Phồn Hoa Viết Tên Nàng

Chương 3: Thù oán gia tộc



Màn đêm buông xuống nơi hoa lệ của giới thượng lưu.

Ánh đèn phố lớn rạng sáng lung linh trên từng dải đường hay trên những căn biệt thự đồ sộ xa hoa.

[...]

Trên chiếc xe ô tô màu trắng sang trọng với mẫu mã mới nhất trên thị trường là một thiếu nữ. Sở hữu đôi mắt tím u hồn, ảo diệu đang nhìn sang phía cửa kính xe với sự chán nản như thể những thế này vốn đã quá nhàm chán.

Người ngồi ở ghế trước là tài xế lái xe riêng của nàng, hắn đang vô cùng chăm chú vào công việc. Và đi theo chiếc xe trắng ấy ở hai bên là hai chiếc xe màu đen hộ tống cũng không kém phần sang trọng.

[...]

Trên tuyến đường cao tốc rộng rãi, ba chiếc xe đi với tốc độ chóng mặt. Sau một lúc lâu thì đã dừng lại trước một cánh cổng rộng lớn được mạ vàng với kiểu dáng cầu kỳ mang phong cách cổ điển.

Những người từ hai chiếc xe đen đằng sau vội vàng cho xe chạy lại xếp thành hai bên hàng đối diện nhau cạnh hai bên thảm đỏ trước cổng.

Người tài xế từ chiếc xe trắng nhanh chóng xuống xe rồi mở cánh cửa sau ra. Bước xuống là một thiếu nữ xinh đẹp trong một bộ váy màu đỏ kiểu trễ vai ôm bó sát lấy cơ thể, váy xẻ tà rũ xuống đầu gối để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, trên eo nhỏ là một đai thắt lưng màu đen với đính vô số là kim cương đen cực nhỏ, gấu váy được khâu thêm vải ren mềm màu đen tuyền với cơ man là những nhũ kim cương lấp lánh. Mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn gọn kẹp vành mại bằng một chiếc kẹp bỉ ngạn đỏ rực, đằng sau mái tóc dài được xoã xuống một cách tự nhiên, lay động nhẹ theo gió. Đôi mắt tím u hồn lãnh đạm dương dương nhìn về phía trước mà đi.

Cánh cổng hoa lệ dần được hé mở, hiện diện trước mắt là một toà đại sứ màu trắng với quy mô lớn, từ bức tường, đài phun nước cho đến các sản phẩm, đồ trang trí dạng nhỏ đều được làm bằng đá cẩm thạch cao cấp, trạm trổ hoa văn vô cùng tinh mỹ, sắc xảo.

Bao quanh toà đại sứ là một khuôn viên rộng, diện tích có thể lên tới mười nghìn mét vuông được trải hoa cỏ, cây cảnh hiếm với đủ loại dáng uốn qua các chuyên gia chăm sóc đặc biệt. Cùng đó là những ánh sáng lấp lánh từ đèn pha lê có màu cam vàng treo xung quanh. Với mức như vậy có thể thấy chủ nhân của nơi này là người có vị thế đứng nhất nhì giới thượng lưu.

Trong khuôn viên hiện tại có vô số người ăn mặc sang trọng đang trò chuyện, tiếp rượu với nhau. Có thể thấy nếu không phải họ hàng thì cũng chính là đối tác hoặc những đối thủ trên thương trường. Bên cạnh đó còn có vô số những người bồi bàn, phục vụ ăn mặc nghiêm trang, trên tay là một khay đồ ăn, thức uống hoặc món tráng miệng, tay còn lại là một tông vải trắng. Hai bên cách cửa lớn đại sảnh của toà đại sứ khoảng mười mét được kê hai chiếc bàn lớn, dài được trải khăn trắng với vô số thức ăn tráng trí, trình bày tinh hoa.

Nàng bước thẳng vào, tiếng giày cao gót lách cách, lách cách vang trên nền gạch, hình bóng cao ngạo, lạnh lẽo, khí thế uy hổ hừng hực. Thấy nàng, những người có mặt ai nấy cũng đều tránh né, không muốn đối diện, người làm thì cúi đầu chào thể hiện sự kính trọng. Nhưng nàng không quan tâm, cũng chẳng thèm nhìn dù chỉ nửa con mắt.

Cánh cửa lớn của toà đại sứ được mở, vị quản gia già đứng bên cạnh nhìn thấy nàng, sắc thái ôn hoà bỗng trở nên gấp gáp, ông liền chạy vội vào trong thông báo, dáng vẻ hớt hải: "Lão thái gia, lão thái thái! Đại tiểu thư đến rồi!"

Một lời thông báo liền thu được cả trăm ánh mắt bàng hoàng của những người đang có mặt trong đại sảnh. Vốn là đang hoà nhạc, khiêu vũ mua vui nhưng bây giờ thì lại là kẻ kinh ngạc, người dè chừng. Những lời bàn tán to nhỏ truyền từ miệng người này qua người khác nhanh chóng lan rộng đến cả bên ngoài. Chưa đầy một phút sau đó đã báo tới đôi phu phụ lão thái gia đang ngồi trên thượng vị của bàn tiệc lớn cười cười nói nói, tiếp chuyện với đối tác làm ăn.

Nàng ung dung bước đi dứt khoát đến trước mặt hai người họ, dường như không có một chút bận tâm với những lời bàn tán, chỉ trỏ vang lên ở xung quanh.

Bởi vì... nàng đã quá quen với việc này kể từ khi ba mẹ không còn nữa rồi!

Phải, không sai... là nàng, Tịch thị đại tiểu thư Tịch Ngọc Dương, người kế thừa chính thống được chấp nhận của gia tộc quyền hành cao nhất nhì giới thượng lưu. Nhưng cái tên gọi đó chỉ tựa ảo phô diện cho sự giả dối của người trong tộc đối với người ngoài. Từ lâu... nó vốn đã không được nhắc đến nữa rồi... không phải là không được nhắc đến mà là không một ai dám mở miệng, chỉ trừ những kẻ luôn khắc khẩu với nàng.

Lách cách từng tiếng bước đi trên đôi giày cao gót vang đọng không ngừng, cho đến khi nàng thật sự xuất hiện trong tầm nhìn của đôi phu phụ lão thái gia. Nàng dừng lại nhìn hai người họ bằng nửa con mắt, áng khinh thường không mấy phần kính nể mặc dù họ là trưởng bối. Đối nghịch, phu phụ lão thái gia cũng đưa đôi mắt đeo tròng của mình nhìn lại đứa cháu gái ngang ngược, ánh mắt đọng lên uy khí không mấy thân thiện mà còn vô cùng nghiêm khắc như đang nhắc nhở thân phận của nàng.

Hai bên cứ vậy mà ngang ngửa, không ai chịu nhường ai, một lời cũng không chịu mở và cũng chẳng nể nhau dù chỉ một chút. Bầu không khí hửng tiệc bây giờ liền trở nên tĩnh lặng, khách khứa trong đại sảnh ai nấy cũng phải e ngại mà chạy ra ngoài.

[...]

Sau một lúc lâu, vị lão thái thái kia đã để ý đến những bất ổn hiện tại, bà ta đành nhẫn nại nén đi những hành động của nàng. Hơi cúi người xuống, miệng cười hiền hậu, giọng dịu dàng, thân thiết: "Tiểu Dương, hôm nay là đại thọ của ông nội con. Con mau ngồi xuống đây bồi chuyện cùng chúng ta, dù sao cũng lâu rồi gia đình chưa được họp mặt đông đủ như vậy."

Tịch Ngạn Tử thoáng chút u buồn. Phải, hôm nay chính là đại thọ bảy mươi của Tịch lão thái gia - ông nội nàng. Chẳng qua vừa rồi mới thể hiện cái sự bất hòa khí 'gia đình' hay sao? Nhưng cũng không đúng lắm....

Gia đình ư?

Tận sâu trong tâm trí nàng bỗng nhớ lại lúc nàng còn là một bé con năm tuổi. Khi đó cũng là sinh thần ông nội, nàng tham gia tiệc cùng ông, bên cạnh còn có ba mẹ và cả bà nội. Một gia đình yên ấm với những tiếng cười ngọt ngào, hạnh phúc.

Nhưng mà.... đến cuối cùng lại dập tắt mất!

Năm sáu tuổi, bà nội mất, nhưng cũng rất nhanh đến sinh thần kế tiếp của ông nội. Ngày tổ chức tiệc, ông đích thân đón một người phụ nữ khác vào nhà, và ngay trước mặt nàng nói đó sẽ là bà nội của nàng. Ngoài ra còn có một người cô và một người chú nữa.

Lúc đó nàng không hiểu gì, bản thân luôn tự hỏi:

"Bà nội ngủ rồi mà?"

"Bà nội ngủ rồi sao ở đây được chứ?"

"Bà nội dậy chơi với con rồi sao?"

"Cô chú là em của ba ba sao?"

"Con có cô chú nhưng sao lạ quá?"

...

Từng câu, từng chữ, từng hình ảnh như một kí ức hiện về dồn lên cõi lòng nàng. Dằn vặt nàng, hành hạ nàng đau đến thấu tâm can.

Trẻ con... đúng là rất ngây thơ, bà nội nàng mất rồi mà! Ngủ... chỉ là nói dối thôi, người chết làm sao sống lại chứ? Cô chú... nàng đều không có!! Tất cả đều là dối trá!

....

Đều là dối trá.... nhưng đến khi nhận ra... người thân đều đã mất hết rồi. Ngày nàng nhận thức được chữ 'ngủ' đó cũng chính là ngày ba mẹ nàng bỏ nàng lại một mình. Ba mẹ đi cùng bà nội... để nàng lại rồi!

[...]

Sắc mặt sẩm tối lại, khoé mắt nàng hơi cay như muốn trào ra, nhưng nàng vẫn cố gắng để không bộc lộ ra ngoài. Giọng khàn khàn có chút run rẩy: "Tịch Ngạn Tử!"

Không quá lớn cũng không quá nhỏ, chất giọng âm trầm đủ để những người trong phạm vi đó nghe thấy. Nàng là đang nhắc nhở a.

"Nhớ kĩ...." Mấp máy đôi môi đỏ mọng, giọng chuyển lạnh ngắt: "Tôi tên Tịch Ngạn Tử không phải Tịch Ngọc Dương, hơn nữa đừng gọi thân mật đến vậy. Hai chữ 'gia đình' này của Tịch lão thái thái tôi nhận không nổi!"

Dáng vẻ cao ngạo, băng lãnh không lấy một tia sắc huyết... tựa như thể đang ruồng rẫy mọi thứ.

Tất nhiên cái hành động ấy thuận thế là một hành động vô cùng hỗn láo khiến Tịch lão thái gia tức giận,bối thế hả?!" chỉ tay thẳng vào mặt nàng quát lớn: "Hồ nháo! Ai cho phép mày ăn nói hỗn láo với người làm trưởng bối thế hả?!"

Hỗn láo sao?

Tịch Ngạn Tử nhíu mày, đây là lần đầu người đàn ông trước mặt mắng nàng hỗn lão a. Nàng kiêu kì cười lạnh: "Vậy thì sao?"

Một câu hỏi ngược lại khiến Tịch lão thái gia điếng người. Đứa cháu gái này của ông thật sự là quá hỗn láo rồi ư? Đến cả ông nó còn dám nói như vậy?

Dường như chẳng thể nguôi ngoai hay kìm nén được cơn giận tột độ, ông thét lớn: "Cái đồ không có giáo dưỡng! Tịch gia ta đã tạo nên cái tội nghiệt gì cơ chứ?!"

"Không có giáo dưỡng?" Tịch Ngạn Tử nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt: "Chẳng phải do ông thích hoan lạc sao?"

Lạnh lẽo, vô cảm nhắc nhở cái lúc mà Tịch lão thái gia này cặp tình nhân bên ngoài khi ông đã có vợ. Không những vậy còn có cả con riêng, thử hỏi khi đó nàng nhận thức được liệu có chấp thuận không? Thật sự nàng cũng muốn hỏi đổi lại là ông ta thì có thể chịu được hay không?

"Còn nữa..." Tịch Ngạn Tử đưa mắt đầy sát ý dán lên người Tịch lão thái thái: "Là do các người dạy tôi phải như vậy."

Nhớ lại khoảng thời gian ở trại mồ côi dưới cái mác của nó. Vốn dĩ nên là nơi tạo mái ấm cho trẻ cơ nhỡ... nhưng mà ẩn sau nó lại là nơi giết người hàng loạt, nơi khiến người ta nhìn vào liền phải phát điên đến mức thành kẻ sát nhân. Tất cả đều là do người vợ ngoan hiền của ông nội nàng! Từ một tiểu tam thành người vợ danh chính ngôn thuận, vì sợ ba mẹ nàng ngáng đường lũ con của bà ta mà đã ra tay hạ sát. Đáng lẽ nàng cũng phải chết rồi...nhưng chỉ không ngờ là nàng vẫn còn sống!

Từ một gia đình hạnh phúc đầy đủ... nhanh chóng liền biến mất...mất tất cả!

Mỗi đêm nàng đều bị hành hạ, bị dày vò bởi quá khứ, bởi mối thù của bà mẹ! Kẻ cướp đi mọi thứ của nàng là Tịch gia... Kiếp này chớ trêu người thân tàn sát lẫn nhau....

Tịch gia... nàng hận nàng mang họ Tịch! Nàng hận Tịch gia! Đời này của nàng sống chính là để báo thù những ân oán, hôm nay phàm là người liên quan... một kẻ cũng không được thoát!