Phong Hoa Kỷ

Chương 8: Lén lút



Gấu trúc vì muốn trả thù việc Phương Ưu ăn mất cái bánh cô mua ở Disneyland HongKong làm kỉ niệm, thế nên quyết định cả tháng này sẽ không thèm đếm xỉa đến cô ấy, còn đặt cho cô ấy một biệt danh mới: “Bánh bao”, có ý chỉ mặt Phương Ưu to như cái bánh bao.

Phương Ưu đáng thương biết tội của mình, vậy nên mỗi ngày đều mang đồ ăn sáng trưa đến cho Gấu trúc. Ngày nào cũng nhìn thấy đồ ăn như vậy, Gấu trúc cũng dần dần nguôi ngoai, duy chỉ có cái biệt danh kia là chưa bị tước bỏ, còn truyền đến cả tai Thẩm Trác Di cùng Vân Phi.

“Bánh bao, hôm nay chị Thẩm có tới không?” Gấu trúc gõ gõ vách ngăn giữa bàn làm việc của hai người.

“Không” Bánh bao thêm một đống đồ ăn vặt trong miệng, trả lời:“ Cậu hỏi chị ấy làm gì?”

“Tùy tiện hỏi một chút thôi” Gấu trúc nói xong quay qua liếc văn phòng của chủ biên một cái, tay trái cùng tay phải để trước ngực bấm loạn xạ.

Kì lạ, chị Thẩm chưa đi làm, ngay tới cả chủ biên cũng không đi. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Lại quaylại nhìn mấy chữ to rõ trên màn hình máy tính:“ Sincerely sẽ gặp mặt”, đầu óc chẳng mấy khi linh hoạt của Gấu trúc bỗng lóe lên một ý nghĩ. Cô đứng lên vỗ bàn một cái, bộ dạng lúc này như mấy sinh viên yêu nước thời Cách mạng, hét lớn:“ Hai cái con người đó nhất định là lén lút đi gặp mặt Sincerely rồi”

Bánh bao trong miệng hãy còn ngậm kẹo, vị dâu. Bị tiếng hét của Gấu trúc làm cho giật mình, hai răng va vào nhau, đồng thời cũng cắn đứt đôi viên kẹo, một nửa của nó trôi ngay xuống cổ họng cô, chèn ép khí quản. Bánh bao ho sặc sụa.

“Này, cậu làm sao vậy?”

“A!!!”

“Á! Mình đưa cậu đi bệnh viện nhé”

...

“Ting ting...” thang máy đi xuống tầng trệt đón một dàn các cô gái ăn mặc hết sức kiểu cách, đi kèm với đó còn có một nam nhân cũng hết sức phong độ. Anh ta vừa vào liền bị hai vị khách trong thang máy, một nam một nữ, làm cho chú ý.

Người nam mang một chiếc mặt nạ tuxedo, biểu tình có phần nhăn nhó, móc trong túi áo ra một chiếc bấm móng tay, cứ thế tự nhiên chỉnh sửa, thỉnh thoảng lại giơ ra cho người nữ vận váy dạ hội màu đỏ bên cạnh, xem chừng là muốn nghe ý kiến.

“ Tớ cảm thấy chiếc cà vạt màu hồng này rất ấu trĩ, chẳng biểu lộ được sự trưởng thành của tớ. Này, Thẩm Trác Di, cậu có nghe tớ nói không thế. Từ giờ cậu phải nghe lời tớ, biết chưa? Chúng ta là bộ mặt của tạp chí đấy”

Cô gái bên cạnh lén lút lè lưỡi, mặc mấy bộ dạ phục kiểu này khiến cô không thoải mái. Mà cái vị Sincerely kia có thật là một tác giả quyền lực không, có đáng để tạp chí của cô đi chuyến này không? Hơn nữa, chung quy cũng chỉ là một buổi phỏng vấn thôi mà, không phải là sẽ có hai cái bàn, tôi ngồi cô ngồi, tôi hỏi cô trả lời thôi sao? Tuy nhiên vị tác giả đó đã thuê cả 22 tầng khách sạn Kim Mậu, thiếp mời còn viết mấy chữ rõ ràng: Chỉnh trang dự họp.Thẩm Trác Di thầm thở dài một hơi, chân mang giày cao gót lại càng khiến cô không thoải mái

“Làm sao vậy?” Vân Phi xem xét Thẩm Trác Di một chút: “ Thế này không phải vô cùng tốt sao, bình thường không nghĩ tới cậu có ngày lại như thế này, thật đúng là, Phật dựa vào kim trang, người dựa vào quần áo, có tư chất đấy”

“Vân phi, cậu đứng nói chuyện không cảm thấy đau eo, tớ thì có, bình thường tớ chỉ đi đôi 7cm nhưng là kiểu đế bằng, bây giờ nhìn đôi giày gót nhọn này thật muốn kiếm một đôi giày da giẫm một cái...”

Vân Phi nghe đến đó, hít một hơi, theo bản năng thu chân về phía sau một chút.

“Thôi được rồi, tớ không nói nữa”

“Chủ biên “ Thẩm Trác Di như muốn nói gì nhưng lại thôi, trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm:“ Cậu nói xem nơi này sao lại yên tĩnh vậy? Tớ cứ có cảm giác sẽ có chuyện xảy ra”

Vân Phi khinh thường liếc cô một cái, từ trong túi lấy ra một miếng dán hình KITTY, lạch cạch một chút rồi dán sau gáy Thẩm Trác Di:“ Dán vào, trấn mạch, an thần”

...

Hoa Hi Mạt đang ở trong phòng nghỉ ngơi, rèm cửa sổ bên cạnh dĩ nhiên mở ra, bộ sô pha màu vàng nhạt như hòa vào bầu không khí mờ mịt của đất trời, bên dưới cửa sổ sát sàn là thành phố nhộn nhịp người xe.

Nơi đó có ai, tri kỷ năm xưa có còn quay lại?

Tôi vẫn ở đây chờ người, nhưng người có hay không còn nhớ lời hứa của chúng ta?

Đứng dậy, hà hơi trên cửa kính, viết lên 3 chữ:“ Phù Hoa Mộng“. Chính ba chữ này đã mang cho nàng bao mộng tưởng. Cũng xuất thân là một đại tiểu thư, đáng nhẽ trên người sẽ không nên có chút muộn phiền, nhưng ai bảo cô lại gánh lấy chúng để lỡ mất quá trình theo đuổi của một đời người

“Hoa Đoan Y, giấc mộng của em là gì?”

“Hả?”

Người đối diện trầm mặc một hồi, nhìn gò má cô, Hoa Đoan Y có một cảm giác muốn xoa xoa nó. Người này sống mũi cao, da mặt nhẵn nhụi. Tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng Hoa Đoan Y có thể cảm nhận được đôi mắt của người ấy, một cảm giác rất sâu xa.

“Đôi mắt em rất đen” Cô nói:“ Tôi rất thích, đặc biệt như em vậy”

Hoa Đoan Y bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp, biểu hiện luống cuống hệt như người bị phát hiện nhìn trộm vậy. Đang không biết phải giải thích như thế nào, thì người kia đem đầu dựa lên đùi cô.

“Đừng nhúc nhích, ngồi yên như vậy để tôi nghỉ ngơi một lúc”

Hoa Hi Mạt thở dài một hơi, mấy ngày gần đây, từng mảng ký ức như những thước phim cũ nát cứ đứt quãng hiện lên trong đầu cô, ngay cả cảm giác khi ở bên người ấy cũng bùng lên mãnh liệt.

Trải qua một thế kỷ chuyển thế luân hồi, chị cũng nên xuất hiện đi... Triều Tịch.

“Ai?” Hoa Hi Mạt giật mình nhận ra trong phòng có người “ Đi ra“. Chuyện này làm mạch suy nghĩ lúc nãy của cô bị ngắt quãng, tên kia nhất định phải bị xử lý, bằng không hậu quả để lại vô cùng nghiêm trọng. Rất tiếc lúc này Đoàn Dữ Thành lại không có mặt ở đây, nếu có thì việc này nhất định sẽ được anh xử lí gọn gàng.

Hoa Hi Mạt hừ lạnh một tiếng, ngón tay khẽ chuyển động, muốn đem cái ghế được người kia sử dụng làm bình phong rời đi. Ghế sô pha giật giật, chậm rãi bay lên, ánh mắt sắc bén của Hoa Hi Mạt nhanh chóng thấy được một đôi giày da, cùng chân mày đang cau lại --- là hắn.

Cô hắng giọng một cái, đem sô pha bình ổn thả xuống mà không bị người kia phát hiện.

“Giám đốc, ngài làm sao đã đến rồi?”

Người kia là người đã xuất bản cuốn “ Phù Hoa Mộng” của Hoa Hỉ Mạt, Đỗ Tử Đằng. Hắn là vì muốn tránh né việc phải đến thăm cô vợ bé bên ngoài của hắn nên mới không thể không trốn vào phòng nghỉ của Hoa Hi Mạt, chỉ là lúc hắn đến cô không có ở đây.

“Sincerely, ha ha, là tôi” Đỗ Tử Đằng từ từ đứng dậy, hai tay xoa xoa, động tác thuần thục như thể nhân dân lao động an phận, nhưng thực chất là đang xấu hổ:“ là như vậy đó”

Vị Đỗ Tử Đằng này chẳng biết gì về chuyện bản thảo các loại, tuy rằng đúng thật hắn làm nhà xuất bản, nhưng không có tí ti kiến thức nào về ngành này, hắn thấy có người nói với hắn rằng truyện của Sincerely rất có tiềm năng kiếm lời, thế nên hắn mới nhanh chóng gật đầu đồng ý hợp tác.

“Đỗ tiên sinh yên tâm, mọi việc chút nữa tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng, ngài không cần lo lắng” Hoa Hi Mạt sau khi tỏ rõ câu chuyện, cười cợt:“ Tôi có việc nên xin phép ra ngoài trước, ngài cứ ở lại đây nghỉ ngơi”

Đỗ Từ Đằng đương nhiên muốn ở lại nơi này tránh sóng gió, hắn còn đương tìm cơ hội định thương lượng với cô. Lại không ngờ Hoa Hi Mạt chủ động đề xuất, hắn cầu còn không được liền vui vẻ đáp ứng.

Hoa Hi Mạt đi ra ngoài, thay người bên trong đóng cửa lại, tiện thể cũng khóa luôn cửa. Cảm nhận được đôi mắt của người trong còn đang đảo qua đảo lại quan sát, cô lắc lắc đầu, cầm áo khoác lên, nhưng không biết là sẽ đi đâu.

Có việc chỉ là một cái cớ để cô ra ngoài, căn bản vì cô không muốn ở chung một phòng với đàn ông.

Nhớ tới chuyện khách sạn Kim Mậu có rượu vang, Hoa Hi Mạt có chút tâm tư, cô muốn nhanh chóng đi xuống hòa vào dàn khách mời, rồi sau đó từ từ thưởng thức ly rượu. Đấy cũng có thể xem như một chuyện vui.

Cầm áo trên tay bỗng nhiên căng thẳng, Hoa Hi Mạt mím mím môi dưới

Hơn nữa, cô ấy có thể đã ở trong đó...

( Thật xin lỗi vì sự chậm trễ của tớ, mong các bạn thông cảm /(^3^)/

Anyway, dù sao rất cảm ơn vì đã tiếp tục theo dõi vì đã chờ đợi chương truyện... hi vọng là các bạn không bỏ rơi em nó... tớ sẽ cố gắng hết mức có thể để ra chương mới đều đặn hơn. Thanks all