Phong Nguyệt Bất Tương Quan

Chương 27: Người đáng sợ



Thấy mọi người đều đã rời đi, Phong Nguyệt cười tủm tỉm gắp thêm thêm thịt cho Linh Thù: "Ngươi không cần nghe hiểu, ngoan ngoãn ăn đi."

Linh Thù chớp mắt, nuốt miệng thịt, đột nhiên nghiêm túc nói nhỏ: "Chủ tử, có đôi khi nô tỳ cảm thấy ngài có chuyện gạt nô tỳ."

Phong Nguyệt cười không chút áy náy: "Ta gạt ngươi làm gì? Chỉ là có một số việc, người lớn có thể hiểu, trẻ nhỏ không thể hiểu mà thôi, hiểu không?"

Bởi vì mình chưa trưởng thành? Linh Thù cúi đầu nghĩ lại, có vẻ rất có lý, vậy chờ thêm mấy năm nữa đi!

Trước tiên cứ ăn thịt đã!

Lý thị về phủ, dọc đường mấy người bạn thân thì thầm to nhỏ bàn tán, có người nói, "Thật ra ta cảm thấy mấy lời cô nương kia vừa nói cũng không sai đâu, Vương tướng quân cũng rất có uy danh với dân chúng. Chỉ là... cũng chỉ là nhân tài không được trọng dụng."

"Tướng quân coi trọng tín nhiệm, ta cũng không thể nói thêm gì." Lý thị sắc mặt không dễ coi, nhưng bà cũng không thể trách cứ Dịch Tướng quân không phải, chỉ có thể cắn răng nhịn.

"Vương phu nhân." Vừa về đến phủ nhà mình đã thấy gia nô trong phủ tướng quân đến, tay cầm theo một kiện xiêm y, khuôn mặt vui vẻ nói, " Phủ tướng quân phát đồ mới, đây là của Vương quản gia, xin ngài cầm giúp."

Áo choàng màu xám nâu, tuy dùng tơ lụa thì cũng vẫn là xám nâu, y hệt màu sắc với những hạ nhân khác trong phủ tướng quân, cùng lắm thì hoa văn thêm chút đỉnh. Nếu ngày thường, không chừng Lý thị còn rất vui vẻ, nhưng hôm nay, dù thế nào bà cũng thấy không thuận mắt.

Bà cười lạnh một tiếng, liền nói: "Tướng công nhà ta không thiếu xiêm y, sao nhất định phải mặc đồ như này? Mang về đi!"

Gia nô hoảng sợ, ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy cửa lớn nhà họ Vương đóng "Rầm" một cái, bụi bay vào người gã.

Gã gãi đầu, cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn áo choàng trong trong tay rồi ôm về phủ tướng quân.

Ân Qua Chỉ đang ngồi ở phòng khách uống trà của phủ tướng quân, Dịch Chưởng Châu ở bên cạnh, vẻ mặt có chút ấm ức.

"Ta dù sao cũng chỉ vô dụng." Nàng rũ mắt: "Chuyện gì cũng làm không tốt, phủ tướng quân cũng quản không xong."

Ân Qua Chỉ nói: "Quản sự nên là nam nhân làm, không phải trong phủ còn Vương quản gia sao? Cô chỉ là một cô gái yếu đuối, nhọc lòng lo những chuyện này làm gì?"

"Nhưng mà..." Dịch Chưởng Châu đỏ mắt: "Ta là con gái duy nhất của cha, lại còn hay bệnh tật ốm yếu, cũng không thể đảm đương việc của ông, giờ trong phủ còn xảy ra chuyện như này, cha ta nhất định rất thất vọng..."

Ân Qua Chỉ không giỏi an ủi người, hắn nhìn nàng khóc, dù sao cũng chỉ có thể nhìn mà thôi, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.

Dịch Chưởng Châu cắn răng, có phần oán trách liếc hắn một cái: "Ân ca ca vẫn chẳng chăm sóc chút nào."

"Xin lỗi." Ân Qua Chỉ nói: "Ta sẽ sớm tra ra nội quỷ, không để tướng quân trách tội lên đầu cô đâu."

Chỉ một câu đơn giản như thế lại khiến Dịch Chưởng Châu đỏ mặt.

Một người ít nói như vậy, dù không nói thì vẫn thấy rất đáng tin cậy, thực khiến người khác cảm động.

"Cô có hoài nghi đối tượng nào không?" Ân Qua Chỉ hỏi một câu.

Dịch Chưởng Châu lấy lại tinh thần, nhíu mày: "Người trong phủ đều là cha tự mình tuyển. Người mà cha tín nhiệm... Ta thật sự không biết nên hoài nghi ai."

"Làm việc luôn có động cơ, không ai vô duyên vô cớ phản bội sự tín nhiệm của tướng quân đâu." Ân Qua Chỉ hơi nghiêng người, nhìn ngoài cửa nói: "Vì quyền hay vì tài, hoặc là bị đè nén, người trong phủ thế nào nào cũng sẽ lộ ra sơ hở."

Dịch Chưởng Châu khẽ gật đầu, nói: "Vậy thì không bằng hai ngày tới Ân ca ca ở lại trong phủ, cũng tiện hơn."

"Này......" Ân Qua Chỉ nhíu mày trầm tư.

Dịch Chưởng Châu vội vàng nói: "Trong phủ nhiều người, Ân ca ca không cần lo lắng gì đâu."

"Được đi." Ân Qua Chỉ miễn cưỡng đồng ý, nói: "Vậy ở hai ngày."

"Chưởng Châu lập tức sai người đi an bài!" Dịch Chưởng Châu vui vẻ đứng dậy, chạy đi sai người thu dọn phòng.

Vì thế mới dùng bữa tối không bao lâu, trong phòng Phong Nguyệt lại có thêm một người.

"A." Diệp Ngự Khanh phe phẩy cây quạt, thở dài, giọng điệu nghe rất sầu khổ: "Phong Nguyệt, ta có chỗ nào không tốt sao?"

Phong Nguyệt cười tủm tỉm châm trà cho hắn, nói: "Công tử nhân phẩm tướng mạo đều là cực phẩm, sao hỏi chuyện này?"

"Ân Qua Chỉ hôm nay dọn đến phủ tướng quân ở." Diệp Ngự Khanh uống ngụm trà, lại thở dài: "Châu Nhi lại không mời ta qua phủ tướng quân phủ ở."

Đây là bị đoạt nữ nhân ư? Phong Nguyệt nhướng mày, nhéo cằm Diệp Ngự Khanh, nhìn chăm chút lúc lâu.

Diệp Ngự Khanh hơi giật mình, không nghĩ nàng sẽ có động tác này, nhưng hắn cũng không phản kháng, để kệ nàng nhìn mình, ánh mắt từ tốn lấp lánh.

"Công tử nhan như ác đan*, khuynh quốc khuynh thành." Phong Nguyệt đánh giá đúng trọng tâm, nói: "Nếu nô gia tới tuyển, nhất định sẽ xây tòa kim ốc trong phủ giữ công tử, chỉ để mình công tử ở."

*câu trên trích trong bài [Quốc phong - Tần Phong - Trung Nam] - một bài khuyết danh cổ của Trung Quốc, ví như khuôn mặt hồng hào như vẽ bằng tranh sơn dầu, nguyên văn: Nhan như ác đan - kì quân dã xuất."

Bị lời này chọc cho, Diệp Ngự Khanh nghiêng đầu bật cười, lắc đầu nói: "Đều nói mấy cô nương chỗ các nàng biết làm người khác vui vẻ, hôm nay ta xem như đã lĩnh hội. Chỉ là hắn không tới chỗ này của nàng, lại đến phủ tướng quân ở, nàng ở đây không vui sao?"

"Không vui cái gì?" Phong Nguyệt nhún vai: "Ân khách đến đến rồi đi nhiều như thế, huống gì vị kia thân phận cao quý, muốn đến ở chỗ nào còn đến phiên một nữ tử phong trần như ta quyết định hay sao? Đi thì cứ đi, chờ 2 ngày nữa nô gia cũng có thể tiếp ngài."

Thật đúng là vô tư, vô tư đến mức như chẳng có chút cảm tình gì với Ân Qua Chỉ, nếu không phải lúc trước nhìn thấy ánh mắt kia của nàng, Diệp Ngự Khanh thiếu chút nữa đã tin lời nói nhảm này.

Cô gái trước mặt này có rất nhiều gương mặt, quyến rũ, phóng khoáng không kìm chế, lại cả lạnh lùng xa cách, hắn quan sát nàng thật lâu nhưng vẫn không biết cái nào là thật.

Sao lại có người thú vị như vậy?

"Ta còn tưởng rằng hắn đối với nàng có chút tình ý thì nàng ít gì cũng để ý hắn một chút." Diệp Ngự Khanh cười như vô hại: "Ai da, nàng nói xem, hai người họ ở cùng một chỗ, nếu phát sinh chuyện gì không nên phát sinh thì thế nào mới tốt đây?"

Đại khái nàng đã quen hầu hạ loại người như núi băng Ân Qua Chỉ, giờ chợt gặp một nam nhân dịu dàng hoạt bát, Phong Nguyệt vẫn có chút chưa quen, khóe miệng hơi giật giật: "Không có gì phát sinh đâu, nhưng thật ra có chuyện này nô gia muốn hỏi đã lâu."

"Cái gì?"

"Nghe nói ngài từng cầu thân Dịch tiểu thư." Phong Nguyệt nhìn hắn, nói linh tinh,: "Thân phận ngài như thế mà nàng ấy không đồng ý ư?"

Diệp Ngự Khanh ánh mắt buồn bã như có chút đau lòng, giọng nói trầm xuống: "Không phải nàng không đồng ý, mà là Dịch Tướng quân nói không nỡ, muốn hai năm nữa mới gả."

Dịch Tướng quân thế mà lại cự hôn hoàng tử? Phong Nguyệt líu lưỡi.

Nhưng mà Dịch phủ địa vị cao, binh quyền trọng, không giống Quan Thương Hải cứ ngốc nghếch chẳng có gì trong tay. Hoàng đế Ngô quốc cũng chẳng có cách nào ép người ta được, cự tuyệt cũng vậy.

"Hai năm không dài cũng không ngắn, giữa đó phát sinh những gì, ai mà biết." Diệp Ngự Khanh nói: "Ví như tối hôm nay, trai đơn gái chiếc cùng ở một chỗ. Lỡ như có gì đó, hai năm nữa, cỗ kiệu của Dịch gia cũng chẳng đi vào cửa Đông Cung ta đâu."

Thích Dịch Chưởng Châu như vậy sao? Phong Nguyệt không đành lòng nhìn, theo bản năng đưa tay vỗ hai hắn, "Huynh đệ, đừng quá đau lòng. Nếu không yên tâm, sao không đi xem xem?"

Diệp Ngự Khanh dừng lại, lông mày giật giật trước những động tác tiêu sái này của nàng. Biết mình thất thố, Phong Nguyệt im lặng thu tay, làm như chưa phát sinh gì cả. Nàng xoay người mở cửa sổ, nhìn sắc trời bên ngoài: "A, trăng đêm nay to quá."

Diệp Ngự Khanh liếc qua bả vai mình, đứng lên, gấp cây quạt rồi nói: "Chuyện nên xảy ra sẽ xảy ra, có đi xem cũng chẳng có ích gì, ta chỉ tới tìm nàng tâm sự, trong lòng thoải mái rồi, cũng nên về thôi."

Phong Nguyệt gật đầu, cười tủm tỉm tiễn người ra cửa. Khi sắp đến cửa, Thái Tử điện hạ đột nhiên quay đầu lại, đưa tay lấy hộp đồ từ trong tay người hầu ngoài cửa đưa cho nàng.

"Hình như nàng rất thích ăn bánh đậu xanh nhà này, hôm nay tiện đường, ta mang cho nàng một ít."

Bánh đậu xanh phố Hưởng Ngọc.

Lòng nàng chợt trầm xuống, Phong Nguyệt có chút mờ mịt, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Quân tử khiêm nhường, săn sóc đa tình, mắt như sông trong, nhưng trong đó lại có những thứ nàng không thể nào hiểu nổi.

"Sao ngài biết nô gia thích ăn điểm tâm nhà này?" Phong Nguyệt cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe không có chút run rẩy, cười hỏi.

Diệp Ngự Khanh thương tiếc nhìn nàng: "Nếu đã vừa ý cô nương, tại hạ tất nhiên sẽ biết cô nương thích gì để gãi đúng chỗ ngứa."

Chỉ như vậy thôi sao? Phong Nguyệt nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới lời đồn đại ở Bất Âm thành về thái tử.

——

"Thất xích tuấn lãng thiếu niên lang

Mi nhãn hàm ngọc nhạ điệp cuồng.

Vãn tụ vi phục dân gian cuống.

Quốc gia đại sự bất tọa đường.

Ôn ngôn nhuyễn ngữ đắc nhân tâm.

Tự thị đoan chính hảo đống lương

Nhược chân phó kì tâm dữ trường, phấn thân toái cốt đoản tùng cương."

(*Thanh niên tuấn lãng cao 7 thước. Mặt mày mỹ mạo trêu bướm ong. Áo vén cải trang chốn dân gian. Chuyện quốc gia đại sự không ngồi chốn công đường. Lời nói ôn tồn thu phục lòng dân. Nếu ngài ấy là trụ cột liêm chính, dùng hết tâm huyết và đặt trái tim vào, vậy dù tan xương nát thịt cũng đáng.)

Trước đây khi nghe mấy câu vè này, Phong Nguyệt còn cười, nói gì mà lung tung cả lên vậy, người ta cũng là thái tử của một nước, sao có thể khẩu phật tâm xà, để mấy người viết thành bài vè truyền miệng như thế được? Nếu đúng quỷ quyệt âm hiểm như thế thì có ai nói hắn ta nửa câu không đúng khéo đều bị chém hết rồi.

Nhưng giờ đây nàng đang đứng trước cửa phòng mình, cầm một hộp bánh đậu xanh hắn vừa đưa trên tay, Phong Nguyệt đột nhiên có thể hiểu người viết bài vè kia đã trải qua những gì.

Rõ ràng là khuôn mặt cười tươi rạng rỡ thế, không biết vì sao lại khiến người ta lạnh thấu xương.

"Nhìn nàng kìa, mặt trắng bệch cả rồi, vết thương hãy còn chưa lành, tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi." Diệp Ngự Khanh lấy tay vén tóc mai của nàng ra sau tai, mỉm cười xua tay: "Trước xin cáo từ."

Phong Nguyệt ngơ ngác gật đầu, đóng cửa lại.

Nàng đột nhiên hiểu rõ vì sao Ân Qua Chỉ bảo mình đừng lại gần Diệp Ngự Khanh, không phải sợ nàng mê hoặc Thái Tử khiến hắn trầm mê nữ sắc, mà là sợ nàng là người của nhà ai được phái tới dò hỏi Thái Tử. Nếu đúng như lời kia, vậy Diệp Ngự Khanh lập tức sẽ điều tra rõ ràng cặn kẽ để hành chết nàng, hơn nữa còn đề cao cảnh giác hơn, mấy thủ đoạn khác chẳng bao giờ tiếp cận được hắn.

Thì ra là thế.

Đáng tiếc, nàng là một người chẳng rõ nội tình.

Phong Nguyệt cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay, vỗ ngực. Nàng làm việc chẳng chê vào đâu được, bà chủ của bọn họ cũng là một tay già đời, chẳng có đạo lý nào nhanh như thế đã bị phát hiện, chẳng qua đến hù dọa nàng vậy thôi, không cần hoảng như vậy.

Có lẽ vì ctâm trạng bồn chồn không yên nên buổi tối, lúc đi ngủ, Phong Nguyệt mơ thấy một câu chuyện cũ.

"Chủ tử đi mau!" Có người toàn thân đầy máu, mặc xiêm y của nàng, cài trâm cài đầu của nàng, đôi mắt bi thương nhìn nàng: "Ngài chỉ có thể sống mới có khả năng lật bản án oan của Quan gia!"

Sửa lại án oan? Phong Nguyệt cười nhạo, trong mắt một mảnh huyết quang: "Sửa lại án oan có ích sao? Ca ca nói đúng, oan thì sao, không oan thì sao? Có sửa lại án oan, Quan gia xử trảm toàn tộc cũng không sống lại được, nếu đã như vậy thì kẻ nào nợ máu phải trả bằng máu!"

"Dù có phải xuống 18 tầng địa ngục, ta cũng sẽ tìm ra từng đám người này, băm thây từng mảnh!"