Phồn Chi Chi Trung

Chương 49



Gần đây Sơ Tiện liên tục nằm mơ, những giấc mơ vô cùng kỳ lạ.

Trong mơ, cô ôm một túi hạt dẻ đuổi theo một chiếc xe buýt. Trên xe buýt có một người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi, cô không biết người nọ là ai, chỉ biết mình không ngừng chạy đuổi theo chiếc xe ấy.

Cô trơ mắt nhìn xe buýt chạy ngày càng xa, một cảm giác bất lực và tuyệt vọng lập tức nhấn chìm cô.

Sau đó cảnh trong mơ nhanh chóng thay đổi, cô giống như một con thú hoang bị truy đuổi, không ngừng chạy trong một hẻm nhỏ tối tăm dài vô tận, từ đầu đến cuối chưa từng dừng lại.

Sau khi đi đến cuối con hẻm, trời bỗng bừng sáng, cô thấy được gương mặt Phó Chỉ Thực.

Anh bỗng dưng lên tiếng: "Cho em mượn bả vai dựa vào năm phút."

Anh nhanh chóng ôm cô vào lòng. Cô nghe rõ nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh, khiến cô chợt cảm thấy bình yên, cuối cùng cô cũng có thể buông xuống sự phòng bị, gào khóc...

Bởi vì nằm mơ nhiều lần, chất lượng giấc ngủ của Sơ Tiện rất kém.

Cô đến Bệnh viện số 1 kiểm tra lại, bác sĩ điều trị nói rằng cô có khả năng khôi phục trí nhớ.

Nếu quả thật có thể khôi phục trí nhớ thì đó là một chuyện vô cùng tốt. Trong lòng cô luôn tồn tại sự tiếc nuối khi đã quên mất một phần ký ức có liên quan đến Phó Chỉ Thực. Tuy rằng hiện tại cũng rất tốt, nhưng ai lại không muốn có được trí nhớ một cách hoàn chỉnh chứ!

Cô báo tin cho bạn trai nhưng biểu hiện của Phó Chỉ Thực lại rất bình tĩnh, anh lạnh nhạt nói: "Tiện Tiện, có lẽ chờ đến khi em khôi phục trí nhớ, em sẽ phát hiện có đôi khi quên đi cũng là một chuyện tốt."

Sơ Tiện không hiểu: "Có ý gì?"

Phó Chỉ Thực: "Một khi em khôi phục trí nhớ, những chuyện tốt, không tốt trong quá khứ em đều sẽ nhớ lại toàn bộ, bộ não con người không có chức năng sàng lọc, nó không thể chỉ khiến em nhớ lại những chuyện tốt, mà quên đi những chuyện không tốt."

Sơ Tiện cũng không thèm để ý: "Đời người vốn là sự đan xen giữa hạnh phúc và đau khổ, một người làm sao có thể luôn luôn thuận buồm xuôi gió, đôi khi quá khứ không tốt cũng là một loại trải nghiệm, nó cũng làm cho em trưởng thành hơn, cho dù có đau khổ thì đó vẫn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của em. Em hy vọng em có thể có được ký ức hoàn chỉnh, một người không có quá khứ thì trong lòng sẽ luôn tồn tại một khoảng trống không thể lấp đầy."

Anh cười cười, cưng chiều vuốt mái tóc ngắn của cô: "Em có thể nghĩ như vậy là tốt nhất."

***

Người thuê nhà lúc trước hết hạn đã dọn đi, Sơ Tiện ký hợp đồng thuê nhà với người môi giới, chuyện tìm nhà cuối cùng đã được xử lý xong.

Cô tìm người dọn dẹp trước, chỉ đợi thời điểm thích hợp sẽ dọn vào.

Mọi chuyện đã chuẩn bị xong chỉ thiếu gió đông, bước cuối cùng là ngả bài với mẹ.

Đây không phải là chuyện nhỏ, cần bàn bạc kỹ hơn. Cô không dám tùy tiện hành động, sau khi bàn bạc với Phó Chỉ Thực, cô quyết định tìm một thời cơ thích hợp ngả bài.

Tháng tư là tháng có thời tiết đẹp ở Giang Nam, tiết Thanh minh vừa qua, muôn hoa khoe sắc.

Trong một đêm, hoa anh đào trên đảo Đàn Hương đã nhanh chóng nở rộ và hiện tại là thời điểm đẹp nhất. Đồi núi ngập tràn sắc hoa, mây che khuất chân trời, hoa đỏ như ráng chiều, hoa trắng đẹp hơn tuyết, thấp thoáng trùng điệp không thấy điểm dừng.

Mùa xuân hàng năm, hoa anh đào trên đảo Đàn Hương đều được lên hot search một lần. Năm ngoái vì dịch bệnh mà mọi người không có tâm trạng quan tâm đến điều đó. Năm nay nơi đây lại bắt đầu náo nhiệt trở lại.

Từng chuyến phà đưa du khách lên đảo, tất cả mọi người đều vì hoa anh đào mà đến.

Sơ Tiện vẫn luôn nhớ đến hoa anh đào trên đảo Đàn Hương vì vậy cũng muốn tham gia náo nhiệt.

Hội quán suối nước nóng Tố Niên đã được tu sửa liên tục vài tháng, tháng trước vừa mới chính thức mở cửa kinh doanh trở lại.

Trước Tết không ngâm được, tất nhiên sau Tết phải bù lại.

Phó Chỉ Thực lên kế hoạch cùng Sơ Tiện lên đảo ngắm hoa và ngâm suối nước nóng.

Cứ như vậy, hành trình đi đảo Đàn Hương được quyết định một cách nhanh chóng.

——

Thứ bảy, Sơ Tiện dậy sớm.

Cô kéo rèm cửa sổ ra, thời tiết bên ngoài rất dễ chịu, từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua, cây anh đào trong sân đung đưa trong gió, mặt trời tỏa ra những tia nắng ấm áp.

Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có.

Sơ Tiện mặc một chiếc váy cát cánh kiểu Pháp màu xanh bơ, cả người toát lên khí chất thanh cao, tràn đầy sức sống của người con gái đang yêu.

Cô cảm giác như đang mặc cả mùa xuân trên người.

Chiếc váy này được Sơ Tiện mua khi đi dạo phố cùng Thư Ý Hòa vào trước Tết ở cửa hàng độc quyền của nhà M, do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng hoàn thành.

Lúc ấy trời còn rất lạnh nên không mặc được. Vì vậy, cô cất nó ở trong ngăn tủ, đợi đến mùa xuân thời tiết ấm hơn, cô lập tức lấy nó ra mặc vào.

Chất liệu vải của quần áo nhãn hiệu nổi tiếng vô cùng mềm mại, trơn bóng, sờ vào tay có cảm giác mát lạnh, mặc vào người có cảm giác nhẹ nhàng, bồng bềnh.

Sơ Tiện đeo ba lô trên lưng, vui vẻ xuống lầu.

Bà Triệu đang tập yoga, nhìn thấy con gái ăn mặc xinh đẹp như vậy đã biết cô muốn ra ngoài.

Bà vội hỏi: "Sáng sớm đi đâu vậy?"

Sơ Tiện nói: "Hẹn Hòa Nhi ra ngoài dạo phố."

Triệu Lan Anh nhướng mày: "Lại đi dạo phố?"

Một tháng này con bé đi dạo phố cũng không dưới năm lần rồi nhỉ?

"Sắp tới sinh nhật em gái Hòa Nhi rồi, cậu ấy bảo con đi chọn quà cùng." Sơ Tiện nhanh chóng tìm lý do nói dối cho qua.

Thư Ý Hòa là tấm bia đỡ đạn tốt nhất của cô.

Bây giờ cô nói dối thành thạo đến nỗi mặt không đỏ tim không đập.

Mỗi lần cả hai hẹn hò, ngủ lại nhà Phó Chỉ Thực, cô đều phải vắt óc suy nghĩ tìm mọi lý do lừa dối bà Triệu. Lần đầu thì còn lạ, lần thứ hai đã quen, nói dối nhiều lần như vậy, Sơ Tiện cũng không còn cảm thấy lo lắng, sợ hãi như ban đầu nữa.

Triệu Lan Anh dừng động tác trong tay lại, cẩn thận đánh giá con gái một phen, thay váy mới, trang điểm, từ trên xuống dưới vô cùng chỉn chu. Chỉ đi dạo phố mua quà cùng bạn thân có cần phải ăn mặc lộng lẫy như vậy không?

Bà nhíu mày, thấp giọng thăm dò một câu: "Tiện Tiện, con nói thật với mẹ, có phải con đang yêu không?"

Sơ Tiện: "..."

Trong lòng Sơ Tiện run lên, bị mẹ phát hiện rồi sao?

Vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh, không nhanh không chậm trả lời: "Nào có chuyện đó, mỗi ngày con làm việc bận rộn như vậy, làm gì có thời gian yêu đương? Mẹ đừng đoán mò!"

Bà Triệu lộ vẻ hoài nghi: "Thật sao?"

"Còn thật hơn cả vàng thật." Sơ Tiện vỗ ngực cam đoan: "Ngày nào đó con thật sự yêu đương, nhất định con sẽ nói cho mẹ biết."

"Ở tuổi này của con đã có thể yêu đương, mẹ cũng không phản đối. Nhưng mà con nhất định phải nhìn cho rõ, đừng để bị những lời hứa hẹn hoa mỹ của đàn ông lừa. Bây giờ có rất nhiều đàn ông lớn tuổi chuyên lừa gạt những cô gái có tâm tư đơn thuần như các con." Bà Triệu vừa mở miệng đã nói như máy hát không dừng lại được: "Tốt nhất vẫn là để mẹ giới thiệu cho con. Người lớn giới thiệu rất đáng tin. Đám chị em của mẹ có mấy cậu con trai trạc tuổi con, hôm nào mẹ nói với các cô ấy, giới thiệu cho con một người thích hợp. Đều là người quen cả, biết rõ xuất thân, hoàn cảnh gia đình, nhân phẩm, không có gì phải lo lắng..."

"Mẹ, Hòa Nhi còn đang chờ con, có chuyện gì thì chờ con trở về rồi nói nha!" Sơ Tiện không muốn nghe mẹ lải nhải, nhanh chóng cắt ngang rồi chạy đi.

Một giây sau cô mở cửa biệt thự, vội vàng chạy trốn như bị ai đuổi.

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

"Này Tiện Tiện... " Bà Triệu vội vàng đuổi theo ra khỏi nhà, hô lên về phía bóng lưng cô: "Đừng đi chơi muộn quá, về nhà sớm một chút."

"Mẹ yên tâm đi, buổi tối con sẽ về." Sơ Tiện phất phất tay, lập tức chạy đi.

Thấy con gái đi xa, Triệu Lan Anh mới đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, lúc này bà Triệu mới chợt nhớ tới chuyện Sơ Tiện làm việc ở bệnh viện nào nhỉ?

Sơ Tiện có nói với bà con bé làm việc ở bệnh viện nào không?

Sao bà không có ấn tượng?

"Mẹ, có gì ăn không? Con đói bụng." Hạ Minh Đàm sờ sờ cái bụng nhỏ xẹp lép, mang dép lê nhảy nhót xuống lầu.

Vừa thấy con trai, Triệu Lan Anh lập tức bắt lấy tay nhóc hỏi: "A Đàm, con có biết chị con làm việc ở bệnh viện nào không?"

Hạ Minh Đàm gãi đầu, thốt lên: "Nhân Hòa Đường!"

Bà Triệu: "..."

Sắc mặt bà Triệu lập tức trầm xuống, vội vàng đuổi theo Sơ Tiện.

"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"

"Đuổi theo chị con."

"Đuổi theo chị con làm gì? Con đói bụng!"

"Dì Chu đã làm bữa sáng đặt sẵn lên bàn, bảo dì hâm nóng cho con."

Triệu Lan Anh chạy một mạch như điên ra khỏi nhà, nhưng trên chân mang dép lê nên không thể chạy nhanh được.

Trên đường làm gì còn bóng dáng Sơ Tiện. Bà chạy thẳng đến cửa khu biệt thự cũng không đuổi kịp con gái.

Bà bám lấy một gốc cây hợp hoan, thở hổn hển.

Vừa mới chạy vội đến nỗi thiếu chút nữa đã hết hơi.

Hô hấp dần ổn định lại, tâm trạng của Triệu Lan Anh trở nên bình tĩnh hơn.

Sơ Tiện có thể trốn được hôm nay cũng không trốn được cả đời, dù sao con bé cũng phải về nhà. Đợi cô về nhà rồi nói.

***

Sơ Tiện rón rén chui vào ghế phụ.

Cũng may cô thông minh, mỗi lần đều bảo Phó Chỉ Thực dừng xe cách khu biệt thự một con phố chờ cô.

Nếu không đã bị mẹ phát hiện từ lâu.

Từ lâu, Phó Chỉ Thực đã không còn thấy lạ với dáng vẻ lén lút của bạn gái nữa.

Anh lặng lẽ khởi động xe.

Sơ Tiện tháo túi xách, đặt lên đùi mình, mở miệng: "Đàn anh, hình như mẹ em phát hiện em đang yêu."

Phó Chỉ Thực lạnh nhạt cười: "Mỗi ngày em đều đi sớm về trễ, thỉnh thoảng còn qua đêm bên ngoài không về nhà ngủ, nếu bà ấy không phát hiện được, vậy bà ấy sẽ không phải là mẹ em."

Sơ Tiện: "..."

"Nhưng mà em không thừa nhận."

"Sao không thừa nhận? Còn muốn tiếp tục trốn đông trốn tây?"

"Nếu vừa rồi em thừa nhận, chắc chắn mẹ em sẽ không để em đi ra ngoài. Mặc kệ thế nào, hôm nay phải chơi trước rồi nói sau."

Phó Chỉ Thực: "..."

"Vậy hôm nay sau khi về nhà lập tức nói tất cả mọi chuyện với mẹ em, nhân tiện chuyển nhà."

"Cứ quyết định như vậy."

Hôm nay, Sơ Tiện mặc một chiếc váy màu xanh bơ, cô phát hiện Phó Chỉ Thực cũng mặc một chiếc áo liền mũ màu xanh lá cây. Hai người không hẹn mà cùng mặc màu xanh lá cây, có vẻ giống quần áo tình nhân.

Đến bến tàu, Sơ Tiện kinh ngạc phát hiện Thư Ý Hòa và Khương Tự cũng ở đây.

Thư Ý Hòa mặc một bộ váy màu hạnh, mái tóc dài uốn xoăn bồng bềnh buông xõa, vô cùng xinh đẹp.

Khương Tự thì mặc áo sơ mi, quần âu, khiêm tốn lại đơn giản.

Sơ Tiện kinh ngạc nhìn Phó Chỉ Thực: "Đàn anh, anh gọi hai người bọn họ tới?"

Phó Chỉ Thực bình tĩnh giải thích: "Bạn thân của em nhờ anh hẹn Khương Tự, cô ấy nói có vài lời muốn nói rõ ràng với Khương Tự. Anh chỉ giúp cô ấy chuyển lời, những cái khác anh không quan tâm. Đợi lát nữa bọn họ chơi của bọn họ, chúng ta chơi của chúng ta, không làm phiền lẫn nhau."

"Vậy sao được!" Sơ Tiện lập tức phản đối: "Nếu tất cả mọi người cùng đi rồi, sao có thể ai chơi người nấy? Cùng nhau chơi, nhiều người náo nhiệt."

Ngay khi Thư Ý Hòa nhìn thấy Sơ Tiện đã vui vẻ chạy đến chào đón, không quên trêu chọc: "Tiện Tiện, hai người các cậu đúng là không bỏ qua bất kỳ cơ hội ngược đãi chó độc thân nào, đi chơi còn phải mặc quần áo tình nhân, sợ người khác không biết hai người đang yêu nhau."

Sơ Tiện thật sự oan uổng mà!

"Chỉ là màu sắc giống nhau, kiểu dáng lại khác nhau, đâu phải quần áo tình nhân.

"Đừng giả bộ, rõ ràng là hai người cố ý."

Sơ Tiện: "..."

Hai người đàn ông đi mua vé.

Hai cô gái đứng đợi bên ngoài.

Khách du lịch trên đảo rất nhiều, mọi người đang xếp hàng chờ đến lượt, nhìn từ xa chỉ toàn thấy đầu người.

Bọn họ ra ngoài sớm như vậy vẫn không tránh được dòng người đông đúc.

Gió ở bến tàu rất lớn, tóc của hai cô gái bị thổi tán loạn. Sơ Tiện vuốt vài lần cũng không được, để mặc nó bay theo chiều gió.

"Hòa Nhi, lần này cậu định nói gì với Khương Tự?" Cô dựa vào lan can, làn váy bay phấp phới.

Thư Ý Hòa lấy một sợi dây chun từ trong túi nhỏ ra buộc tóc lại, để lộ chiếc cổ dài tinh tế, trắng nõn.

Cô ấy có một khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, rất thu hút ánh nhìn. Từng đường nét trên gương mặt rất hài hòa, lại được chăm sóc một cách kỹ lưỡng, còn nổi bật hơn một vài nữ minh tinh.

"Hỏi tại sao anh ấy không thích tớ."

"Thích một người không cần lý do, chẳng lẽ không thích một người còn cần lý do sao?" Sơ Tiện khó hiểu.

Thích hay không thích chỉ là một loại cảm giác. Nếu ngay từ đầu đã không có cảm giác thì cho dù có cố gắng như thế nào cũng vô ích.

"Đối với tớ thì là cần thiết." Thư Ý Hòa chỉ chỉ chính mình: "Nếu anh ấy có thể đưa ra lý do thích hợp thuyết phục tớ, vậy thì tớ sẽ từ bỏ, từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy. Nếu như không thể, vậy thì tớ sẽ còn tiếp tục mặt dày mày dạn quấn lấy anh ấy."

Sơ Tiện: "..."

"Hòa Nhi, cậu như vậy sẽ chỉ làm Khương Tự càng chán ghét cậu mà thôi."

"Không sao cả." Thư Ý Hòa nhún nhún vai, thản nhiên nói: "Nếu không thích tớ, ghét tớ cũng tốt."

Sơ Tiện: "..."

Sơ Tiện cảm thấy bạn tốt theo đuổi Khương Tự đến phát điên rồi. Trước đây cô ấy không như vậy. Trêu ghẹo không được thì sẽ từ bỏ, đổi mục tiêu tiếp tục trêu chọc. Không bao giờ treo cổ trên một cái cây. Đến giờ lại níu lấy Khương Tự không buông. Có lẽ là đã gặp được tình yêu đích thực.

Cô không thuyết phục được bạn tốt. Chỉ âm thầm chúc cô ấy có thể kiên trì đợi đến ngày mây tan thấy trăng sáng.

Mua vé, lên phà.

Số ghế liền với nhau. Sơ Tiện và Phó Chỉ Thực ngồi phía trước, Thư Ý Hòa và Khương Tự ngồi phía sau.

Hai người phía sau không có tâm trạng đi chơi, mỗi người đều im lặng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

Phà vừa ra khơi, Sơ Tiện lập tức cảm thấy chóng mặt dữ dội.

Trước khi lên phà, Phó Chỉ Thực đã cho cô uống thuốc say sóng nhưng cũng không có tác dụng.

Cô yếu ớt ngã vào vòng tay bạn trai, trong lòng không ngừng cầu nguyện con phà chạy nhanh một chút, nhanh hơn một chút nữa. Chỉ khi nào rời khỏi phà thì cô mới được giải thoát.

Cuối cùng cũng tới nơi, cô phải mất rất nhiều thời gian để có thể khôi phục sức khỏe.

Sau khi lên đảo, việc đầu tiên là phải đi ngắm hoa anh đào.

Bọn họ ngồi xe ngắm cảnh cùng khách du lịch đi đến chân núi.

Vào mùa xuân, hoa anh đào nở rộ, những cánh hoa bay rơi rơi trên mặt đất tựa như những bông tuyết, cảnh đẹp như tranh vẽ.

Dọc đường, đi rồi ngừng, ngừng rồi đi, chụp ảnh rồi lại chụp ảnh, thời gian chớp mắt đã trôi qua rất nhanh.

Sơ Tiện cất di động, nói với Phó Chỉ Thực: "Đàn anh, hai chúng ta đi mua nước, em khát."

Phó Chỉ Thực gật đầu đồng ý.

Hai người rời đi trước, để lại không gian riêng tư cho Thư Ý Hòa và Khương Tự.

"Em muốn nói gì với tôi thì nói đi, tôi nghe." Khương Tự cũng nói thẳng ra, không chút dây dưa.

Thư Ý Hòa cũng không chần chờ, kiễng mũi chân, trực tiếp hôn Khương Tự...

***

"Đàn anh, anh nói xem hai người bọn họ còn có khả năng không?"

Thư Ý Hòa theo đuổi Khương Tự hơn nửa năm, vẫn không có tiến triển gì. Sơ Tiện nhịn không được lo lắng cho bạn tốt. Mặc kệ tất cả đâm đầu vào như vậy thật sự sẽ có kết quả sao?

Phó Chỉ Thực suy nghĩ một lát, giọng nói nhẹ nhàng: "Khương Tự không thích hợp với Thư Ý Hòa."

Sơ Tiện quay đầu nhìn anh: "Sao lại nói thế?"

"Hai cao thủ tình trường ở cùng một chỗ chắc chắn sẽ lật trời."

Sơ Tiện: "..."

"Hai người bọn họ không thể vì đối phương mà thay đổi sao?"

"Vậy rất có thể đó là tình yêu đích thực."

Nói là mua nước nhưng thực tế Phó Chỉ Thực lại cùng Sơ Tiện đi đến hội quán suối nước nóng.

Ngắm hoa anh đào chỉ là một phần nhỏ trong chuyến đi này, điều quan trọng nhất là ngâm suối nước nóng.

Hội quán suối nước nóng Tố Niên áp dụng chế độ VIP, không mở cửa cho bất kỳ người nào không phải hội viên vào. Phó Chỉ Thực là khách hàng VIP cao cấp của Tố Niên, đương nhiên đãi ngộ là hạng nhất.

Nghe thấy Phó Chỉ Thực nói với chị gái trước quầy lễ tân thuê một phòng riêng, khuôn mặt Sơ Tiện lập tức đỏ lên.