỡ này, hơn nữa còn tròn trịa, mềm mại, không biết có bao nhiêu người hâm mộ đến chết, căn bản là ở trong phúc mà không biết phúc.

Trong đầu Phó Hàn Xuyên kêu gào những lời này, đương nhiên là không thể nói cho Lâm Chi Hạ biết, ngược lại anh còn làm bộ dáng như không có việc gì, bình tĩnh, trấn định nói: "Nội y đẹp cũng có kích cỡ lớn, anh…anh có thể mua cho em."

Lời này nghe, tựa hồ cũng không bình tĩnh như vậy.

Phó Hàn Xuyên chịu đựng toàn thân khô nóng mà chờ đợi, chậm chạp đợi cũng không thấy Lâm Chi Hạ trả lời.

Anh cúi thân xuống, kề sát mặt Lâm Chi Hạ, nhìn thấy cô thế nhưng cứ như vậy mà nhắm mắt ngủ rồi, hô hấp vững vàng lại nhẹ nhàng.

Mà tay cô vẫn còn bắt lấy tay anh đè ở trên ngực.

Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ cô đã sớm bị đem đi ăn sạch.

"Chi Chi, Chi Chi."

Phó Hàn Xuyên lại kêu Lâm Chi Hạ vài tiếng, thấy cô vẫn như cũ không phản ứng, lần này cô thật sự đã ngủ rồi.

Anh chậm rãi đem Lâm Chi Hạ dựa vào lưng ghế.

Bàn tay anh luyến tiếc từ trên người cô rời đi. Thời điểm trước khi rời đi, ánh mắt anh thâm trầm, ngón tay giật giật.

Phó Hàn Xuyên bắt lấy ngực cô.

Quả nhiên là như anh tưởng tượng, vừa sinh động, phấn nộn, lại mềm mại đẫy đà.

Phó Hàn Xuyên chỉ chạm như vậy một chút, sợ về sau anh lại không khống chế được dục vọng điên cuồng.

Anh cởi áo khoác tây trang trên người khoác lên cho Lâm Chi Hạ, lại đỡ cô dựa vào vai anh, để cô lẳng lặng mà ngủ say.

Thẳng đến lúc tiệc tối sắp kết thúc, bạn học của Lâm Chi Hạ mới tìm thấy cô, đem cô tiếp nhận từ trong tay Phó Hàn Xuyên.

"Ban đêm lạnh, áo khoác để lại cho em ấy, không cần trả lại."

Phó Hàn Xuyên dặn dò như thế.

Đây chính là vừa nhìn thấy, cả đời liền chung tình.

Phó Hàn Xuyên tuy rằng không 'ăn' Lâm Chi Hạ, nhưng lại đem cô nhớ thương ở trong lòng, giống như là vật sở hữu của anh, ai cũng không được động vào.

Chỉ là với đương sự Lâm Chi Hạ, sau khi tỉnh rượu, cô đối với sự việc hoang đường kia không có ký ức, luôn tưởng rằng lần gặp mặt đầu tiên của hai người là ở nhà hàng.

- ----------------------------

Lần đầu gặp mặt mà Phó tiên sinh đã muốn mua nội y cho con gái nhà người ta rồi 🤣🤣🤣