Phó Tình

Chương 2



3.

Một ngày sau đám cưới, Phó Yến Từ đi công tác.

3 tháng sau anh mới quay lại.

Thành thật mà nói, trong lòng tôi hơi vui mừng, dù sao sống chung với anh cũng rất mệt mỏi.

Tôi cũng không vội tìm việc làm.

Trước đây tôi luôn ở cạnh Giang Chấp làm thư ký cho anh, nhưng hôm nay ầm ĩ thế này, tôi sẽ không quay lại nữa.

Ngược lại Giang Chấp gọi điện liên tục, tôi không bắt máy thế là lại nhắn tin.

Nói chung, trong 5 năm chúng tôi ở bên nhau, anh ta cũng không gọi cho tôi nhiều lần như những ngày qua.

Tôi bực mình nên đổi số điện thoại di động, xoá tài khoản mạng xã hội, Giang Chấp hoàn toàn không tìm thấy tôi.

Đợi đến khi tôi tỉnh lại mới từ từ nhận ra người chồng kết hôn chớp nhoáng đã đi được một tháng lại không gọi một cú điện thoại nào.

Mà tôi dường như cũng quên đi dáng hình anh.

Tôi mắc chứng mù mặt nhẹ.

Tôi mới gặp anh ấy một lần kể từ khi kết hôn và không nhớ nổi khuôn mặt anh ấy, tôi chỉ biết mơ hồ rằng anh ấy có khuôn mặt đẹp trai.

Tôi không nghĩ nữa, nhìn khuôn mặt Phó Yến Từ gần mình ngay trong gang tấc, gật đầu: “Hơi hơi.”

“Lỗi của anh, đêm nay sẽ để em nhìn rõ.”

“???”

Phó Yến Từ giới thiệu tôi với người trong phòng bao.

Đều là bạn chơi thân của anh, có mấy người chơi từ bé.

Tôi yêu Giang Chấp năm năm nhưng anh ta chưa bao giờ chính thức giới thiệu bạn bè với tôi.

Hành động của Phó Yến Từ khiến tôi cảm thấy có chút được tôn trọng, nhưng cũng hơi ngạc nhiên.

Bạn của anh rất biết cách chơi, ngược lại anh ấy vẫn ngồi ở góc sofa với tôi, lặng lẽ, nhưng anh ấy có khí chất mạnh mẽ đến mức dù không nói chuyện, người khác cũng khó có thể bỏ qua sự hiện diện của anh ấy.

Giữa chừng tôi đi vệ sinh.

Đang rửa tay, phía sau vang lên một giọng nói, ngẩng đầu, trong gương xuất hiện hình ảnh phản chiếu của Giang Chấp.

Tôi còn chưa kịp phản ứng anh ta đã siết chặt cổ tay tôi đè tôi xuống bồn rửa, tức giận nói: “Ôn Nhiễm, ly hôn Phó Yến Từ đi.”

“Đầu anh bị hâm thì đi bệnh viện đi.”

“Nghe lời, về với anh.”

Anh dùng sức kéo tôi ra, hôm nay tôi đi giày cao gót nên khi anh kéo tôi loạng choạng, tôi cảm thấy mắt cá chân đau khủng khiếp.

Cơn đau sinh lý khiến mắt tôi ươn ướt, tôi sắp ngã xuống thì một bóng dáng cao lớn bước xuống và ôm tôi thật chặt trong vòng tay.

“Anh Giang, anh muốn đưa vợ tôi đi mà không nói lời nào thì không hay lắm nhỉ?”

4.

Giọng nói Phó Yến Từ không hề có chút cảm xúc nào, lạnh như băng.

Đôi mắt đen của anh tràn ngập sự lạnh lùng đáng sợ, gương mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.

Giang Chấp nắm lấy tay tôi không buông.

Bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Hai người đàn ông, không ai nhường ai.

“Phó Yến Từ, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tốt nghiệp đại học xong đã ở bên tôi, những chuyện gì người yêu nhau làm cũng đã làm rồi.”

Đầu tôi ong ong, vô cùng trống rỗng.

Chuyện đã từng thân mật bị vạch trần thẳng mặt khiến tôi cực kỳ khó chịu.

Một giây sau, bàn tay nổi gân xanh của Phó Yến Từ nắm tay tôi trở về, dáng vẻ kiên quyết chiếm làm của riêng.

“Đáng tiếc, tôi còn chính thức hơn anh, bọn tôi được pháp luật công nhận, lại có quan hệ vợ chồng hợp pháp. Về việc những chuyện giữa cô ấy và anh Giang trong quá khứ…”

Phó Yến Từ cười nhẹ một tiếng: “Vợ tôi không hút thuốc, không rượu chè, hồi trẻ chơi đàn ông thì sao chứ? Nếu Giang tổng thật sự để ý, tôi trả tiền.”

Phó Yến Từ thật sự rút tiền ra đập vào người Giang Chấp.

250.

Sắc mặt Giang Chấp phút chốc đen lại lộ ra sự hung ác.

Phó Yến Từ coi thường anh ta, cúi người bế tôi, bỏ lại một câu:

“Khiến cho một cô gái khó chịu, Giang tổng cũng chỉ đáng giá thế thôi.”

Được ôm vào xe, Phó Yến Từ cởi giày tôi, chuyện thân mật nhất cũng đã làm nhưng lúc này tôi không được tự nhiên lắm.

“Để em làm.”

Anh ấy liếc nhìn tôi và động tác không ngừng lại.

Sau khi cởi giày, anh mở khóa cửa xe, chưa đầy mười phút, anh quay lại với một chiếc túi bóng trên tay.

“Chịu khó chút nhé.”

Khi túi chườm đá đặt vào mặt cá chân tôi, tôi không kìm được run lên.

“Đau lắm sao?”

“Cũng tạm.”

Chườm đá xong anh bôi thuốc cho tôi mới trở về ghế lái.

Cho đến khi về biệt thự anh cũng không nói chuyện với tôi.

Anh tức giận.

Có lẽ ban đầu anh cũng không biết mục đích tôi kết hôn với anh.

Đoán chừng cảm thấy mất mặt.

Tôi định giải thích với anh, dù sao cùng sống dưới một mái nhà.

Khi anh đặt tôi lên giường, tôi ngẩng đầu lên, một bóng người nặng trĩu đổ xuống, anh cúi xuống hôn tôi.

Lời nói trên môi anh bị chặn lại, so với đêm tân hôn, còn mang theo khí thế không cho ai chen ngàng.

Tim tôi đập dữ dội, tai nóng bừng, yếu ớt giãy dụa: “Phó Yến Từ, em đau chân…”

“Không cần động chân.”