Phồn Hoa Viết Tên Nàng

Chương 42: Thứ nữ



“Hồi quận chúa, tam cô nương vẫn chưa thuyên giảm. Các loại thuốc quý đều đã dùng, nhưng…”

Quy Hải Tương Du ra hiệu lệnh ngừng nói. Nàng day day trán ngán ngẩm.

Thuốc quý đến đâu, không đúng bệnh thì sao mà trị được?

Lần đậu mùa này, Quy Hải An Châu tuyệt đối không thể tham dự yến hội được rồi. Chỉ sợ trong tình trạng này sẽ càng nặng thêm ấy chứ.

" Quận chúa, bồ câu về rồi."

Nàng nhìn qua bồ câu trên tay Quế Chi, tay nhỏ đưa ra đón nó, rồi nhanh chóng mò xuống ống thư nhỏ trên chân nó. Nàng rút ra đọc từng chữ rồi lại đưa cho Quế Chi.

“Đưa xuống cho đại phu trong phủ xem dược tính. Nếu không có vấn đề gì thì sắc một phần thuốc cho tam cô nương. Phân phó hạ nhân bên đó, cứ theo chỉ thị trong đơn thuốc mà làm.”

“Vâng.”

Quế Chi nhanh nhẹn đi ngay. Trong phòng chỉ còn lại một mình nàng. Bất giác khóe môi nàng khẽ cười.

Dùng nhân từ đối với kẻ thù địch. Nhưng nàng biết, đối với tâm lý của Quy Hải An Châu thì mười mươi phần sẽ cho là nàng đang chế nhạo nàng ta.

Thuốc của Trương lão tất yếu sẽ giúp Quy Hải An Châu khỏi bệnh. Nhưng kéo theo đó sẽ là tâm lý thù địch của Quy Hải An Châu.

Người Quy Hải An Châu căm ghét là Du nhi, nàng không phải nàng ấy nên việc trả thù đối với nàng thực sự nhàm chán. Nhưng việc nàng thay thế nàng ấy là thật, Quy Hải An Châu hại nàng cũng là thật, chỉ cần đẩy tâm lý hận thù của nàng ta lên cao, lúc ấy nàng mới có lý do để diệt trừ tận gốc.

Hơn nữa… nàng cũng rất mong chờ, bộ dạng của nàng ta khi biết nàng không phải Du nhi sẽ như thế nào?

[…]

Hôm sau.

Quy Hải Tương Du bị kéo dậy từ sớm. Mà việc làm duy nhất chỉ có chuẩn bị mà thôi.

Tắm rửa, trang điểm, chải chuốt,…

Làm xong cũng mất hẳn cả buổi sáng.

Đối với người chưa từng trải qua việc chuẩn bị như Quy Hải Tương Du thì đây chẳng khác nào cực hình.

So với việc trước khi lên máy quay phim, các diễn viên phải tốn thời gian tạo hình thì không khác là bao. May mắn sau khi xong, tạo hình của tiểu cô nương nàng rất thuận mắt.

“Quận chúa, người thật đẹp.”

Quế Chi cài cây trâm thủy tinh lên tóc nàng, kết thúc quá trình chải chuốt. Nàng ta không ngừng cảm thán.

Chủ tử của nàng đẹp đến nghịch thiên!

“Phải không?” Khóe môi khẽ cong nhẹ, trong đáy mắt là ý cười khó dấu. Quy Hải Tương Du tinh nghịch hỏi lại.

Quế Chi gật đầu lia lịa: “Thật mà! Quận chúa thật sự rất xinh đẹp! Nói không chừng sau hôm nay sẽ người đến cửa cầu thân sẽ rất nhiều.”

Nụ cười trên môi cứng lại.

Cầu thân nàng xin phép từ chối được không?

“Lục tỷ tỷ.”

Bên ngoài có tiếng nữ tử gọi vọng vào.

Quy Hải Tương Du theo phản xạ ngoái đầu ra hướng cửa.

“Theo ta ra ngoài.”

“Vâng.”

Một chủ một tớ bước ra khỏi phòng.

Trên thềm cửa nàng nhìn xuống, mày đẹp nhíu lại.

Quy Hải Phi Sương - thất tiểu thư trong phủ. Nàng ta là nữ nhi tam phòng do thị thiếp Hồ thị hạ sinh. Trong phủ, nàng ta sinh sau nàng ba tháng, ngũ tiểu thư trước nàng một tháng. Về cơ bản là bằng tuổi nhau.

Chỉ là bình thường không có thân thiết, hôm nay đổ đột nhiên qua đây rốt cuộc có chuyện gì?

“Lục tỷ tỷ.” Quy Hải Phi Sương thấy nàng thì cười tươi, nàng ta chạy tới ôm lây cánh tay nàng.

Nàng gật đầu, gặng hỏi: “Đến có chuyện gì?”

“Muội đến cảm ơn tỷ. Bộ y phục tỷ tặng rất đẹp!”

À, nhớ rồi!

Hôm qua có kêu Xuân Niệu đưa lễ phục tới bên đại phòng và tam phòng. Vì chuyện của Quy Hải An Châu mà nàng quên mất.

Dáng dấp của nàng so với Quy Hải Phi Sương thì có mảnh khảnh hơn một chút. Nhìn qua sẽ không thấy khác nhau là mấy nên y phục nàng đưa, nàng ta miễn cưỡng mặc ổn. Nhưng không biết vì lý do gì mà nàng cảm thấy nàng ta mặc bộ y phục này có chút không hợp.

Hoặc có thể do ngày thường nàng ta mặc y phục màu nhạt mang cảm giác uyển chuyển mềm mại quen rồi, nên bây giờ bộ lễ phục màu đỏ hoa lựu kia khiến nàng ta có phần cứng ngắc. Khí chất trên người hoàn toàn đối nghịch.

“Chuyện nhỏ thôi, không cần thiết phải cảm ơn.”

Không hiểu là vì khó ở hay lí do gì khác mà Quy Hải Tương Du cảm thấy không muốn thân cận. Nhất là khi nàng nhìn thấy bộ dạng này của Quy Hải Phi Sương.

“Lục tỷ, muội có thể đi cùng tỷ không?”

“Tùy.”

Nàng nói một câu liền rút tay đang ôm lại. Cứ như vậy mà đi, Quy Hải Phi Sương chạy lẽo theo nàng như một cái đuôi nhỏ.

[…]

Tại cửa lớn.

Xe ngựa đã được sắp xếp từ sớm. Mỗi cỗ xe đều được phân bố theo bối phận. Tức là, trưởng bối một xe, hậu bối một xe, lại thêm đích thứ phân chia.

Vì là Lễ Quốc Khách nên hôm nay, trên dưới trong phủ đều đi, chỉ trừ những thiếp thất có địa vị không cân xứng.

Quy Hải Tương Du ngồi riêng một xe dành cho đích nữ. Xe ngựa tương đối rộng nên ngồi một mình rất trống trải.

Khi nàng bước đến cửa xe, Quy Hải Phi Sương đến cạnh nắm vạt áo nàng: “Tỷ tỷ, muội có thể đi cùng tỷ không?”

Nàng nhíu mày.

Đây là ý gì?

“Thất muội, muội đúng là mặt dày.”

“Ngũ tỷ.”

“Chậc, còn biết ta là ngũ tỷ ư? Ngươi cũng thật biết giả ngốc.”

Quy Hải Phi Sương cười gượng, tỏ ý khó hiểu: “Ngũ tỷ… tỷ nói vậy là ý gì? Muội không hiểu.”

“Ý gì mặc ngươi tự biết. Ngày thường không thấy ngươi thân cận, bây giờ lại xum xoe nịnh nọt. Thứ giả tạo!”

“Quy Hải Dư Huy! Tỷ…”

“Sao? Bây giờ lại gọi cả tên họ của ta rồi? Ta nói cũng đâu có sai, ngươi chính là lợi dụng quận chúa để nâng cao sự hiện diện của bản thân.”

Quy Hải Phi Sương uất ức: “Ta mới không phải! Xe ngựa quá chật nên ta mới…”

“Có thêm năm người vẫn còn dư chỗ.”

Quy Hải Tương Du nhìn một màn này, trong lòng khẽ cười giễu.

Nàng còn tưởng tam phòng, đại phòng hòa thuận thế nào. Hóa ra cũng chỉ có như vậy.

Có điều, nàng thấy Quy Hải Dư Huy này cũng có đôi chút thuận mắt. Thẳng thắn, nói câu nào trúng yếu điểm câu đó. Tính cách này không dễ bắt nạt. Chẳng qua, xuất thân thứ nữ nên thiệt thòi rất lớn.

Nếu nàng nhớ không lầm, thân mẫu của Quy Hải Dư Huy là vị Lạc di nương. Theo nàng được biết, vị di nương này được tính là trắc thất của đại phòng, xuất thân nhà quan hàng ngũ phẩm, so với mấy di nương khác liền tốt hơn hẳn. Cũng khó trách sinh được nữ nhi khí chất thế này.

Lại nhìn xuống cách ăn mặc của Dư Huy.

Nàng thầm nghĩ, không tệ!

Nàng ta chọn lễ phục màu chồi non. Đây là lễ phục mang ý tưởng như sự khởi đầu. Thoạt nhìn qua căng tràn sức sống, rất hợp với phong cách của cô nương ở tuổi xuân thì.

“Được rồi! Còn cãi nữa thì ở nhà!”

Phi Sương và Dư Huy nghe tới thì biết điều mà im lặng.

Nàng nói tiếp: “Dư Huy, tỷ lên đây ngồi với ta. Phi Sương, ngươi về xe ngựa đi.”

Quy Hải Phi Sương không phục, nàng ta vội gọi: “Lục tỷ… muội…”

“Không phải nói xe chật? Dư Huy ngồi với ta, ngươi cùng nhị tỷ, tứ tỷ ngồi chung liền thoải mái.”

Nàng không thèm nán lại nghe điều dư thừa, trực tiếp vào trong xe. Yên vị một chỗ nói vọng ra: “Quế Chi, đỡ ngũ cô nương lên xe. Tốt nhất nhanh lên, bằng không thì không cần đi nữa.”

Câu từ mang ý thúc giục, đồng thời cũng mang ý cảnh cáo.

Quế Chi đỡ ngũ tiểu thư lên xe. Quy Hải Phi Sương nhìn một màn từ đầu đến cuối rất không cam tâm.

Đợi một buổi sáng để lấy lòng nhằm mong để ý mà được đi theo. Kết quả lại thành dã tràng xay cát. Nhưng, Quy Hải Phi Sương không dám nhiều lời, nàng ta cũng sợ nếu để nàng giận, người thiệt chỉ có bản thân nên đành ngậm ngùi đi lên cỗ xe ngựa đã được định sẵn trước đó.

Suốt cả đường đi, không khí trong xe hoàn toàn tĩnh lặng. Quy Hải Tương Du ngồi yên một chỗ nhắm mắt định thần, chỉ có Quy Hải Dư Huy là đứng ngồi không yên. Nàng ta cứ đưa mắt ngó nhìn nàng suốt.

Quy Hải Tương Du có giác quan nhạy bén. Nàng nhận ra cái nhìn của Quy Hải Dư Huy, mày nhíu lại lên tiếng: “Có chuyện gì?”

Ngũ tiểu thư luống cuống trong phút chốc: “Tại sao lại cho ta đi cùng?”

“Tránh ồn ào, còn nàng ta rất phiền.”

“Vì sao lại tặng lễ phục.”

“Tiện đường thôi.”

“Là tổ phụ tặng muội mà.”

“Ừ, nhưng nhiều quá không mặc đến.”

Ý là lễ phục quá nhiều, mỗi lần có yên tiệc là sắm đồ mới, đồ cũ bỏ uổng.

“Ngươi không thích Phi Sương?” Nàng hỏi.

Quy Hải Dư Huy gật đầu thừa nhận: “Phải! Nàng ta giống hệt với mẫu thân nàng, rất giỏi nịnh nọt.”

“Nịnh nọt cũng là cái tài.”

“Nhưng chỉ biết nịnh hại người.”

“Ồ, nói nghe xem.”

“Vì nàng ta mà nương của ta bị đánh. Vì nàng ta mà hai nha hoàn bị đánh chết. Vì nàng ta mà biểu ca ta phải nhận án oan.”

Quy Hải Tương Du cười nhẹ.

Thì ra, thất cô nương này có những điều thú vị đến vậy.

“Có ai từng nói ngươi quá thẳng thắn không?”

Dư Huy cúi đầu không đáp, nàng nói tiếp: “Thẳng thắn là tốt nhưng phải biết thời điểm thích hợp. Bằng không chịu thiệt chỉ có chính mình, Dư Huy, ngươi quá nóng vội. Tính cách như vậy Phi Sương rất dễ đạp ngươi xuống.”