Phồn Hoa Viết Tên Nàng

Chương 8



Quy Hải Tương Du quan sát bốn bề xung quanh rồi bày ra bộ mặt cảm thán. Khắp nơi đều là băng đá, nếu leo lên trên kia không phải bị bỏng lạnh mà tàn phế thì cũng là trơn trượt không leo nổi. Dù sao thì rảnh băng lớn này thuộc ranh giới giữa Nam Chiếu với ba nước nhỏ khác, một ranh giới ở giữa chẳng khác gì cái bẫy cả. Kẻ ném nàng xuống nơi này thật thâm độc làm sao.

Thực ra mà nói, độ sâu này cùng lắm chỉ khoảng năm mươi sáu mươi mét, nàng cũng có thể leo lên nhưng điều kiện phải là thân thể khỏe mạnh trước đây. Còn bây giờ thì hoàn toàn không có khả năng rồi, tay chân của thân thể hiện tại mềm yếu vô cùng, cố gắng lắm chỉ có thể dùng roi để đánh... chứ leo núi hay mang vác gì đó thì không thể.

"Roi sao?" Quy Hải Tương Du nói nhẩm trong họng, bỗng chốc một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu nàng.

Dựa theo kí ức được truyền lại từ nguyên chủ, nàng có thể thấy từ nhỏ nguyên chỉ được chỉ cách dùng roi da để tự vệ. Nàng ta thân là con gái của Trấn Lĩnh Vương, một kiệt xuất tướng quân củng cố của Nam Chiếu nên tất nhiên phải thừa hưởng từ cha một chút gì đó. Vừa hay để đề phòng bất trắc, nàng ta lúc nào cũng mang trong mình chiếc roi da ấy.

Quy Hải Tương Du rút cây roi từ trong tay áo ra, nàng ngắm nhìn một lúc rồi mỉm cười hài lòng. Đúng là vũ khí hào môn có khác, chỉ là một cây roi mà cũng hào nhoáng như vậy, chuôi cầm nạm ngọc bích, đính hồng ngọc làm điểm nhấn. Trên hết chất liệu roi vô cùng chắc chắn và bền, thứ này có khi nung lửa cũng không thể cháy nổi. Độ dài của roi chí ít cũng phải từ năm đến ba đến năm mét cũng nên.

Đánh giá xong một lượt, Quy Hải Tương Du liền nhìn lên những tảng băng nổi ngổn ngang trên dãy thung lũng. Chúng to có nhỏ có, nhưng nàng chỉ nhắm vào những tảng băng có độ lớn và dày. Cầm chuôi roi trong tay, nàng vung dây tới mục tiêu được chọn và quấn chặt nó bằng hai vòng dây thật chắc chắn. Rồi bàn chân nàng đạp nhẹ lên mặt băng, trong chốc lát nàng đã nhảy lên được mục tiêu được chọn. Tương tự như vậy, nàng lặp lại các hành động và liên tục di chuyển lên phía trên. Rất nhanh nàng đã lên được phía trên dãy thung lũng.

Khổ nỗi, vừa lên được tới nơi Quy Hải Tương Du đã bắt đầu thở hổn hển, thân thể này quá yếu rồi, mới dùng sức một chút mà đã thở như không còn hơi vậy. Nàng đứng dậy một cách mệt nhọc, đưa mắt nhìn xung quanh quan sát kĩ càng. Nơi này dường như là một khu rừng nhỏ sát gần thung lũng rồi, diện tích không lớn, nếu đi bộ chỉ mất một canh giờ là ra khỏi đây. Nhưng nếu như vậy thì nàng sẽ mất thêm một canh giờ nữa để tới cổng thành, như vậy rất mất thời gian. Vậy nên thay vì chọn hướng đi ấy thì Quy Hải Tương Du quyết định đi dọc theo dãy thung lũng, trong trí nhớ của nguyên chủ thì nàng ta cứ sáu tháng một lần sẽ lại tới nơi này bằng một con đường tắt nhanh hơn và nó trực tiếp thông đến cổng thành, mà con đường đó chỉ cần nàng đi thêm vài mét nữa là tới.

Đi được một đoạn ngắn, Quy Hải Tương Du bỗng đưa mắt nhìn lên bầu trời. Xem ra là mặt trời sắp xuống núi rồi, nàng đi từ từ sợ là vừa đến cổng thành trời cũng tối luôn. Thế là không nghĩ nhiều Quy Hải Tương Du liền vội vã chạy thật nhanh, nàng không chỉ chạy mà dùng cả kinh không để di chuyển.

[...]

Chạy liên tục với vận tốc hai mươi kilomet trên giờ như vậy, Quy Hải Tương Du cuối cùng cũng tới cổng thành. Vừa tới nàng không ngừng thở dốc, tay cầm vạt áo lau đi mồ hôi nhễ nhại trên trán.

Thân thể hiện tại nội lực quá ít, cộng sức khỏe không tốt nên chỉ chạy chút thôi mà toàn thân như muốn rã rời ra rồi. Về sau nhất định phải tập luyện lại.

Quy Hải Tương Du mệt lử, nàng nán lại một chỗ để nghỉ ngơi để tiện mình quan sát. Người ra vào cổng thành cũng không ít, hầu hết mỗi người đều mang theo lệnh bài.

Mà khoan đã... lệnh bài... hình như trên người nguyên chủ không có!!

Thâm tâm bắt đầu đổ trào cuộn sóng, ban nãy sức đều dồn hết vào việc chạy rồi còn sức đâu mà trèo tường? Hơn nữa cổng thành này trên dưới cũng phải từ bảy mươi đến một trăm tên lính gác vô cùng nghiêm ngặt, trèo vào được mới tài. Mà cho dù trèo nhưng cũng bị tóm lại sớm thôi.

'Lọc cọc, lọc cọc'.

Tiếng chuyển bánh của xe ngựa từ xa tiến tới, đi thẳng tới chỗ lính gác cổng thành. Ngồi trước xe ngựa có hai người mã phu điều khiển cho ngựa chạy. Có điều xe ngựa này cũng thật xa hoa, lấy tơ lụa làm rèm, bốn góc xe treo lên những miếng bạch ngọc khắc hình rồng, hoa văn chạm khắc cực kì trội nổi lại tinh tế. Mà điểm nhấn có lẽ là mái chòm nhô lên của xe ngựa được chạm khắc bốn con rồng năm móng, mắt dùng hồng ngọc để đính, quả thực vô cùng xa hoa. Không biết chừng là một quý tộc có tiếng trong thành cũng nên.

Bất giác, khóe miệng Quy Hải Tương Du nở một nụ cười giảo hoạt. Nếu bản thân đã không thể tự mình vào thành vậy thì 'đi nhờ' vào thành vậy.

[...]

'Soạt!'

Bóng người di chuyển với tốc độ nhanh tới chóng mặt... không phải nói là tựa như một cơn gió lạ thổi qua rồi ngưng lại. Thậm chí đến cả đám lính gác và hai mã phu cũng không phát giác được điều gì, bọn họ vẫn đang nghiệm tra lệnh bài.

Lúc này, bên trong xe ngựa.

'Bộp'

Một tiếng động va mạnh vào thành gỗ của xe ngựa vang. Tiếng động nhanh chóng khiến hai mã phu vội vọng vào hỏi: "Vương gia, có chuyện gì vậy?"

"Không." Đáp lại là một chữ 'không' hời hợt của nam nhân. Nghe thấy, mã phu cũng không nghĩ nhiều, kiểm nghiệm xong hắn lấy lại lệnh bài rồi đánh xe vào thành.

Quy Hải Tương Du khó chịu, mặt nhăn nhó, hơi thở yếu vô cùng. Chính lúc ấy nàng mới nhận ra rằng bản thân chọn nhầm 'trợ cứu rồi'.

Khi nãy mã phu có nhắc đến hai chữ 'vương gia'. Vậy kẻ đang bóp cổ nàng quả thật không tầm thường, chẳng qua hắn là vương gia khác họ hay hoàng thất tiểu hoàng đế đây?

"Nói! Ngươi là kẻ nào?!" Lời tra hỏi đầy sát khí vang lên, khuôn sắc lạnh băng khí thế hừng hực thực khiến Quy Hải Tương Du nàng có chút khiếp sợ. Nhưng hắn kêu nàng trả lời, nàng nói gì được đây? Hắn bóp cổ nàng chặt như vậy còn chưa ngộp chết là còn may mắn lắm.

Thấy nàng không nói gì hắn liền dùng lực bóp mạnh hơn, bất quá nàng chỉ có thể phát ra mấy tiếng ú ớ một cách yếu ớt. Đôi tay nhỏ nhắn mềm mại kia không ngừng nắm lấy cổ tay hắn như đang ra hiệu 'Ngươi phải bỏ tay ra thì ta mới nói được'.

Hiểu ý, hắn liền bỏ tay ra khỏi cổ nàng. Vì bị hắn dùng lực quá mạnh mà trên da cổ trắng nõn kia in hằn vết đỏ, còn bản thân Quy Hải Tương Du thì không ngừng ho sặc sụa.

Nam nhân kia thu tay ngồi về một chỗ, giọng lạnh toát lên thứ sát khí áp chế nàng: "Giờ thì nói được rồi."

Ban nãy nàng dồn hết sức lực vào chân để tăng vận tốc đến mức tột đỉnh, vừa rồi còn bị nam nhân kia bóp cổ, thành thực mà nói sức gần như đã bị vắt sạch rồi. Nhưng bây giờ tình thế như đang ở trước miệng cọp, không một câu giải thích càng dễ chết hơn: "Ta tên Quy Hải Tương Du, hôm nay ra khỏi thành tìm dược liệu nhưng bất cẩn rơi mất lệnh bài cho nên muốn đi nhờ đại nhân vào thành."

Có quỷ mới tin... khốn nạn nhất là ả tỷ tỷ tốt bụng, hiền lương kia. Bằng không sao Quy Hải Tương Du nàng phải khổ sở thế này?!

Nam nhân kia thờ, giọng trầm ổn toát lên hơi lạnh, ánh mắt ngờ vực ba phần chán ghét: "Bây giờ đám nữ nhân có nhiều cách tiếp cận nam nhân như vậy... thật khiến bổn vương mở mang tầm mắt."

"Ta không rảnh tiếp cận ngươi... nếu không phải hiện tại trên người không có lệnh bài, bổn cô nương cần gì phải hạ thấp bản thân như vậy." Quy Hải Tương Du nghe vậy, trong lòng không khỏi bực bội, ăn nói khó nghe!

Dù cố sức thoát lên những câu thành tiếng nhưng sức lực sớm đã đến giới hạn. Đầu nàng nặng như đá đè, choáng váng cực độ, giọng nàng nhỏ dần: "Ta thảm hại như này, nếu bị vứt xuống xe, vậy ngài cũng đừng mong hết dị ngh-..."

Câu chưa dứt, cơ thể đã không nghe lời mà ngã xuống vào lòng nam nhân kia. Hắn thoáng chút bất ngờ, khó chịu dâng lên... nữ nhân này lại giở trò gì? Còn dám đe dọa bổn vương?

Hắn khó chịu, nhưng thấy nàng không động, bất quá đành lật lại người nàng rồi kiểm tra. Phút chốc mặt nhăn mày nhíu rồi thở dài...

Thân thể suy nhược, lại có dấu hiệu trúng độc... trong khoảng thời gian ngắn liều mạng chạy vào trong xe ngựa. Vậy mà bất tỉnh rồi... thật phiền toái!

Nàng ta nói tên nàng ta là Quy Hải Tương Du. Không lẽ là vị Quận Chúa khác họ, nữ nhi của Trấn Lĩnh Vương kia sao? Nếu thực vậy... bản lĩnh không nhỏ đâu