Phong Thần Châu

Chương 301: Vậy ông tới giết ta đi



“Công tử, người… thay đổi rồi…”, Vân Sương Nhi sững sờ nói.  

“Ồ? Đẹp trai hơn hả? Có phải khiến cô động lòng rồi không?”  

Tần Ninh nhìn gò má hồng hào xinh đẹp tuyệt trần của Vân Sương Nhi thì khẽ cười.  

“Ta nói thật mà, công tử thay đổi rất nhiều…”  

Tần Ninh cười nhạt nói: “Các cô cũng có thể như vậy”.  

“Giơ tay ra”.  

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tuy không hiểu nhưng vẫn giơ tay ra.  

Những tiếng tí tách vang lên, Tần Ninh nhỏ vào lòng bàn tay của ba người dịch Mây Thần.  

Bỗng nhiên, ánh sáng trên thân thể của ba người tỏa ra mạnh mẽ, vẻ mặt của ai cũng vô cùng kinh ngạc.                Một hơi thở sinh mệnh trào dâng vào trong cơ thể, nuôi dưỡng lục phủ ngũ tạng.  

Lúc này, ông què cũng không khỏi kinh ngạc hô lên, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.  

Bỗng nhiên, trong cơ thể của ông ta dường như có thứ gì đó vỡ kén, toát ra một luồng sức mạnh mãnh liệt.  

Cảnh giới Địa Võ tầng 3!  

Lúc này ông què mặt mày hớn hở, vô cùng vui mừng: “Lúc trước đã chữa được tai họa ngầm của Tinh Môn, bây giờ lại lần nữa đạt tới nâng cấp sinh lực mạnh mẽ thế này. Ta có thể cảm thấy sức mạnh trong cơ thể như được lột xác”.  

Cảnh giới Địa Võ tầng 3. Mười năm nay, ông ta vẫn luôn bị ảnh hưởng của lôi ấn nên thực lực không tăng lên mà còn giảm sút.  

Nhưng mấy tháng gần đây, lại như nghịch thiên cải mệnh.  

Tất cả những điều này là đến từ Tần Ninh.  

Thiếu niên nhìn chỉ 16, 17 tuổi, nhưng lại thường xuyên khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.  

“Hiệu quả của dịch Mây Thần này phát huy trong thời gian dài, mọi người dần dần hấp thu. Bây giờ chỉ là hiệu quả bước đầu thôi”.  

Tần Ninh nhìn ba người, thản nhiên cười nói.  

Lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đưa mắt nhìn nhau, hai cô đều kinh ngạc không thôi.  

“Cô xinh hơn nhiều rồi!”  !             “Cô thật xinh đẹp!”  

Hai người nhìn nhau, gần như đồng thời buột miệng nói.  

Diệp Viên Viên vốn là cô gái không thích nói nhiều, tính tình lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng bây giờ xem ra càng giống một bông sen đá nổi bật giữa đám đông.  

Mà Vân Sương Nhi thì trông lại thêm vài phần thanh thuần, quyến rũ.  

Hai cô gái nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.  

“Quả nhiên là xinh đẹp hơn nhiều khiến ta động lòng rồi đấy”.  

Tần Ninh khen ngợi nói.  

“Bòooo…”  

Tiểu Thanh lúc này không nhịn được mà nhảy tới trước mặt Tần Ninh, lắc đầu vẫy đuôi, lắc lư cái đầu lớn của mình, hai mắt cong cong bộ dạng như đang cười, quả thật là không biết xấu hổ.  

“Ngươi thì thôi? Thế nào thì cũng chỉ là một con bò mà!”  

Lời vừa nói ra, hai mắt Tiểu Thanh đã mờ mịt sương mù.  

“Cút cút cút, ngươi đã là Thương Thanh Quỳ Ngưu mở Quỳ Giáp rồi mà còn rơi nước mắt, không biết xấu hổ à?”  

Nghe vậy, Tiểu Thanh mừng rỡ không thôi, Quỳ Giáp lách tách một tiếng xuất hiện trên bề mặt cơ thể của nó. Quỳ Giáp màu xanh nhạt, như một tướng quân đang chiến đấu trên chiến trường, đạp bằng mọi chông gai, uy phong lẫm liệt.  

“Đi thôi!”  

Tần Ninh vẫy vẫy tay nói: “Ông què, trở về nói với Minh Ung và Thiên Ám có thể đưa người tới nơi này”.  

“Nhưng nhớ kỹ, một tháng chỉ có thể hái 30 loại linh tài linh chi, mỗi loại không quá ba cây, nếu không hậu quả tự chịu”.  

“Vâng mệnh công tử!”  

Ông què chắp tay nói.  

Tần Ninh đã nói như thế thì chắc chắn là có lý do của hắn.  

Nơi này vô cùng thần kỳ, vô cùng dị thường.  

Mà vừa rồi, Tần Ninh đã rời đi một mình, chắc chắn để làm chuyện gì đó.  

Ông què hiểu rõ, thân là phu xe thì không nên hỏi và cũng không được hỏi.  

Bí mật mà Tần Ninh che giấu đã đủ nhiều rồi, không nên biết và cũng không cần biết.  

4 người 1 bò ung dung đi về phía trước, đi ra khỏi lối vào khe, nhìn mặt đất.  

Lúc này, vết tích trên mặt đất đã hoàn toàn biến mất.  

Đợi 4 người Tần Ninh xuất hiện thì vị trí lối vào khe núi đã dần đóng lại.  

Cảnh tượng này khiến ba người lão què thầm kinh ngạc.  

“Trở về ta sẽ nói cho ông cách mở”.  

Tần Ninh vừa nói dứt lời thì duỗi eo, nói: “Còn một nơi cuối cùng là Đông Thiên!”  

“Đó… chính là một nơi rất thú vị”.  

Nghe vậy, ba người cũng cảm thấy vô cùng tò mò.  

Đông Thiên, khe Nam Thiên, sông Tây, núi Bắc Uyên, chính là 4 khu vực lớn trong Vạn Linh Vực. Bây giờ họ xuất phát từ núi Bắc Uyên, đi tới sông Tây tới khe Nam Thiên rồi trạm cuối cùng là tới Đông Thiên.  

“Đi thôi!”  

Sải bước chân, bóng dáng 4 người xuất phát.  

“Đứng lại!”  

Bỗng nhiên, một tiếng gằn vang lên, âm thanh soạt soạt soạt phá không, đợt sau cao hơn đợt trước.  

Từng bóng người nhanh chóng lại gần.  

Nhìn kỹ thì những người kia phân thành hai phe cánh lớn.  

“Là người của đế quốc Nam Lan và đế quốc Nam Thạch!”  

Ông què thấp giọng nói.  

Đế quốc Nam Lan, đế quốc Nam Thạch, thật là trùng hợp.  

“Ta hỏi các ngươi, có phát hiện nơi nào kỳ lạ trong khu vực khe Nam Thiên không?”, một người đàn ông đi đầu mặc áo choàng đen, đầu đội mũ Vương, lạnh lùng nói.  

“Không có!”  

Tần Ninh chậm rãi đáp lời.  

“Không có?”  

Người đàn ông mặc áo choàng đen cười giễu nói: “Rõ ràng ta nhìn thấy các ngươi vừa đi ra từ lòng đất. Mặt đất vừa đóng lại rồi, chắc chắn là các ngươi đã phát hiện ra nơi nào rất tuyệt vời đúng không?”  

“Nói mau, có phải là khe Nam Thiên không?”  

Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: “Ông biết rồi thì còn hỏi bọn ta làm gì?”  

“Muốn vào thì tự tìm đường vào, bọn ta không có nhiều thời gian mà lãng phí với ông”.  

“Đứng lại!”  

Người đàn ông mặc áo choàng đen vừa dứt lời thì phía sau có mấy chục người lập tức soàn soạt tiến lên phía trước để vây lại.  

“Đế ta hỏi ngươi là khách sáo rồi. Thằng nhãi, tốt nhất là thu lại dáng vẻ tùy ý của ngươi lại đi”.  

Người đàn ông mặc áo choàng đen cười nói: “Ta hỏi ngươi lại một lần nữa, phía dưới có phải là linh tài thiên địa không? Nếu đúng thì mở ra đưa bọn ta vào. Nếu không phải…”  

“Đúng!”  

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Phía dưới đều là linh dược, một khu vực rộng lớn như toàn bộ khe Nam Thiên trên mặt đất”.  

“Giống cái gì… linh quả 3 màu, cỏ trăm hoa, hoa lá rụng…”  

“Thằng nhãi, nhanh đưa bọn ra vào!”  

Nghe vậy, người đàn ông vạm vỡ đội phát quan vội vàng nói: “Nhanh dẫn đường”.  

Mấy loại dược liệu mà Tần Ninh vừa nói đều là đan dược để luyện chế linh đan tứ phẩm, chưa nói tới giá trị liên thành mà bên ngoài gần như đã tuyệt chủng rồi.  

“Ngươi bảo ta đưa thì ta đưa sao?”  

Tần Ninh xì một tiếng, nói: “Muốn thì tự đi mà tìm, ta không có thời gian chơi với các ngươi”.  

Muốn thì tự tìm?  

“Bò…”  

Một tiếng bò kêu lên vui vẻ, bóng dáng của Tiểu Thanh sải bước ra, xông lên phía trước.  

Bốn vó đạp đất, trên mặt đất xuất hiện những vết nứt dày đặc.  

Hai cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng 8 xông ra, đưa mắt nhìn nhau, đều sửng sốt.  

Một con Thanh Ngưu? Thì làm được trò trống gì?